Tiếp tục với chương trước:
10h giờ đêm, phòng ngủ nữ
DK kéo chăn lên, vùi người vào lớp vải mềm:
:” ngủ ngon, Alice “
Alice ngáp một cái, tay quơ quào tìm gối:
:” ngủ ngon, DK “
Lại một ngày trôi qua
Lại một ngày chất đầy bất ngờ, như thể cuộc sống chưa bao giờ có điểm dừng để thở
Nhưng lời chúc ngủ ngon không đồng nghĩa với việc giấc ngủ sẽ đến ngay lập tức
Alice trằn trọc suy nghĩ:
:” ..... “
:” ..... “
:”...... có nên ăn gì đó cho dễ ngủ không nhỉ? ( ˙▿˙ ) “
Cô ngọ nguậy trong chăn, chiếc bụng vừa no nê giờ lại bất ngờ lên tiếng:
:” nãy ăn pizza no *** giờ tự nhiên đói là sao nhỉ? (´-ω-`) “
:” có thể...... ( ˙▿˙ ) “
:” mình đang phát triển o(≧▽≦)o “
Alice cười thầm, cô nghĩ mình sắp lớn lên thành siêu mẫu
Bỗng DK lên tiếng, giọng trầm thấp, gần như thì thầm:
:”.... bạn chưa ngủ à? “
Alice giật mình, cô sợ rằng mình đã đánh thức DK:
:” à....... yeah....... mình chưa ngủ......〣( ºΔº )〣”
:”..... hôm nay....... hơi nhiều chuyện....... nên mình...... khó ngủ ( ̄ω ̄;)”
Một lý do chính đáng, Alice nghĩ vậy. Dù chính ra, cái bụng đói mới là lý do thật sự
:” phải đó, do hôm nay nhiều chuyện bất ngờ quá khiến mình không ngủ được “
DK không đáp. Không gian trở nên im ắng
Alice xoay người:
:” sao vậy? DK? (´,,•ω•,,) Sao bạn thức khuya vậy?”
DK im thêm một lúc, như đang chọn từ ngữ, rồi lên tiếng:
:”..... Alice này..... “
Alice quay người sang:
:” mình đây (´,,•ω•,,) “
DK mím môi:
:” với bạn, từ “bạn thân” được hiểu như thế nào? “
Alice ngẩn người. Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại kéo theo nhiều khái niệm:
:” hừmmm...... (´-ω-`) “
Cô nghĩ đến gương mặt của Harry. Cái bản mặt thường ngày trông ngầu ngầu, nhưng thật ra là một thằng dở hơi chính hiệu:
:” nếu nói là theo nghĩa bình thường....... “
:” bạn thân kiểu...... là cặp đôi song sát, cặp bài trùng bá đạo, trên tình bạn dưới tình yêu......ヾ(・ω・)メ(・ω・)ノ”
:” người kia nghĩ gì, làm gì, người còn lại biết ngay, như kiểu có thần giao cách cảm ٩(ˊᗜˋ*)و ♡ “
Alice thao thao bất tuyệt một hồi, trong khi DK nằm yên lắng nghe
Nghe cách Alice miêu tả mà cô không nhịn được cười:
:”..... bạn hiểu rõ Harry lắm nhỉ? Mình thấy hai bạn hợp với nhau đấy “
Alice rất biết ơn bóng tối vì đã che đi khuôn mặt hết sức biểu cảm của mình:
:” cái giề cơ??? (╮°-°)╮┳━━┳ Thằng Harry á??? ( ╯°□°)╯ ┻━━┻ “
:” no no no, DK ơi, riêng thằng c*ó đó thì chỉ là thằng đb*r (#`Д´) “
Và thế là, một bản cáo trạng dài dòng về Harry được mở ra:
:” này nhé, nó là thằng wibu chính cống đấy ( `ε´ ) “
:” lúc nào cũng đòi harem như trai alime (ノ_<、) “
:” mặc dù giờ nó trông thế thôi (#`Д´) “
:” chứ trước đó nó cứ liên mồm nói về harem các kiểu ( `ε´ ) “
:” bạn phải nhìn cái phòng ở nhà nó cơ, đầy ảnh gái alime khắp phòng, có cả ảnh loli đấy ( `ε´ ) “
:” mình còn nghi ngờ thằng đấy là đệ Minh fat \(〇_o)/ “
:” với cả ấy..... “
Alice kể miết, đến mức chính cô cũng không nhớ mình lải nhải bao lâu
DK cắt ngang bằng một câu hỏi nhỏ:
:” vậy..... Alice “
:” Harry và bạn đã quen nhau bao lâu rồi? “
Alice không mất nhiều thời gian để trả lời:
:” mình biết nó từ khi còn bé (´,,•ω•,,) “
:” cùng làng gần nhà (´-ω-`) “
:” với cả tính cách thằng đó lập dị vl ra ( `ε´ ) “
:” may mà có mình chơi với nó chứ không là hết bạn luôn (・`ω´・) “
