Tiếp tục với chương trước:
Những lời Alice vừa kể, câu chuyện vừa nghe đó khiến cậu không thể thờ ơ. Harry khẽ nhíu mày, ngón tay vô thức siết lại:
:“ Có thể... hai người đó là người của Hoàng Gia” cậu lẩm bẩm, như thể đang nói với chính mình hơn là trả lời Alice:“ Mật vụ... hoặc thứ gì đó tương tự, họ biết quá rõ về chúng ta, còn chúng ta thì chẳng biết gì về họ ”
Alice lắc đầu, từ chối cái giả thuyết đó:
:” nhưng mà Harry này..... mày đâu thể kết luận một cách vô lý thế đc “
:” chúng ta có làm cái gì đâu mà Hoàng Gia phải cử cả mật vụ xuống? “
Harry không đáp. Câu hỏi của Alice là hợp lý, nhưng ký ức trong cậu lại vang vọng một điều khác. Với Alice, buổi thực tập hôm đó có lẽ đã bị xóa sạch khỏi trí nhớ. Nhưng với cậu, thì không. Nỗi ám ảnh ấy vẫn còn nguyên vẹn, hằn sâu từng chi tiết
Harry bật cười khẽ, rồi bất ngờ véo má Alice, cố giấu đi cảm xúc đang cuộn trào bên trong:
:” phải rồi..... sao tao lại có thể nói như thế được..... “
Không nên để Alice biết
Không nên nhắc lại chuyện đó
Đêm định mệnh đó, hàng loạt người chết trong im lặng. Những cái chết được che đậy khéo léo bằng chứng cứ giả mạo, quá hoàn hảo để không bị nghi ngờ, nhưng cũng quá phi lý để không khiến ai đó ở trên cao chú ý. Và rồi, lời cảnh báo của Michael hôm nào vẫn chưa phai trong trí nhớ:
:” cậu đang bị theo dõi “
Harry cau mày, cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung bởi những suy nghĩ dồn dập:
:” Có khi nào mình đã để lại dấu vết gì? Có khi nào họ tìm thấy rồi, nhưng chưa đủ bằng chứng nên chỉ cử người giám sát? “ Cậu đưa tay lên vò tóc, giọng thầm thì đầy căng thẳng
:“ Nhưng... như thế thì vẫn vô lý quá. Hoàng Gia đâu cần phải mất cả tháng trời để theo dõi một thằng nhóc như mình... và lại còn cử tận hai người chỉ để giám sát? ” Cậu cau mày:“ Với quyền lực của họ, chỉ cần một mệnh lệnh là mình sẽ bị bắt ngay lập tức... cần gì phải chơi trò mờ ám như vậy? ”
Nét mặt cậu trở nên uể oải đầy bất lực:
:“ ...Fuck... đau đầu thật... để sau đi vậy... ”
Tiếng cửa mở khẽ vang lên, kéo Harry ra khỏi dòng suy nghĩ. DK bước ra từ phòng hiệu trưởng. Gương mặt cô bình thản, nhưng trong đôi mắt ấy, Harry nhận ra một điều gì đó bất ổn, dù chỉ là thoáng qua
:“ Mọi thứ vẫn ổn ” cô nói, giọng nhẹ bẫng, như thể muốn khép lại câu chuyện trước khi nó kịp bắt đầu
Một vài tin tốt được cô buông ra sau đó, tin tức..... quá tốt, đến mức không ai tin nổi:
:“ Harry và mình đều được duyệt vào lớp đặc biệt ” DK thông báo, miệng nở một nụ cười nhạt:“ Còn Parker thì... có hơi rắc rối, nhưng mình đã nói vài lời với thầy, và thầy sẽ xem xét trường hợp của cậu ta ”
:“ Mọi chuyện ổn cả rồi, mấy bạn không cần lo đâu ”
Từng câu nói đều hợp lý, từng lời đều tròn trịa. Nhưng chính vì quá suôn sẻ, quá nhanh, quá dễ dàng... nên lại càng bất an
Harry đứng lặng, trong lòng như có một cục đá đang chèn ép. Có điều gì đó không đúng. Một mảnh ghép bị lạc, một chi tiết nào đó đang bị giấu nhẹm
Bên cạnh cậu, Alice vẫn im lặng, nhưng bàn tay cô đã siết chặt thành nắm đấm. Trong ánh mắt sáng rực ấy, có thứ gì đó như là..... tức giận
Cả hai đều hiểu, điều gì đó đã xảy ra bên trong căn phòng kia
Harry nhíu mày:
:” DK đã nói gì? Hay đã làm gì... khiến mọi chuyện bỗng trở nên thuận lợi một cách bất thường như thế? “
Một tiếng thở dài rời khỏi môi cậu, khô khốc và nặng nề:
:” sớm thôi chuyện này sẽ lan đồn khắp nơi...... “
:” bí ẩn dồn bí ẩn......... mình ước mình có thể đọc được suy nghĩ ai đó “