WebNovel4th Wall43.04%

chương 68

Tiếp tục với chương trước:

Quay trở lại vài tiếng trước đó, sau khi được vệ sĩ hộ tống vào xe, DK ngồi lặng trong khoang ghế sau, đôi tay siết chặt lấy nhau, cô tỏ ra bồn chồn lo lắng:

:”... vậy là..... mình sẽ phải rời đi?..... “

:”.... mình đã không cẩn thận... “

:” mình đã quên mất điều mình phải làm... “

:” mình..... mình phải làm gì đây??.... “

Từng suy nghĩ hiện ra như những mảnh thủy tinh vỡ vụn, cứa vào tâm trí DK. Nỗi sợ bị bắt quay về do bị lộ thân phận, và tệ hơn cả, bị buộc phải từ bỏ tất cả, đang siết chặt lấy cổ họng cô

Trong khoảnh khắc ấy, một đoạn ký ức cũ bất chợt ùa về, cuộc tranh cãi dữ dội với mẹ, ngay trước khi cô được phép đi “du học”

Trong phòng khách ngột ngạt ánh đèn, giọng mẹ DK vang lên như sấm nổ:

:” mày chỉ có cái sức mạnh của một Healer mà mày cũng đòi đi du học hả??? “

:” Ở đây thiếu gì chỗ cho mày phát triển mà mày đòi phải đi chỗ khác??? “

:” Mày định mang cái thứ đó ra nước ngoài làm trò hề à?? “

Việc DK là Healer đã được biết trước từ kết quả kiểm tra của tập đoàn Yoshida

Ngoài làm việc kinh doanh khoáng sản, thì tập đoàn này cũng có một chân trong việc tư vấn cho người thức tỉnh sức mạnh

Và đương nhiên rồi, công nghệ của cả tập đoàn đều ưu tiên cho một DK nhỏ bé, cô đã được kiểm tra sức mạnh từ lúc còn 10 tuổi

DK cố nói lại:

:” nhưng mẹ.... con biết con không thể làm được gì nhiều, nhưng ít nhất mẹ cũng phải cho con cơ hội chứ?? “

Mẹ cô vẫn quát lớn, chỉ ra rằng:

:” một Healer như mày chỉ làm trong bệnh viện được thôi! Mày định vác cái thứ đó đi vào cổng dịch chuyển à?? “

DK bất lực đến mức suýt bật khóc, cô ra sức bảo vệ quan điểm của mình:

:” đó là do mẹ không hiểu về Healer! Healer nắm một phần quan trọng trong chiến đấu! “

“CHÁT!”

Một cú vả thẳng vào mặt DK, cô bị mẹ mình tát một phát đau đớn, DK ngã nhào xuống sàn, má đỏ rát. Trước khi cô kịp phản ứng, mẹ đã gào lên:

:” Hỗn! “

:” mẹ mày đã sống chết với những kẻ mang sức mạnh đó để giờ mới phải cản mày như thế này! “

:” mày nghĩ chỉ mình mày biết thế nào là Healer à?? “

Phải, mẹ DK trước kia cũng từng là một mạo hiểm gia, từng phiêu lưu trong các cánh cổng, đối mặt với đủ thứ chuyện

Cuộc cãi vã kéo dài cả tiếng đồng hồ, trong tiếng nức nở và giận dữ

Cuối cùng, mẹ cô hạ giọng:

:”.... con với cái..... “

:” được rồi, nếu mày muốn thì mẹ sẽ cho mày đi “

Một tia sáng loé lên trong mắt DK. Cô tưởng mình đã thắng

Nhưng ngay lập tức, tia sáng đó tắt ngấm

Nhưng, mẹ cô nói tiếp:

:” đừng vội mừng, với cái thân phận Healer của mày “

:” thì việc tốt nhất là cưới một bác sĩ “

Rồi mẹ DK nói với giọng như thể định đoạt số phận cô:

:” vừa hay, mẹ có quen một vị bác sĩ có tiếng, người này 32 tuổi mà đã đứng đầu một bệnh viện có tiếng ở Hoàng Gia, ở đó không thiếu gì Healer để mày học hỏi “

