WebNovel4th Wall40.51%

chương 64

Tiếp tục với chương trước:

Nằm dài trên giường, Harry thở hắt ra, ánh mắt mông lung nhìn trần nhà

:”..... quả là một ngày lộn xộn....... hết chuyện này đến chuyện khác “

:”.......... “

Cậu nhắm mắt lại, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng với hàng tá suy nghĩ chưa có lời giải:

:” tất cả chuyện này là sao? “

:” Lola và Mileena có thể là người của Hoàng Gia? Paul gặp chuyện và tình cờ được Lola giúp? “

:” Lola biết về Paul là kẻ phá rối, nhưng đó là Paul của lúc trước...... hay là mình đã bị theo dõi bởi Hoàng Gia từ trước đó? mục đích của việc mình bị theo dõi là gì? “

:” và Michael...... phải rồi, Michael và những người khác đột nhiên biến mất “

Harry ngán ngẩm nghĩ:

:”........ lo chuyện thằng Paul trước vậy....... “

:” Nhưng mình biết phải giải thích thế nào về cái giấc mơ đó? nơi mình và nó ở cùng trong cái bệnh viện kỳ lạ đó? Nếu nó không hỏi... thì coi như khỏi nói, vậy đi..... “

Chuyển cảnh

Tiếng chuông báo thức ré lên inh ỏi. Harry với tay tắt đồng hồ, mắt nhắm nghiền

:”...... fuck....... biết kiểu gì cũng........ sẽ thế này mà “

Mệt mỏi vì thức khuya, cậu kéo chăn trùm lên đầu, cố gắng ngủ tiếp. Nhưng chưa được bao lâu, một giọng nói vang lên ngoài cửa:

:” Harry “

Cậu lầm bầm nói mớ:

:”...... 5 phút nữa........ “

“ Cạch ”

Tiếng cửa mở. Harry cau mày, lật người quay lại:

:”....... hả?....... “

Một bóng người hiện ra ngay khung cửa

Paul đứng trước cửa, nhìn xung quanh phòng Harry một lúc, rồi nói:

:” dậy đi “

Nói rồi, Paul đóng cửa lại, để lại một khoảng im lặng khó hiểu

Harry xoa mặt cho tỉnh ngủ:

:”...... phải rồi, mình còn phải giải thích cho nó vài chuyện....... “

Alice là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra

Vừa mới ngủ dậy, cô đã thấy một "vị khách lạ" đang hiện diện trong bếp nhà mình, DK còn tỏ ra như thể chẳng có gì bất thường

Alice nghiêng người lại gần Harry, thì thầm, mắt không rời Paul:

:”....... sao lại có thằng cô hồn này ở đây? “

Harry lắc đầu, thở dài:

:” rồi tao sẽ giải thích sau, đi đánh răng đi “

Cậu quay lại với Paul:

:” vậy....... Parker, tao thấy mày đang khó hiểu, cứ hỏi đi “

Paul im lặng một lúc:

:” Karen đã nói cho tao biết vài chuyện rồi “

:” cảm ơn vì đã cho tao ở lại đêm qua “

:” tao nghĩ tao nên rời đi “

Harry nhướn mày:

:” ấy khoan, không ăn uống gì à? “

Paul nói với giọng hững hờ:

:” nhịn 3 ngày mới chết “

Paul xách balo lên và rời đi

Harry đứng dậy, bước nhanh tới ngăn Paul lại:

:” cứ ngồi xuống đã, ăn gì đó rồi hẵng đi đi “

Cậu chỉ vào bàn ăn, nơi những đĩa thức ăn sáng còn nghi ngút khói:

:” nhìn này, DK đã làm đồ ăn sáng đấy, ngon lắm, thử đi “

Harry biết rõ bầu không khí căng thẳng trong nhà lúc này. Alice và DK, mỗi người có một lý do riêng, đều chưa thật sự sẵn lòng chấp nhận Paul. Dù đã được giải thích về chuyện bị tẩy não, Alice vẫn giữ khoảng cách. Còn DK thì… Harry cảm thấy cô ấy đã rộng lượng hơn

Thật ra, phần lớn lý do khiến Harry cố gắng là vì nhiệm vụ “kết bạn” trên vòng tay MD. Nhưng càng lúc, cậu càng cảm thấy… Paul xứng đáng được trao một cơ hội làm lại cuộc đời

Paul, dường như cảm nhận được không khí ngột ngạt quanh mình, bất ngờ hỏi:

