Tiếp tục với chương trước:
Khi quay lại căn nhà trong rừng
AI MD nói rằng DK và Alice đã rời đi từ trước
Harry nhờ AI MD "hồi phục" để bớt mệt mỏi, rồi cậu mới quay về nhà
Chuyển cảnh
Quay lại thế giới thực, trời đã hửng sáng, Alice và DK đang chuẩn bị đi đến trường, Harry không ngờ mình đi lâu như vậy
:" giờ mới về à? " Alice bĩu môi dè bỉu:" tưởng chết ở xó nào rồi chứ "
Harry cốc nhẹ vào đầu Alice để lấy lại cảm giác "về nhà":
:" Này... khoan đã... " cậu khựng lại, đôi mắt tròn xoe:" Sao mày lại cao bằng DK?? "
Đôi mắt cậu lia từ đỉnh đầu Alice qua DK như đang so sánh hai bức tượng. Harry lôi cây thước cuộn ra, Alice chưa kịp phản ứng thì đã bị đo đạc như khám nghĩa vụ quân sự
:" Một mét sáu tròn... " giọng Harry gần như vỡ òa:" Từ một mét ba tư... lên một mét sáu??? MÀY NÂNG BAO NHIÊU ĐIỂM VÀO 'VÓC DÁNG' VẬY HẢ?? "
Alice không trả lời, cô hất tóc, chỉnh lại cổ áo, rồi giơ tay tạo dáng như người mẫu bước ra từ tạp chí thời trang
Nếu Alice có nhiều điểm đến thế để hack cơ thể lớn phồng lên
Thì DK, người đang khao khát nâng cấp sức mạnh đến mức cao nhất
Harry chảy mồ hôi nhìn DK, cậu nghĩ rằng, sức mạnh của DK giờ ngang với Legendary rồi
DK mỉm cười:
:" mình có dính gì trên mặt sao? "
Chuyển cảnh
Trước giờ vào lớp
Harry và Alice tựa lưng vào dãy tủ đồ, tranh thủ tám chuyện như thường lệ
Harry thở phào nhẹ nhõm:
:" vậy là..... DK vẫn chưa nâng cấp sức mạnh? Mà chỉ nâng cấp trí tuệ? "
Alice gật đầu:
:" phải, câu đố càng ngày càng khó, tao còn không rõ đấy là còn Normal hay đã chuyển sang Expert "
:" nên DK đã lấy toàn bộ điểm có được nâng đều cho "trí tuệ" "
:" IQ và EQ của DK tăng lên 13 điểm lận "
Alice giơ tay ra minh họa:
:" mày phải nhìn cái cách DK giải câu đố cơ, tao còn chưa kịp đọc gì thì DK đã đưa ra đáp án chính xác tuyệt đối rồi "
Harry nhìn Alice bằng ánh mắt thương hại:
:" và mày cứ tiếp tục kí sinh trùng người khác thế à? DK tội nghiệp đã phải vắt chất xám ra để làm việc, còn phải gánh cục tạ như mày... "
Alice sững người một lúc, rồi mặt đỏ phừng lên vì tức:
:" tao không có kí sinh ai cả!! mày nghĩ tao muốn như thế à?? "
:" tối nay tao sẽ tự làm một mình! "
Một tiếng rầm vang lên khi Alice đập mạnh cánh cửa tủ đựng đồ
Chuyển cảnh
Harry vừa tan tiết học xong, cậu uể oải lê bước trên hành lang trường:
:" oáp.... ngủ đã quá.... ra căn tin phát "
Như mọi ngày, cậu cứ đến lớp là lăn ra ngủ, chả tập trung gì vào bài học
Căn tin vẫn đông như mọi khi, tiếng cười nói, tiếng khay va vào nhau, tiếng gọi món vang lên ầm ĩ như một nồi lẩu âm thanh, Harry nhìn đoàn người xếp hàng:
:" ..... xếp hàng thế này thì chờ đến bao giờ..... "
Vừa mệt mỏi vì phải xếp hàng, vừa phải ngắm cặp đôi Paul và Lola phát cẩu lương ở gần đó
:" mẹ cái bọn yêu nhau... " cậu cảm thấy ghen tị
Harry chen lấn một hồi rồi đành chịu thua. Cậu mua tạm một gói bánh ngọt, xong đảo mắt một vòng tìm ai đó quen thuộc để ngồi cùng:
:" không thấy DK hay Alice đâu nhỉ? "
Không thấy ai quen để còn ngồi cùng, và cậu cũng chả muốn ngồi với cặp đôi chim non kia để mà bị ăn cẩu lương cả buổi. Harry cầm gói bánh lặng lẽ rời đi, lách qua đám đông như kẻ tàng hình
Cậu đến một chỗ yên tĩnh phía sau dãy nhà trường học, nơi hiếm người lui tới vì nắng không chiếu tới và gió thường mang theo cơn mát dễ chịu
Nhưng với Harry, đó lại là một góc nhỏ của thế giới riêng, nơi cậu có thể thư giãn mà không bị ai để ý
Cậu ngồi xuống bậc thềm, tháo bao bánh ra, cắn một miếng nhỏ. Vị ngọt xộc lên, nhưng chẳng làm dịu được cảm giác nhạt nhẽo trong lòng. Cậu thở dài, nhai chậm rãi:
:" phù...... yên tĩnh thật đấy "
Và rồi......
