WebNovel4th Wall43.67%

chương 69

Tiếp tục với chương trước:

:” êi dicho, tao đang mua pizza thì tao gặp DK, nghe ảo không? “ Alice hào hứng khoe với Harry ngay khi vừa bước chân vào nhà

:” không nói tục trước mặt khách! “ Harry vừa nói vừa cốc đầu Alice một trận

:” bỏ ra! Đau! “ Alice la lên, xoa trán, cô giãy đành đạch

Kyoko thì che miệng cười bởi bạn em gái mình khá là vui tính

DK trở về, điều đó đã đủ khiến Harry ngỡ ngàng. Nhưng sự xuất hiện của Kyoko, với dáng vẻ điềm tĩnh và phong thái đĩnh đạc, mới thực sự khiến cả hai chàng trai “rén ngang”

Duy chỉ có Alice là không e ngại gì. Cô nhanh chóng bắt chuyện, giới thiệu về bản thân mình, hỏi han về thời tiết, món ăn Nhật và cả… thói quen dưỡng da của Kyoko. Không khí trong phòng nhờ đó mà bớt căng thẳng

DK liếc nhìn sang phía Harry và Paul, hai người chỉ im lặng ngồi gặm pizza:

:” sao hai người im lặng vậy? “

Harry lắp bắp, suy nghĩ một lúc mà không ra được lý do chính đáng:

:” à...... không....... chỉ là....... “

Paul đặt lát pzzia xuống đĩa:

:” vì...... dạo này tôi chỉ ăn lương khô với đồ hộp “

:” ..... mấy cái pizza này tự nhiên ngon quá ấy mà “

:” nên là tôi không biết nói gì “

:” phải đó DK “ Harry vội gật gù hùa theo:” bình thường mình cũng không được ăn loại pizza đắt tiền thế này đâu, toàn ăn bánh mì phết bơ chấm mù tạt thôi, đây là lần đầu được ăn đồ ngon của lạ… nên mình cũng hơi bối rối “

Thực ra thì Harry chẳng hiểu mình vừa nói cái gì. Vớ được chủ đề gì thì bám theo chủ đề đó, chủ yếu là để đánh lạc hướng khỏi việc đang hồi hộp vì sự có mặt của Kyoko

Một lúc sau, khi mọi người đã ăn uống vui vẻ hơn, Harry mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng. Cậu nghiêng người về phía DK, nói nhỏ:

:” à này, DK, mình có chuyện này muốn hỏi ý bạn, về chuyện của Paul..... “

Rồi Harry kể vắn tắt tình hình: việc Paul hiện không có nơi để ở, và tên đó đang lang bạt một thời gian

DK hơi sững lại, ánh mắt chuyển hướng sang Paul. Cô không nói ngay, nhưng chỉ một thoáng sau, giọng cô nhẹ nhàng cất lên:

:” ra vậy........ mình cũng thấy Parker bây giờ đã thay đổi “

DK đồng ý khá là nhanh, cô không để bụng chuyện cũ:

:”...... được rồi, Parker có thể ở lại đây “

Paul ngạc nhiên, một lời cảm ơn nghẹn lại trong cổ họng. Có lẽ cậu không ngờ rằng DK lại dễ dàng chấp nhận như vậy, không một lời trách móc, không một ánh nhìn nghi ngại

Chuyển cảnh

Bữa tối kết thúc trong yên bình. Kyoko đứng dậy, cầm theo chiếc áo khoác mỏng. DK tiễn chị ra tận cửa

Ánh đèn đường hắt lên gương mặt hai chị em. Gió nhẹ, mang theo hương đêm thoảng qua

:” chị tưởng em sẽ gặp khó khăn trong việc kết bạn khi đến nơi mới lạ này “ Kyoko nói:” nhưng.... có vẻ như chị nghĩ nhiều rồi. Em có những người bạn thú vị thật đấy “

DK khẽ cười, cô khá là ái ngại khi nhắc đến việc “quá trình kết bạn”:

:”..... vâng........ do chị nghĩ nhiều thôi “

Kyoko nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt em gái:

:” mà này, em không định nói với bạn mình về chuyện đó sao? Việc em phải rời đi… sau hai năm nữa ấy? “

DK câm lặng, cô trở nên lắp bắp, bối rối khi bị nhắc về chuyện hai năm sau:

:” em....... em........ “

Kyoko vỗ nhẹ vai DK, cắt ngang:

:” chị đùa thôi, nhớ lời chị dặn đấy, phải cố gắng tập trung vào sức mạnh mới “

:” như vậy mới có thể thoát khỏi chuyện này “

:” có khi, sau này em có thể làm với chị đấy “

Cả hai bật cười. Tiếng cười của hai người phụ nữ hòa vào màn đêm, nhẹ tênh mà đầy ẩn ý

Vệ sĩ đằng sau mở cửa xe ra, Kyoko quay người bước vào, hai chị em vẫy chào nhau lần cuối

Nhìn bóng xe oto đi xa dần, DK mới quay trở lại nhà

Cô đóng cửa lại, đứng trước bậc thềm, lặng lẽ quan sát khung cảnh bên trong, nơi mọi thứ đang tiếp diễn như thể chẳng có gì thay đổi

