Tiếp tục với chương trước :
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng vệ sinh nữ, Alice đứng trước bồn rửa tay, mặt cau lại tự trách bản thân:
:” ..... mình không nên uống nhiều nước.... “ cô lẩm bẩm, dùng khăn giấy lau vội đôi bàn tay ướt, rồi hấp tấp quay bước trở lại khán đài
Nhưng đôi giày trượt nhẹ trên nền gạch sáng loáng, và trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó....bụp!....Alice va mạnh vào ai đó, mất thăng bằng và ngã ngửa xuống sàn. Cặp kính văng khỏi mặt, trượt một vòng trước khi nằm yên cách đó vài gang tay
:” ai da...... mặt tui...... “ Alice rên rỉ, vừa lồm cồm bò dậy vừa quờ quạng tìm kính trong mờ mịt
:“ Bạn không sao chứ? ” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, xen lẫn lo lắng:“ Đây, kính của bạn ”
Dù chưa nhìn rõ người đối diện là ai, nhưng chỉ cần nghe giọng, Alice biết chắc đó là một cô gái. Đúng hơn là... có hai người
:” có vẻ bạn ấy hơi choáng “ cô gái bên trái nói
:” bạn có sao không? đây, để mình giúp “ Người bên phải nhẹ nhàng đưa tay ra
Alice lóng ngóng nắm lấy bàn tay ấy, cảm thấy hơi ấm truyền đến qua những đầu ngón tay thanh mảnh. Cô đứng dậy, chớp mắt vài lần rồi vội đeo lại kính
Cảnh vật rõ dần lên, và trước mặt cô là hai cô gái trạc tuổi, mặc đồng phục học viên của trường. Một người tóc dài thắt bím, người còn lại để tóc buộc gọn gàng, ánh mắt sáng và đầy tinh anh
:” bạn quay về khán đài phải không? “ Một người nói:” cùng đi với bọn mình nhé “
Trong khi đó, Harry đang quằn quại giữa hai áp lực như hai ngọn núi đổ sụp từ hai phía. Đòn tấn công dội đến không ngừng, khiến cậu gần như không còn kịp suy nghĩ, chứ đừng nói đến phản kháng:
:” tại sao mọi chuyện lại thành thế này???? Mình phải làm gì??? “
Câu hỏi vang vọng trong đầu, vô vọng như tiếng gõ cửa trong một căn phòng không ai ở. Mọi nước đi đã bị chặn. Né tránh? thất bại. Phản đòn? bất lực. Hy vọng? Không còn lại chút gì còn gọi là hy vọng
Ở phía xa, Paul kéo DK chạy được một đoạn, rồi dừng lại:
:” Karen “ giọng cậu dồn dập:” cô phải tự lo từ đây, tôi phải quay lại, thằng Harry không thể trụ được lâu hơn nữa “
DK định nói gì đó nhưng bị Paul cắt lời:
:” tôi biết cô đang thấy sợ, không sao đâu “
Không chờ DK đáp, Paul quay đầu phóng ngược lại như một cơn gió, để lại DK đứng một mình giữa bãi đất trống
DK giận dỗi lẩm bẩm:
:”..... sao không ai nghe mình nói vậy? “
DK tìm thứ gì đó trong túi nhỏ đeo bên hông
:“ thật là, mình cũng đâu phải hoàn toàn vô dụng…”
Paul đang lao nhanh như tên bắn, nhưng một cái bóng chắn trước mặt khiến cậu phải khựng lại
:“ Ê, mày tính đi đâu vậy? ” Giọng Gerry vang lên, hắn ta chặn Paul lại
Paul không thèm trả lời. Cậu lao tới, tung cú đấm thẳng vào mặt hắn, nhưng chỉ chạm vào không khí. Gerry tránh một cách dễ dàng, như thể đã quá quen với những pha ra đòn thiếu kiểm soát ấy
:” ấy ấy, nóng nảy thế “ Hắn cười khẩy
Paul gầm lên:
:” thằng *** ***, mày chỉ là một thằng học sinh trao đổi, mày cố vào cái lớp đặc biệt đấy làm gì?? “
Gerry nhướng mày đầy thách thức:
:” mày s*a cái gì vậy? Mày nghĩ tao mà phải vào đó? “
:” tao chỉ phá bọn mày thôi, chả có lí do gì khác “
:” đằng nào thì tao cũng sẽ bị loại, và bọn mày cũng phải bị loại với tao “
Lời nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa. Paul hét lên, tung một chuỗi đòn trong cơn giận dữ:
:” Đ*t m* thằng điên!! “
Gerry cười càng lớn. Nhưng rồi hắn bất ngờ liếc mắt về phía bên kia đấu trường. Nhìn cái cách hắn nheo mắt, ánh nhìn xảo quyệt ấy, Paul lập tức cảm thấy điều gì đó rất không ổn:
:” dù sao thì cũng xong rồi “
Paul lập tức quay về đằng sau
Harry, cậu ta đã bị hạ gục. Cơ thể đổ rạp, không còn sức sống. Máu và bụi bao phủ khắp người. Một trong hai sinh vật đá đang tăng tốc, lao thẳng về phía Paul như một cơn địa chấn sống
Cậu chỉ kịp thốt lên:
:” không...... “
BÙMMMMM!!!
