WebNovel4th Wall41.14%

chương 65

Tiếp tục với chương trước:

Trống vắng. Chán nản. Ngủ gà ngủ gật.

Harry đang thả hồn theo một buổi học chán hơn cả bài giảng lý thuyết linh lực học khô khốc thì cánh cửa lớp bật mở. Một giám thị bước vào, nghiêm nghị, không cảm xúc, kiểu người mang tin chẳng bao giờ là tin vui

:“ Harry Hermann, đến phòng hiệu trưởng ngay ” giọng ông ta vang lên, dập tắt luôn tia hy vọng "chắc gọi nhầm"

Harry ngơ ngác, dựng thẳng người như phản xạ tự vệ:

"...Có chuyện gì vậy? Mình đã làm gì đâu?" cậu tự hỏi

Đi ngang hành lang, cậu thấy một hình bóng quen thuộc cũng bị lôi đi theo hướng tương tự, Alice cũng bị gọi lên phòng hiệu trưởng giống mình

Harry khịa:

:” bị gọi cơ đấy, mày dìm chết cả lớp à? “

Alice liếc cậu, phản đòn không cần nghĩ:

:” còn mày? Bị gọi vì chơi đá quá liều à? “

Bởi vì có giám thị bên cạnh nên Harry không thể vả sml Alice được

Alice cười tự mãn:

:” giỏi thì động tay động chân hộ tao cái xem nào? ờ ờ, làm sao nào? Lêu lêu “

Harry nghiến răng chịu nhịn, lườm:

:” koi chừng tao “

Alice nhếch môi, nụ cười đểu:

:” tưởng thế nào, được mỗi cái mõm “

Nhưng đến khi bước chân chạm tới hành lang trước văn phòng hiệu trưởng… cả hai cùng đứng khựng lại

Phóng viên

Rất nhiều phóng viên

Ống kính. Máy quay. Micro. Tiếng thì thầm. Và cả một đám người chen chúc

Harry nghĩ:

:” dafuk? Sao đâu ra lắm phóng viên thế này? “

Alice vẫn không bỏ lỡ cơ hội khịa:

:” này Harry, mày chơi đá kiểu gì mà để cả thế giới biết vậy? Phóng viên còn đến để hỏi mày dùng bao nhiêu tấn đá mỗi ngày kìa “

Harry nắm chặt tay:

:” cái đ....... : ) “

:” tí về tao xử mày “

Giám thị gõ cửa. Rồi mở cửa ra

:“ Vào đi ” ông ta nói, rồi rời đi

Harry bước vào và lập tức cảm nhận được bầu không khí lạ thường. DK đang ngồi đó, sắc mặt tái xanh. Paul thì không nhìn ai, chỉ nhìn xuống sàn nhà. Ngoài thầy hiệu trưởng, còn có một người đàn ông lạ

Alice nói nhỏ:

:” này... sao DK trông xanh xao thế? “

Harry lắc đầu:

:”..... tao không biết.... “

Bỗng người đàn ông lạ kia lên tiếng, nhìn cả hai:

:” vậy ra đây là Hermann và Lee “

Harry không quen người này, nhưng có vẻ ông ta lại biết về cậu là ai, Harry ngập ngừng:

:” dạ..... thưa..... vâng, cháu là Harry Hermann, và đây là bạn cháu, Alice Lee Umbrellia “

:” cho hỏi bác là..... “

Người kia cười nhạt, nửa thân thiện nửa trịch thượng:

:” mấy đứa không biết ta sao? “

Rồi quay sang nhìn Paul, Harry lờ mờ đoán được

:” ta là Peter Parker, cha của Paul Parker “

Ánh mắt Harry chuyển sang Paul, người đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ lẫn tức giận.

Rõ ràng là bị ép đến đây với phụ huynh

Vừa nói, ông vừa đặt tay lên vai Paul

:” thời gian qua mấy đứa đã vất vả rồi, ta cảm ơn vì mấy đứa đã lo cho con trai ta “

:” thằng bé hơi ngỗ nghịch tí “

:” Hơi ngỗ nghịch thôi hả? “ Harry và Alice đồng thanh trong đầu

Harry cố trấn tĩnh, chỉ mỉm cười nhẹ, rồi quay sang thầy hiệu trưởng:

:” dạ vầng....... thầy ơi, cho em hỏi chút “

:” tại sao em và bạn em lại được gọi lên văn phòng ạ? “

Thầy hiệu trưởng mỉm cười, đôi mắt như ẩn giấu điều gì đó:

:” ồ không, không phải ta đâu “

:” người gọi hai em lên đây không phải ta, ta chỉ làm giúp thôi “

Harry ngơ ngác:

:” ý thầy là.......? “

Thầy nhìn sang DK:

:” người gọi hai em lên đây, là Karen “

Harry quay sang nhìn DK. Cô ngồi đó, hai bàn tay đan chặt vào nhau, run lên nhẹ. Sắc mặt cô không chỉ tái đi, nó như thể máu đã ngừng lưu thông:

:”........ mình nghĩ....... đã đến lúc........ mình nên cho hai bạn biết sự thật.......về mình....... “ Giọng DK rất run

Và rồi

:” Click! “Tiếng máy ảnh bắt đầu vang lên đằng sau cánh cửa

Tất cả mọi người đều quay ra nhìn

Như thể chờ đợi một ai đó xuất hiện