Alice cười hô hố trước những gì vừa nói, cô coi mình là đấng giáng thế
Rồi cả hai lại rơi vào im lặng, nhưng lần này là im lặng mang theo suy nghĩ sâu lắng
DK nhẹ nhàng kết luận:
:”..... vậy..... bạn thân là hai người bạn thấu hiểu nhau về mọi mặt “
Alice nháy mắt:
:” đúng vậy đó ( ͡° ͜ʖ ͡°) “
:” à phải, và “không bí mật giữa bạn thân” “
Alice nâng giọng nghiêm túc:
:” như câu nói đó “
:” có chuyện gì cũng chia sẻ với nhau “
:” có gì còn giúp đỡ lẫn nhau “
:” và tuyệt đối không chia sẻ bí mật cho người ngoài “
Cô lấy ví dụ:
:” ví dụ như bạn yêu ai đó, và bạn muốn nghe “tư vấn tình cảm”, có mình đây (★ω★)/ “
:” mặc dù kinh nghiệm tình trường của mình toàn học trên phim Hàn Quốc thôi… ( ˙▿˙ ) “
Alice hắng giọng:
:” quay lại chủ đề..... “
:” tóm lại, chỉ “bí mật giữa bạn thân”
:” trừ khi một bên đã thay đổi....... và mọi chuyện tệ đi “
:” mình đảm bảo với bạn mình không phải loại người đó (* ^ ω ^) “
DK chống tay ngồi dậy, ánh mắt nhìn vào khoảng không:
:” mình hiểu “bạn thân” là gì rồi “
:”..... Alice....... “
:” vậy mình đã trở thành bạn thân của bạn chưa? “
Alice biết có nút thắt ở đây, DK đang gặp chuyện gì đó khó nói và đang tìm lí do để tâm sự với một ai đó. Ở trong cái nhà này, không còn ai khác ngoài Alice, người mà DK đang đặt niềm tin để tâm sự điều muốn nói
Sau khi nói chuyện dài dòng, cuối cùng cũng đã đi đến vấn đề chính
Câu trả lời của Alice sẽ quyết định mối quan hệ này sẽ đi về hướng nào
Alice mỉm cười, dịu dàng đáp:
:”..... bạn hỏi câu gì lạ vậy? Tất nhiên chúng ta đã là bạn thân rồi :D “
:” mình đã chia sẻ chuyện của mình cho bạn rồi đó, mình không hay nói như thế với người lạ đâu “
:” mình tin bạn mà, Donna “
DK im lặng một lúc. Nhưng qua ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, Alice thấy rõ nụ cười nhẹ như gió thoảng trên môi DK, một nụ cười của người vừa buông được một gánh nặng, hoặc vừa nắm chặt được một tia hy vọng
Giọng DK dịu lại, cô nói:
:” Alice, mình cũng tin bạn “
Rồi cô đưa ngón tay út ra:
:” vậy nên... từ giờ phút này, mình sẽ kể cho bạn nghe... bí mật của mình. Chỉ giữa hai người bạn “
:” bí mật giữa hai người bạn? “
Alice bật dậy, đối mặt với DK trong ánh sáng lờ mờ. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngoắc ngón tay út của mình vào ngón tay DK:
:” bí mật giữa hai người bạn “ cô nói cùng với DK
Alice vươn tay bật đèn ngủ. Ánh sáng vàng dịu lan tỏa, chậm rãi soi tỏ những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt DK
Cô hít một hơi thật sâu:
:” đây....... đây là bí mật đầu tiên của mình...... “
Alice ngồi im, không chen lời. Trong mắt cô lúc này, DK không còn là cô gái mạnh mẽ dùng sức mạnh chữa lành để chiến đấu. Cô ấy chỉ là một người đang cần một nơi để tựa vào
:” trước khi được đi ra nước ngoài du học...... mình đã phải...... đấu tranh với mẹ mình “ giọng DK hơi run khi nói
:” 〣( ºΔº )〣 “ Alice ngạc nhiên
DK tiếp:
:” mẹ mình… rất thất vọng khi biết mình là Healer. Còn mình thì lại không ghét điều đó. Ngược lại… mình nghĩ đó là một món quà “
:” nhưng mẹ... bà ấy đã sống quá lâu với những cuộc chiến, từng thấy những Healer chết như cỏ rác bên trong cánh cổng. Với bà, làm một Healer là... tự hủy hoại bản thân “