Paul phải nhận cú húc ngang với xe tải đâm. Không có thời gian phản ứng. Không có cơ hội phòng thủ. Mọi thứ xảy ra quá nhanh
Hình ảnh của bầu trời
Hình ảnh của khán đài
Hình ảnh của đất
Tất cả lướt qua mắt Paul như những thước phim rối loạn
Cơ thể cậu bị đấm văng đi, quăng quật hàng chục mét. Cơn đau ập đến như sóng thần, nuốt trọn cảm giác và ý thức
Rồi, chẳng còn gì nữa
Mọi thứ chìm dần vào bóng tối
Chuyển cảnh
Căn phòng bệnh viện đen như mực. Không tiếng máy móc, không tiếng bước chân, không một ánh đèn nào rọi xuống từ trần. Harry biết nơi này. Cậu từng đến đây, mỗi khi bất tỉnh nhân sự. Đây không phải một nơi thực
Cậu nằm dài trên chiếc giường sắt lạnh, cảm giác trống rỗng gặm nhấm từng tế bào:
:”..... vậy là....... mình đã thua..... “
Giọng cậu thì thầm, rệu rã:
:" Thằng khốn đó… đã thắng giải đấu… Còn mình thì nằm liệt giường trong thế giới thật "
Cậu nuốt khan, cổ họng nghẹn lại khi nghĩ tới người khác:
:" Còn DK thì sao…? Cô ấy có ổn không? Liệu Alice có lao vào cứu cô ấy không…? "
Một quãng lặng dài trôi qua
:”..... đã bao lâu rồi kể từ khi mình thua trận? 1 ngày? 1 tuần? 1 tháng? “
Trong cái không gian tưởng như vĩnh hằng ấy, bỗng, một tiếng chửi thô tục vang lên từ chiếc giường bên cạnh:
: “ Mẹ kiếp!! Thằng khốn Abernathy!! ”
Harry ngạc nhiên, bật dậy ngay lập tức
:” ơ??...... sao lại “
Không cần nhìn, cậu đã nhận ra giọng nói ấy. Không phải bác sĩ. Không phải ảo ảnh. Mà là, Paul
Cậu vén tấm màn trắng phân cách hai giường bệnh, hỏi, nửa đùa nửa nghi:
:” Paul? Mày cũng bị đưa vào đây hả? “
Tại sao Paul lại ở đây? Trong cái giấc mơ này?
Nghĩ lại không biết phải giải thích như thế nào
Harry giả vờ không biết gì hết
Paul lồm cồm ngồi dậy, nhăn nhó như đang cố gắng chống lại một cơn đau đầu kinh hoàng:
:” Phải… tao bị bọn nó chơi úp sọt, rồi đi luôn “
Harry cười khan, che giấu sự bất an trong lòng, cậu đã thua
:”..... nếu cả tao và mày đều vào đây...... “
Paul siết chặt nắm đấm, giơ lên đập mạnh xuống giường:
:” không thể như thế được! Thằng ch* đó chơi bẩn! Bọn l*n trọng tài ăn tiền hối lộ! Bọn khốn kia sử dụng Xevonua bất hợp pháp! “
Harry im lặng. Cậu không biết nên an ủi hay phản bác .… cho đến khi ánh mắt cậu dừng lại trên bàn kê sát vách
Một mảnh giấy nằm đó, trắng toát giữa bóng tối
:” cái gì đây? “ Harry nhíu mày:” này, thư của mày à? “
Paul ngơ ngác nhìn mẩu giấy trên bàn, lắc đầu:
:” không? Sao lại có thư cho tao? “
Harry cầm tờ giấy lên, mở ra. Bên trong chỉ có một dòng chữ viết tay đơn giản:
“ vẫn chưa phải kết thúc đâu ”
Cậu lẩm bẩm đọc lại:
:”..... đây vẫn chưa phải là kết thúc...... điều đó nghĩa là gì? “
Đột nhiên có thứ ánh sáng gì đó từ tờ giấy chiếu vào mặt Harry
:” cái quái....... “
Luồng sáng không dừng lại. Nó lan ra, bao phủ cả căn phòng bệnh… rồi cả Paul… và chính bản thân Harry…
Cố gắng mở mắt
Đôi mí nặng trĩu như vừa được gỡ khỏi vực sâu. Mùi đất ẩm lẫn mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi Harry. Tiếng gào thét, tiếng bước chân nện xuống nền đất… tất cả dội vào tai cậu như một cơn bão dữ dội. Cậu đã trở lại hiện thực
Khi nhận thức hoàn toàn quay lại, Harry bàng hoàng nhận ra mình vẫn đang nằm trên… đấu trường