:” khi mày học xong, mẹ sẽ chuẩn bị hôn sự cho mày “

:” để mày ra ngoài kia rồi dây vào thằng nào hư hỏng thì xấu mặt thanh danh cái nhà này “

Lời nói đó là một con dao găm thẳng vào tim DK, cô chết lặng trước những gì mẹ cô nói

Cứ như là câu nói trên là chưa đủ, mẹ cô lại tiếp tục:

:” và, còn nữa... “

:” thay đổi họ tên khi đi du học “

:” đừng để cho bất cứ ai biết mày đến từ gia tộc Yoshida, mày không hiểu rắc rối như thế nào khi mày để lộ thân phận đâu “

:” nếu mày bị lộ, mày sẽ phải quay về nước, tao sẽ đến đón mày”

DK hoàn toàn cứng họng trước những gì vừa nghe, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt cô từ lúc nào mà không hay.

Ánh mắt cô trở nên vô hồn. Đây là cái giá phải trả cho tự do. Một tự do ràng buộc trong dây xích

Quay lại hiện tại

Ngồi trên chiếc xe hơi màu đen một mình, DK khóc rất nhiều khi biết rằng mình sẽ phải quay về nước

Cô hối hận vì quá mải mê học tập, phát triển sức mạnh mới rồi gây ra tai tiếng sóng gió khiến dư luận chú ý

Cô không muốn phải rời khỏi đây, cô chỉ vừa mới bắt đầu cuộc sống sinh viên, mới bắt đầu làm quen với những người bạn mới

Quá mải mê với dòng suy nghĩ, cô không hề nhận ra có người đã ngồi cạnh mình từ bao giờ

Hình bóng của một người mặc áo choàng đen, cùng với chiếc mặt nạ trắng, đang lặng lẽ ngồi đó

Mãi cho đến khi cô giật mình, nhận thức được:

:” cái.... tại sao??.... Micha-... “

Bằng một cách nào đó, Michael đang ngồi bên cạnh DK

DK lắp bắp, miệng ấp úng, cô không thể tin được:

:” không thể nào..... “

:” có phải là cậu không? Michael? “

:” cậu là thật???.... “

Cô không dám tin vào mắt mình. Là ảo giác, hay một phép màu? Đôi tay DK run rẩy đưa ra, chạm nhẹ lên chiếc mặt n

Michael đáp, bằng chất giọng trầm thấp quen thuộc:

:” lâu rồi không gặp, Donna “

Vào đúng lúc tâm lý của DK như sắp sụp đổ

Được gặp lại Michael như tìm thấy sợi dây cứu vớt

DK vô thức ôm lấy Michael òa khóc như một đứa trẻ

Vừa khóc, cô vừa kể, kể tất cả. Kể về gia đình. Về nỗi sợ. Về những điều cô chưa từng dám nói thành lời

Michael nhẹ nhàng dang cánh tay ra, để cô được sà vào lòng, và im lặng lắng nghe câu chuyện

Sau một lúc lâu

DK mới nhận thức được việc mình đang làm, cô đang ôm Michael như thể bám lấy sợi dây cứu sinh

Cô cuống cuồng ngồi xa ra, đỏ mặt nói:

:”.... chỉ là mình hơi ngạc nhiên nên mới làm vậy thôi... “

Nhưng có vẻ Michael không để tâm tới chuyện đó, cậu điềm tĩnh nói:

:” bạn lo sợ rằng, chỉ vì những rắc rối này mà bị đưa về Nhật Bản? “

DK gật đầu:

:”..... ừm... “

Michael an ủi:

:” Donna à, sẽ không sao đâu, bạn sẽ không bị đưa về Nhật đâu “

DK nhíu mày, không hiểu:

:” nhưng.... “

Michael hỏi cô:

:” Donna, bạn có tin mình không? “

Tự nhiên bị hỏi thế này, DK ấp úng đáp:

:” ơ... mình có... mình có tin bạn..... “

Michael tiếp tục nói:

:” nếu mình nói, chuyện rắc rối này sẽ chỉ diễn ra trong một ngày “

:” sau đó, tất cả sẽ quay lại bình thường “

:” nhưng, không hẳn là tất cả, và bạn sẽ không phải quay về Nhật “

:” bạn có tin, những điều mình nói là sự thật không? “

DK im lặng một lúc, rồi cô khẽ gật đầu:

:” ...tớ tin cậu “

Ngay khi cô thốt ra lời đó, cảnh vật xung quanh chợt biến đổi

Thời gian như trôi chậm lại. DK không còn ngồi trong xe nữa. Cô đang ngồi trên một chiếc xích đu treo dưới tán cây, lắc lư nhẹ nhàng trong làn gió

Ai đó đang đứng phía sau, dịu dàng đẩy xích đu. Một người con trai, DK chưa từng thấy gương mặt ấy trước đây, nhưng lại cảm thấy thân quen lạ kỳ

Người đó trẻ tuổi, không mặc áo choàng đen, cũng chẳng đeo mặt nạ

:”... Michael? “ Trong vô thức, DK thì thầm nói ra cái tên đó

Thật kỳ lạ, đó là Michael?

Không khoác áo choàng đen kín người, cũng như không hề đeo mặt nạ, cậu ấy trông thật hiền dịu, ấm áp

quay về thực tại. Cô tròn mắt nhìn Michael đang ngồi bên cạnh. Vẫn chiếc áo choàng đen phủ kín, vẫn chiếc mặt nạ trắng vô cảm

: “… Không thể nào…” DK nghĩ

Cảnh tượng vừa rồi quá thật. Quá sống động. Nhưng DK chưa từng thấy Michael tháo mặt nạ. Chưa từng thấy gương mặt cậu

Vậy… tại sao cô lại biết đó là Michael?

Ý nghĩ ấy còn chưa kịp kết lại thành lời, thì hình ảnh người con trai bên xích đu đã mờ nhòa, tan biến như một giấc mơ đang bị xóa sạch khỏi trí nhớ

Michael đột nhiên nói:

:” giờ, xin thứ lỗi.... mình phải đi rồi, không thể ở lại đây lâu được “

Nghe Michael nói “phải đi”

Cái cảm giác sợ hãi lại quay lại với cô, DK liều mình lao nhanh đến ôm lấy Michael, cản lại:

:” Tại sao... tại sao bạn phải đi??? “

:” tại sao lúc nào bạn cũng bỏ đi như vậy??? “

:” mình không hiểu?? Làm ơn, Michael..... nói cho mình đi...... “

:” đừng đi..... tớ cần cậu........ “

Hành động này của DK là tự bộc phát, nhưng nó như là một mảnh gương vỡ vừa ghim vào trí nhớ DK, có điều gì đó… đang trở lại..... Hình ảnh mập mờ nào đó, DK không thể thấy rõ được....

Michael không né tránh. Cậu chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô. Không phải để gỡ ra, mà chỉ là chạm vào. Một cơn lạnh buốt lan tỏa dọc cánh tay DK, không phải cái lạnh của gió, mà là một thứ lạnh đến từ bên trong, từ nơi sâu thẳm nào đó trong con người Michael

DK rụt tay lại theo phản xạ, ngước nhìn cậu đầy kinh ngạc

Michael nói với giọng buồn:

:”... mình không muốn phải làm vậy... hãy hiểu cho mình “

Cậu nhìn cô, ánh mắt sau lớp mặt nạ như xuyên qua cả thời gian:

:” Donna Karen..... nếu bạn muốn biết mình là ai “

:” trong vòng 2 năm tới, hãy đến Eris “

:” đó là nơi mọi thứ bắt đầu “

Chỉ kịp nói đến đó, Michael tan biến như sương mù gặp ánh nắng, không để lại bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu từng ở đó

DK vẫn chưa hết bàng hoàng bởi chuyện vừa xảy ra, toàn thân chấn động nhẹ. Những lời cuối cùng của Michael như khắc lên tâm trí cô

Cửa xe bật mở, Kyoko ngồi vào xe, ánh mắt thoáng ngạc nhiên:

:”なんだか様子が変ね? なるみ?” (sao trông em lạ vậy? Narumi?)

DK như bị gọi dậy từ giấc mộng:

:”……わたし……大丈夫……” (... em..... em ổn..... )

Kyoko liếc nhìn DK, thấy em gái cứ im lặng nhìn ra cửa sổ mãi không nói gì:

:” 家に戻るのが不安なの? “ (có phải em đang lo lắng vì phải quay về nhà không?)