:” nên mẹ mình mới hành xử như thế...... bạn đừng nghĩ xấu nhé....... “
DK ngừng lại một chút, mắt hơi đỏ:
:” ờm....... mình không muốn để lại hình ảnh tệ hại về Healer trong mắt mẹ. Nên mình quyết định phải tự mình đi thật xa, đi du học, để chứng minh rằng Healer cũng có thể mạnh mẽ “
:” mẹ mình có thể dễ dàng sắp xếp cho mình vào một nơi danh giá… nhưng mình từ chối. Mình muốn đi bằng đôi chân của mình. Mình muốn tự chọn lấy con đường tương lai “
:” bà rất tức giận với điều đó...... mình đã tranh luận rất nhiều để có thể được đi du học....... “
:” Mình tỏ ra cứng đầu, mình quyết phải đi cho bằng được, rồi bà cũng chấp nhận..... Nhưng....... mình được đi....... với điều kiện mình phải đổi tên và không để ai biết mình là người nhà Yoshida, và..... chỉ được đến một nơi hẻo lánh....... vậy nên mình mới ở đây, thay vì đi Mỹ, Pháp, Anh, Đức “
Alice siết tay lại. Giọng cô vang lên giận dữ:
:” sao mẹ bạn lại có thể làm như vậy với con mình cơ chứ??? “
DK vội trấn an cô bạn:
:” Alice… nếu không như thế… thì mình đã không gặp bạn mà, đúng không? “
Câu nói ấy như một sợi dây kéo Alice trở lại thực tại. Cô lặng người, rồi khẽ tặc lưỡi chấp nhận
DK tiếp tục. Giọng cô lần này ngập ngừng, như thể chỉ cần nói ra thôi cũng đủ khiến tất cả sụp đổ:
:” và...... còn một điều kiện nữa....... mẹ mình....... “
DK bật khóc khi nói về việc bị bắt ép cưới sau khi học xong
Alice như muốn bật dậy khỏi giường, cô nói lớn:
:” CHỈ VÌ LÀ HEALER MÀ BỊ ĐỐI XỬ NHƯ THẾ?????? “
:” DK! Bạn bị đối xử bất công như thế sao bạn có thể im lặng mà chịu đựng????? “
:” Thời đại nào rồi còn cha mẹ bắt con cái phải như thế!!??? “
DK lau nước mắt, cố giữ giọng không vỡ:
:”..... chị mình...... chị mình nói có cách để mình thoát khỏi chuyện này...... “
:” mình cần phải làm cho sức mạnh thứ hai của mình...... mạnh hơn sức mạnh Healer...... “
:” nhưng...... thế vẫn chưa đủ...... “
DK ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt ấy, không còn nước mắt, mà là ý chí:
:” mình cần phải đến Eris...... “
:” mình cần phải gặp Michael ở đó...... “
Alice bắt đầu cảm thấy rối loạn. Đoạn trước, khi DK nói cần khiến hệ sức mạnh thứ hai mạnh hơn hệ đầu tiên, Alice còn hiểu được
Nhưng… tại sao lại đột nhiên lôi Michael vào? Eris là đâu?
Đang nói chuyện về drama gia đình DK tự nhiên chuyển phát sang đề tài “Michael”, cú quay xe này khiến Alice không kịp đội mũ bảo hiểm
Cô hỏi lại, giọng đầy hoang mang:
:” ơ....... ý bạn là gì??? “
DK đáp:
:” Alice..... mình có sức mạnh hệ Mộc.... là nhờ Michael.... “
Alice “ngã xe” lần hai
DK tiếp tục, mắt vẫn ngân ngấn:
:” nếu mình muốn thoát khỏi chuyện đó… thì mình phải tìm được Michael. Chỉ có anh ấy mới có thể giúp mình... “
Cái cách DK nói về Michael… như thể đó là ngọn đèn cuối cùng trong đường hầm tối tăm
Alice “ngã xe” lần ba:
:”..... khoan khoan đã... DK... não mình chưa load kịp... chính xác thì.... mối quan hệ giữa bạn và Michael là gì?.... “
DK lấy khăn giấy lau nước mắt:
:”... mình không biết nữa.... mình không rõ mình và cậu ấy có còn là “bạn” không..... “
Trong trường hợp bình thường, một mối quan hệ giữa người với người, không phải là bạn thì là kẻ thù
Nhưng... cách DK nói về Michael.... không còn gì để nghi ngờ nữa.....