:" cậu thích nơi như vậy à? " Một giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên bên cạnh
Harry giật mình quay sang
Cô ấy đang ngồi đó, như thể xuất hiện từ hư không. Không tiếng bước chân, không lời báo trước
Mileena
Lần này, cô không trùm kín người bằng áo choàng đen, mà mặc lên mình bộ đồng phục nữ sinh gọn gàng, áo sơ mi trắng, váy xám và cà vạt xanh biển
Không còn vẻ u ám hay bí ẩn thường ngày, mà là một Mileena bình thường đến lạ… nhưng không hiểu sao, cô vẫn mang theo một thứ khí chất khác biệt, như hoa tuyết rơi giữa mùa hè
Harry không nói được lời nào. Cậu chỉ nhìn cô, ngẩn người, tim đập chậm một nhịp
Mileena không nhìn cậu, cô thản nhiên mở gói bánh của mình, loại giống hệt với cậu, và bắt đầu ăn
Nhịp điệu chậm rãi, thanh thản, như thể cô đã ngồi ở đó cả buổi rồi
Harry vẫn còn ngơ ngác. Cậu không hiểu vì sao cô lại ở đây, hay đúng hơn... vì sao cô lại ngồi cạnh cậu như thể đó là điều hiển nhiên
Khi cậu còn đang chưa biết nên mở lời thế nào, Mileena quay sang nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt trong veo ánh lên tia tinh nghịch:
:" nhìn gì vậy? Muốn ăn bánh của tôi à? " cô hỏi, giọng nhẹ bẫng nhưng đầy trêu chọc
Harry giật mình, cậu lắp bắp:
:" sao.... Sao cô lại ở đây???? "
Mileena nhún vai, cắn thêm một miếng bánh, ánh mắt vẫn dõi theo cậu:
:" đến tìm cậu cũng cần lý do à? "
Câu hỏi đó khiến Harry nghẹn họng. Cậu cúi đầu, giọng nhỏ:
:" không..... ý tôi là... "
Mileena mỉm cười, nụ cười nửa thật nửa đùa khiến trái tim Harry đập loạn:
:" tôi nhớ cậu quá nên đến tìm cậu, có sao hông? "
Cậu biết rõ mình đang bị trêu, nhưng vẫn không giấu nổi gò má đỏ bừng. Cậu quay mặt đi, tránh ánh mắt của cô:
:" thôi đi.... "
Bất ngờ, Mileena nghiêng người sát lại. Trước khi Harry kịp phản ứng, cô đã khoác lấy cánh tay cậu, tựa vào vai cậu như thể thân quen từ lâu
:" Sao thế? " cô nói khẽ bên tai cậu, giọng vẫn pha chút chế giễu:" Trai tân? Chưa có cô gái nào nói thế với cậu à? "
Harry gần như muốn độn thổ
Cậu chưa bao giờ bị ai trêu theo kiểu này, và đặc biệt là từ một người như Mileena Vừa quyến rũ, vừa bí hiểm, lại vừa khiến cậu mất kiểm soát theo cách mà cậu không thể lý giải
Harry đang một tay giữ đồ ăn, một tay đang bị Mileena bám víu
Bộ ngực chạm vào cánh tay, khiến Harry giật mình né sang một bên, không cẩn thận bị mất đà
Harry loạng choạng vì mất thăng bằng, ngã nhào xuống nền gạch, và cậu lỡ kéo theo cả Mileena ngã xuống cùng
Cánh tay cậu vô thức ôm lấy cô, lấy thân mình làm điểm tựa để cô không ngã xuống nền đất cứng:
:" á!..... " cú ngã đó không đau mấy, nhưng cậu không quan tâm, cậu lo lắng hỏi:" cô.... cô có sao không? "
Khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của họ chạm nhau. Chưa bao giờ Harry nghĩ rằng một người có thể đẹp đến vậy lại đang nằm trên ngực cậu, tim cậu đập càng lúc càng nhanh
Cô nhìn sang bên cạnh:
:" ờm.... đồ ăn của cậu bị hỏng rồi..... "
Harry quay đầu nhìn theo, gói bánh ngọt còn chưa ăn hết đã nằm sóng soài trên nền đất bụi bặm
:"..... 😢..... 3$ của tôi..." cậu thều thào đau khổ
Mileena ngồi dậy trước, phủi nhẹ tà váy:
:" tôi sẽ mua cái khác cho cậu, đừng buồn nhé "
Harry cũng gượng dậy, cười cười, phủi áo như để giấu sự lúng túng:
:" không sao, chỉ là một chút đồ ăn vặt thôi "
Mileena không tha cho cậu dễ dàng như vậy:
:" không cần khiêm tốn thế đâu, trai tân "
Một lần nữa, tim Harry như muốn rời khỏi lồng ngực. Cậu không biết nên phản ứng thế nào... Phản kháng? Thẹn thùng? Hay giả vờ cười trừ?
Cả hai cứ thế ngồi bên nhau, trêu đùa nhau như những thiếu niên vô ưu. Họ không để ý đến những bước chân lặng lẽ phía sau, không để ý đến một người đang đứng chết lặng
Alice, cô đã chứng kiến tất cả, từ cái ngã bất cẩn đến ánh mắt chạm nhau, từ tiếng cười lặng lẽ cho đến cách Mileena tựa vào Harry như thể hai người đã thân quen từ rất lâu rồi
Không một lời, không một tiếng động
Alice quay lưng bước đi