DK im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ

Không phải là buồn đến mức hành xử như thế, DK đang mải suy nghĩ về những câu nói cuối cùng của Michael

Bất chợt Kyoko đưa tay lên chạm vào trán DK

DK ngạc nhiên:

:” えっ….... “ (ơ....)

Kyoko cười nói:

:” 熱はなさそうね “ (có vẻ như em không lo đến phát sốt)

DK hỏi:

:” ごめん……今、なんて言ったの? “ (em xin lỗi..... chị vừa nói gì vậy?)

Kyoko mỉm cười, an ủi:

:” もし、今回の件で家に戻されることを心配しているなら—— “ (nếu em lo về chuyện bị đưa về nhà bởi những rắc rối này)

:” もう心配しなくていいわ “ (thì giờ không cần phải lo nữa)

:” この件は、私がなんとかする “ (chị sẽ xử lí vụ này)

:” 安心して、勉強に集中しなさい “ (cứ yên tâm mà học cho tốt đi)

DK tròn mắt, gần như không tin được những gì vừa nghe, đó chính xác là điều Michael đã nói với cô

Nhưng niềm vui ấy không kéo dài. Kyoko nói tiếp, giọng trầm xuống:

:” でもね……ずっと助けてあげることはできないの “ (Nhưng mà... chị không thể giúp được lâu đâu)

:” あなたが二つの力を目覚めさせたのは、奇跡のようなこと “ (việc em thức tỉnh hai sức mạnh là điều kỳ diệu rồi)

:” 卒業したら、お母様が迎えに来るわ “ (sau khi học xong, mẹ sẽ đến đây và đưa em về)

:” 結婚の話も、もう決まっているの “ (đám cưới đã được sắp đặt rồi)

DK khẩn hoảng cầu cứu Kyoko:

:” そんな……他に方法はないの? “ (liệu......không còn cách nào sao?)

Kyoko thở dài, nhìn em gái bằng ánh mắt thương cảm:

:” その結婚は、お母様が決めたこと…… “ (chuyện hôn nhân đó đã được mẹ sắp đặt)

:” 私には、どうすることもできないわ…… “ (chị... không thể làm gì khác được...)

Thấy DK dần dần tuyệt vọng, Kyoko liền nói:

:” ……でも、まったく方法がないわけじゃない “ (... không hẳn là không có cách)

:” 私も、多系統の覚醒者のことはよくわからないけど “ (chị không hiểu rõ về người thức tỉnh đa hệ như em)

:” もし、あなたが新しい力の有用性を証明して” (nếu, em chứng minh được sức mạnh mới của mình hữu dụng hơn sức mạnh cũ)

:” 何か奇跡のようなことを成し遂げたら…… “ (và làm gì đó, tạo ra kỳ tích chả hạn)

:” お母様も、考えを変えるかもしれないわ “ (có thể mẹ sẽ đổi ý)

Đó là một ý hay, DK nghĩ

:” mình có thể làm được điều đó sao? Tạo ra một thành tích nào đó để được mẹ công nhận? “

Nhưng, DK nhớ lại lời Michael nói

Rằng Michael sẽ không còn ở đây để giúp mình nữa

Tâm trí DK lại bị xen lẫn với dòng suy nghĩ:

:”.... làm được? “

:”.... mình có thể.... mình không..... “

:”..... liệu mình có thể??... mình nên làm gì??? “

Thấy DK vẫn không vui lên, Kyoko chuyển chủ đề, cô hỏi:

:” em có đói không? Đi ăn gì đi “

:” nhìn kìa, một cửa hàng pizza “

:” món ăn dân dụng ở đây phải không? Đi ăn đi “

DK đi vào trước, vừa đi vừa mải nghĩ nhiều thứ

Tự nhiên DK thấy người đứng ở quầy gọi món có chút quen mắt

:”... ơ... kia chả phải là.... “

DK vỗ vai bạn nữ đang đứng gọi món:

:”..... Alice?... “

Đúng là Alice thật, Alice tỏ ra ngạc nhiên khi thấy DK:

:” ớ? DK?? “