Cậu chỉ vừa mới bị đánh bại
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Harry là gương mặt hốt hoảng tột độ của Alice trên khán đài. Cô đứng đó, mắt trừng lớn, tay run lên vì sợ hãi
:”..... chắc nó sợ lắm khi thấy mình như thế này.......” Harry nghĩ:” phải dậy tiếp tục thôi “
Khi Harry quay đầu sang hướng còn lại, cậu lập tức đông cứng
:”........ cái quái gì........ “
Khung cảnh trước mặt cậu là thứ gì đó rất kì dị, quái thú với cơ thể được tạo thành từ… cây cối. Cành lá mọc tua tủa, thân thể gỗ cứng cáp, ánh mắt vô hồn nhưng mang sát khí
Anderson, Sanders và Gerry đang cố gắng chống trả đòn tấn công từ bầy quái vật cây
Còn DK? cô đang cưỡi một con cừu “cây” chạy xung quanh chỉ đạo các quái vật “cây” tấn công không ngừng
Ở bên kia, Paul cũng vừa mới tỉnh lại. Cậu ngơ ngác, mắt chớp chớp như không tin vào cảnh tượng trước mặt
Harry nắm tay lại, gắng gượng đứng lên. Không hiểu sao, cơ thể tưởng như tàn tạ của cậu lại tràn đầy sức mạnh, cậu hít một hơi rồi hét lớn:
:” Paul! Bây giờ chúng ta sẽ giúp DK hạ gục mấy tên khốn kia “
Paul không nói gì, nhưng ánh mắt đã bùng cháy
Đã đến lúc kết thúc mớ hỗn loạn này
Harry gầm lên, chỉ tay phân chia đối thủ:
:” Mày! Gerry! “
:” Tao! Anderson! “
:” DK! Sanders! “
Paul gật đầu hiểu, cậu ta bật kỹ năng lên lao về phía kẻ địch
Cả hai cùng bật skill, lao một mạch về hướng đang giao chiến
DK ngay khi vừa nhìn thấy Harry, Paul lao đến trợ giúp, liền ra lệnh cho đám thú không tấn công nhầm, chuyển sang hỗ trợ đồng minh đánh lại kẻ địch
Harry chạy song song với một con khỉ đột cây cao tới hai mét. Cậu thoáng nghĩ, chỉ vài tuần trước, cậu còn chết đi sống lại ở cái chỗ “Khu rừng Tập luyện” để đối phó với lũ này. Còn giờ, chúng đang chiến đấu với cậu
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Anderson, Sanders ra hiệu đầu hàng
Chỉ còn cuộc chiến giữa Paul và Gerry
Paul gào lên, tung đòn không nương tay:
:” mày sẽ phải trả giá cho toàn bộ chuyện này!!! “
Gerry lùi lại, cười nhếch mép:
:” mày nghĩ đây sẽ là kết thúc của tao??!! “
:” nhầm rồi Parker, tao sẽ quay trở lại! Tao sẽ khiến tất cả bọn mày phải quỳ xuống chân tao!! “
Paul dồn toàn bộ giận dữ vào một đòn quyết định…
…nhưng Gerry giơ tay đầu hàng:
:” oh no, tao bỏ cuộc “
Không ai ngờ đến điều đó. Paul, trong cơn điên tiết, vẫn lao nắm đấm tới
Harry, Anderson, Sanders phải lập tức lao vào, ngăn cản cậu:
:” dừng lại! Paul! Thằng đó đầu hàng rồi! “
Paul đứng đó, nói dửng dưng:
:” mày không biết đọc cái luật ở đây à? Parker? “
Paul vùng vẫy như con thú bị nhốt:
:” buông tao ra!!!! Tao phải giết nó!!!! “
Gerry nhe răng cười:
:” nghe lời thằng bạn nối khố của mày đi, hay mày không hiểu tiếng người, hả Parker? “
Một bên cố ngăn bạo lực, một bên không ngừng đổ dầu vào lửa
Sau năm phút căng thẳng nghẹt thở, cuối cùng, Paul, với ánh mắt rực lửa, quay lưng bỏ đi, đầy giận dữ
Gerry cũng rời khỏi, khinh khỉnh như thể hắn vừa giành chiến thắng bằng chính cái đầu của mình
Sanders và Anderson biết cái kết của việc phạm luật nên cũng không ở lại nữa
Trên đấu trường, chỉ còn lại Harry và DK
Trận đấu đã phải tạm hoãn lại bởi rất nhiều vấn đề đã xảy ra