Alice đang rửa bát, vừa rửa vừa hát nhỏ một điệu nhạc nào đó

Harry thì đang dẫn Paul đi xem từng phòng, chỉ ra từng chỗ để khăn tắm, tủ lạnh, công tắc đèn

DK mỉm cười buồn:

:”...... ước gì mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày “

Chuyển cảnh

Bờ biển Normandy, Pháp

Gió biển thổi nhè nhẹ, mang theo vị mặn mát lạnh. Trên nền cát ẩm, hai bóng người sánh bước lặng lẽ. Mileena và Lola bước chậm rãi, cảm nhận sóng vỗ vào bờ

Mileena là người phá tan sự im lặng trước:

:” sao cô im lặng vậy? “

Lola khẽ gật đầu, mắt vẫn hướng ra biển:

:” không, không có gì, tôi chỉ đang nghĩ vài thứ thôi.... Nơi này có lịch sử mà “

Mileena nhìn xuống bãi cát, rồi đưa mắt nhìn về phía chân trời loang loáng ánh bạc:

:” ồ.....phải rồi, một trong những vùng đất nhuốm máu nhiều nhất trong lịch sử... từ thời kỳ xa xưa 1944 “

Cô ngừng lại một nhịp, rồi tiếp lời, giọng chậm rãi:

:” nhưng nếu so với cuộc Nội chiến Hệ Mặt Trời... thì chỉ là một trận chiến nhỏ “

Lola gật nhẹ:

:” tôi chỉ biết một chút về cuộc chiến đó, ngài ấy kể.... đó là cuộc chiến tàn bạo nhất mà loài người gây ra “

:” và cái kết là khi Hoàng Gia đưa quân đến hủy diệt cả Eris, trung tâm đầu não kháng chiến cuối cùng trên hành tinh Eris “

Mileena trầm ngâm:

:” tôi khá bất ngờ khi nơi đó vẫn còn sự sống “

Cô liếc nhìn Lola, ánh mắt lấp lánh sự ẩn ý:

:” kể cả khi....... giờ đây nơi đó chỉ còn lại thành phần cặn bã “

Lola biết Mileena đang nói đến mình, một nỗi lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng cô chỉ thốt lên khẽ khàng:

:” địa ngục trần gian “

Mileena ngồi xuống, vùi tay vào cát:

:” đúng vậy, cơ quan đầu não của phe kháng chiến từng đặt tại đó. Giờ thì... chẳng còn gì ngoài một hành tinh chết “

Cô quay sang nhìn Lola, hỏi thẳng:

:” nói tôi nghe, Lola, cô có muốn quay lại “nơi đó” không? “

:” Romeo và Juliet đang bận, hai người đó sẽ không thể đi cùng cô được “

:” cô có chắc........ là cô có thể quay lại nơi đó? “

Cả hai im lặng hồi lâu. Gió lướt qua, mang theo âm vang của những tiếng hét đã tắt từ hàng thế kỷ

Lola nhìn vào cổ tay mình. Chỗ từng là vết sẹo đen nay đã liền da:

:” vết sẹo...... đã không còn nữa “

:” ngài ấy đã cứu tôi khỏi bóng tối “

:” tôi đã chạy trốn quá đủ rồi....... “

Cô ngẩng đầu, ánh mắt không còn run rẩy:

:” tôi là Lola của hiện tại, tôi sẽ làm điều mà tôi phải làm “

Mileena mỉm cười:

:”...... tôi mừng vì cô vượt qua được....... “

Cô đứng dậy, vươn vai như gỡ bỏ gánh nặng:

:” nhân tiện, tôi phải nói trước cái này...... tôi sẽ đi vắng một thời gian “

Lola ngạc nhiên:

:” ơ?? Cô đi đâu vậy?? “

Mileena nhún vai:

:” như tôi đã nói, Romeo thông báo rằng tên khốn đó đang ở Sao Hỏa “

Vừa nói, cô rút ra một bức ảnh nhàu nát, đưa cho Lola:

:” cô có thấy quen không? “

Lola vừa nhìn đã nhận ra cái bóng quen thuộc, đen kịt giữa tòa nhà đổ nát. Nhưng điều khiến cô giật mình chính là phông nền phía sau:

:” trung tâm nghiên cứu của Hoàng Gia? “

:”....... sao ngài ấy lại ở đó? “

Mileena thu bức ảnh lại, nhếch môi:

:” ai mà biết được? Tên đó thường hay làm điều khó hiểu “

:” vậy nên, tôi mới phải đến đó và tìm hiểu xem “

Cô cười nhạt, rồi đùa nửa thật nửa đùa:

:” biết đâu lại có một bé gái hay bé trai đi theo hắn thì sao? “

:” chắc tôi thành bảo mẫu mất “

Mileena thở dài, giọng nhỏ hơn khi nói đến lời chia tay:

:” về việc tôi đi trong bao lâu thì...... tôi không rõ “

:” nếu may mắn thì tôi sẽ tìm được hắn trong vài ngày, và tôi sẽ quay lại đây sớm “

:” hoặc...... có thể mất vài năm, nếu hắn thích chơi trò trốn tìm...... cô và hai người kia sẽ phải tự xử lý trong khoảng thời gian tôi không có ở đây “

Lola nhìn theo bóng Mileena chuẩn bị dịch chuyển, lòng vẫn âm thầm hy vọng rằng... cô ấy sẽ không phải đi quá lâu