Alice không muốn hỏi. Nhưng nếu không hỏi, lòng cô sẽ không yên:
:”...trên tình bạn... phải không DK?.... “
DK không nói câu gì, chỉ khẽ gật đầu
Alice “ngã xe” lần bốn
Cô không thể hiểu nổi
Michael, một kẻ như bóng ma, đầy bí ẩn, sao lại có thể khiến công chúa Donna Karen rung động sâu đến thế?
Alice nghi ngờ toàn bộ nhân sinh quan của mình
Và khi DK đang yếu lòng nhất, đó là lúc thích hợp để hỏi cho ra lẽ. Alice biết là hơi tệ khi bới móc, nhưng… cô cần biết toàn bộ
Alice lợi dụng đặc quyền “bạn thân” và “sự tin người” của DK, cô đặt tay lên tay cô bạn, nhẹ nhàng, kiên quyết nói:
:”.... DK... nếu bạn muốn mình giúp.... bạn phải nói cho mình biết toàn bộ mọi chuyện.... bạn hãy nói đi..... mối quan hệ giữa bạn và Michael..... là như thế nào? “
DK hít một hơi sâu, ánh mắt đắm chìm trong ký ức:
:” Michael....... anh ấy luôn ở bên cạnh mình, dạy mình mọi thứ... “
:” sức mạnh mình có được, hay mình của ngày hôm nay.... không thể tồn tại nếu thiếu Michael, anh đã dạy mình những điều mình không biết, bảo vệ mình khỏi những nguy hiểm “
:” mỗi lần anh xuất hiện… thế giới quanh mình lặng đi. Như thể… chỉ cần có anh bên cạnh thôi… là đủ rồi… “
:” nhưng khi anh biến mất… trong lòng mình trống rỗng. Mình biết, mình hiểu cảm giác ấy… nhưng mình không thể nói ra… mình không dám… “
Alice lau nước mắt giúp bạn, cô thì thầm:
:” vì sao bạn lại không nói? “
Ánh mắt DK như chất chứa nỗi đau khi bị hỏi vì sao, cô đáp:
:” vì … gia đình mình không cho phép yêu đương khi còn đi học… Mẹ mình sẽ rất giận nếu biết chuyện này… Và… mình đã bị sắp xếp hôn nhân với một người đàn ông khác mất rồi… “
:” mình không muốn.... “ cô òa khóc:” Alice..... mình không muốn phải cưới một người đàn ông xa lạ...... mình sợ..... “
Alice cau mày, cô không biết nên phải nói gì, liền hỏi sang hướng khác:
:” nhưng.... cậu cảm thấy thế nào khi ở bên Michael? “
DK khẽ nhắm mắt lại, như đang được ôm lấy trong hồi ức:
:” bình yên..... như thể… chỉ cần được anh ấy ôm lấy… thì không gì trên đời này có thể làm mình tổn thương nữa… “
Đến đây, Alice hiểu DK là người như thế nào
Donna Karen, một cô gái mang trái tim bị giam cầm bởi chính gia đình mình. Cô khao khát được giải thoát, nhưng sợ rằng nếu cố vùng vẫy, xiềng xích sẽ siết chặt hơn. Michael đến trao cho cô hy vọng, trao cho cô sức mạnh để tự giải thoát chính mình. Nhưng xui xẻo thay, Donna chưa sẵn sàng làm chuyện đó
Alice, vốn ghét cay ghét đắng cái kiểu “Asian Parent” kiểm soát con cái. Giờ cô thấy, mình phải làm một điều gì đó, cô không thể làm ngơ với lời cầu cứu thầm lặng kia, DK cần thêm sức mạnh, từ những người bạn mà cô ấy tin tưởng
Alice chậm rãi nói:
:” nếu cậu cần người ấy đến thế… thì sao không tự giải thoát mình khỏi mẹ cậu? Và đến bên anh ta? “
Donna cúi mặt xuống, giọng cô giờ bé lại:
:” vì..... anh ấy là người của những điều mình chưa hiểu hết… Quá khứ của anh, mình không biết. Anh là ai… mình cũng không biết… Mình sợ… nếu nói ra, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa… Mình sợ… anh ấy sẽ rời xa mình… “
Alice mỉm cười, ánh mắt kiên định:
:” cậu sẽ không mất anh ấy, Donna. Kể cả khi hai người là bạn bè, Michael sẽ luôn đợi cậu, mình tin chắc điều đó “
:” nhưng.... tình cảm không nói ra, nếu cứ giữ mãi trong lòng như vậy... cậu sẽ đau nhiều hơn bất kỳ ai “
:” đừng quay lưng lại với chính trái tim mình, Donna “