:” sao mày đối tốt với tao thế? chả phải mày nói lúc trước tao từng làm việc xấu với mày? “

Harry đảo mắt một cái:

:” well....... “ cậu từ từ uống hớp nước, rồi nói một câu đạo lý:” quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, kết bạn vẫn hơn tạo thù “

:” với cả, tao biết rõ hoàn cảnh hiện tại của mày mà, tao đang lo mày lại đi lạc vào mấy cánh cổng rồi....... “

Cậu nhìn thẳng vào mắt Paul, giọng nghiêm túc:

:” với cả, chả phải mục tiêu để mày được về nhà là vào được cái lớp đặc biệt và có thêm bạn mới mà “tốt”? “

Harry dừng lại một chút, rồi tiếp tục, với giọng mang chút khích lệ:

:” nghĩ đi, thế này ông già mày còn nói được gì nữa? Mày có thể coi tao là bạn mới? Dù tao nghèo, nhưng tao rất tình nghĩa, tao không như thằng Gerry “

:” hôm qua, tao nghe ông hiệu trưởng nói là, mày được vào lớp đó rồi, thấy sao? Ổn quá phải không? “

Paul cau mày, ánh mắt vẫn còn nghi ngờ. Nhưng rồi, không nói gì thêm, cậu lặng lẽ ngồi xuống, cầm lấy dĩa, bắt đầu ăn

Chuyển cảnh

Và một ngày hỗn loạn mới bắt đầu

Sự xuất hiện của bốn người: Harry, Alice, DK, và Paul. Lập tức trở thành tiêu điểm bàn tán. Những ánh mắt dõi theo họ từ hành lang này sang hành lang khác, tiếng thì thầm bàn tán râm ran không ngớt

Harry lơ đi như thể chẳng nghe gì, rồi quay sang nói với Paul:

:” được rồi, giờ thì để tao dẫn mày đến chỗ phòng giám hiệu “

Đột nhiên, DK lên tiếng, giọng ngập ngừng:

:”...... Harry này..... “

Cô nhìn Paul, rồi quay sang Harry:

:” nếu..... bạn đưa Paul đến đó...... chi bằng để mình làm cho..... sẽ dễ dàng hơn về mặt thuyết phục thầy “

Không ai hiểu vì sao DK lại chủ động nhận việc này. Nhưng có một điều kỳ lạ: Harry và Alice, gần như cùng lúc, đều có chung một suy nghĩ… không mấy tốt đẹp

Harry liếc sang, thấy ánh mắt Alice đang lườm DK đầy nghi hoặc. Cậu vội xen vào, như để làm dịu không khí:

:” ừm... được rồi, DK, bạn làm đi “

Sau khi DK dẫn Paul rời đi, Harry quay sang Alice, giọng nghiêm túc:

:” Alice “

:” Cái giề? “ Alice đáp gắt

:” nói điều mày muốn nói đi “

:” Con C*c “ Alice nghiến răng, chửi tục

:” Alice “ Harry gằn giọng

:” .... “ Cô im lặng. Không phản bác, nhưng cũng không giải thích gì thêm

Harry thở dài:

:” tao biết mày đang nghĩ gì...... tao tin mọi thứ không phải vậy “

Alice đập mạnh cánh cửa tủ đồ, rồi bước thẳng đến lớp với vẻ mặt cau có

Ngay lúc đó, từ cuối hành lang, một nhóm người đeo máy ảnh, mang theo các thiết bị quay phim, rầm rập đi ngang qua

:”...... sao lại có phóng viên ở đây? “ Harry thắc mắc

Đến lớp, Harry không nhìn thấy Gerry, Anderson và Sanders

:”...... một kẻ mình hiểu vì sao nghỉ, nhưng còn 2 người kia...... “

Cậu thấy hơi tiếc. Dù có lỗi lầm, nhưng Anderson và Sanders vẫn là những người có tiềm năng nếu chọn con đường đúng

Lớp học vẫn như mọi khi, không ai để ý đến Harry, nhưng mỗi khi cậu đi ngang qua, ánh mắt người khác vẫn dõi theo. Những cái nhìn lạ, bàn tán nhỏ giọng sau lưng

Harry chẳng buồn quan tâm. Cậu ngồi xuống bàn, gối đầu lên tay, giả vờ ngủ, dù trong đầu, những câu hỏi vẫn không ngừng xoay vòng như một mê cung không lối thoát