Tiếp tục với chương trước:
Trong căn nhà nhỏ giữa rừng, ánh đèn dịu hắt lên trang sách DK đang đọc. Không gian tĩnh lặng như căn phòng thời gian
Cô ngẩng đầu khi thấy Harry xuất hiện ở cửa:
:"... có chuyện gì vậy, Harry? "
Harry vừa từ đấu trường trở về sau khi đánh bại gã đội trưởng Hoàng Gia:
:" à ừm... mình ổn.... bạn có thấy Alice không? "
DK lắc đầu:
:" Alice về rồi, bạn ấy vừa ở đây xong "
Harry thở dài:
:" vậy à.... "
Một thoáng im lặng trôi qua. Rồi bất chợt, cậu hỏi:
:" DK này, mình muốn hỏi bạn....nữ Healer có kỹ năng thư giãn tâm trí gì gì đó phải không? "
Tự nhiên hỏi DK về vụ hôn thế này thì không ổn, Harry chém gió luôn để khỏi bị nghi ngờ:
:" ý mình là.... mình thấy trên mạng nói nhiều về việc này lắm, cái kỹ năng mà dùng môi để chụt chụt ấy..... mà các cặp đôi hay làm ấy, có thật phải không? "
DK gật đầu:
:" ừm, mình có được học về cái kỹ năng đó "
:" thường thì bọn họ hay dùng lên người thân "
:" kiểu môi chạm môi với người yêu này "
:" hoặc là thơm lên má người thân "
Harry nhớ lại lúc nãy, tim cậu đập loạn xạ. Cậu chuyển chủ đề ngay lập tức:
:".... À... ờm.... phải rồi, sao tự nhiên con Alice lại có thái độ kì lạ như thế nhỉ? Bạn biết không? "
DK cũng lấy làm lạ. Alice vốn không dễ nổi nóng, càng không dễ nói lời nặng nề với Harry. Khi Harry nhờ giúp tìm hiểu, DK gật đầu không chút do dự. Cô không muốn thấy những người mình quý mến rạn nứt vì hiểu lầm
Chuyển cảnh
Đồng hồ điểm 2 giờ sáng khi Harry trở về nhà, ánh sáng mờ nhạt từ màn hình điện thoại rọi lên gương mặt cậu, hiện rõ một dòng tin nhắn cũ được gửi từ tối qua:
Paul:" ngủ ở nhà Lola, không về nhé "
Harry lẩm bẩm:
:"... mẹ cái bọn yêu nhau... "
Thay vì đi thẳng về phòng để nghỉ ngơi, đôi chân cậu khựng lại trước cửa phòng ngủ nữ, nơi đã tắt đèn, yên lặng, và khép kín như mọi đêm
Nhưng đêm nay, nơi ấy như phủ một lớp không khí nặng trĩu, im lặng đến lạ lùng
Harry đứng yên, bàn tay buông thõng, không biết nên gõ cửa hay quay đi. Trong đầu cậu, hình ảnh Alice lúc chiều hiện lên, ánh mắt tức giận đó, câu chửi thậm tệ đó
Không lời giải thích. Không lý do, rằng tại sao cô ấy lại như vậy
Cậu tựa lưng vào tường, đứng đó, ánh mắt vẫn dán vào cánh cửa khép kín
:" Nếu giờ mình gõ cửa… thì phải nói gì đây? "
Cậu nghĩ đến hàng trăm câu xin lỗi, nhưng rồi lại tự gạt đi. Alice đâu phải kiểu người giận vì những chuyện nhỏ nhặt. Tuy rằng Alice hay tỏ ra trẻ trâu, nhưng thật sự, cô ấy là người thông minh, thẳng thắn, và thường không giấu điều gì trong lòng quá lâu. Vậy mà lần này…
:" Hay chỉ cần nói:" Tao xin lỗi vì đã khiến mày buồn " Vậy thôi, không biện minh, không lòng vòng? "
Cậu thấy không nên nói như vậy, không giải thích chỉ khiến tình hình tệ hơn thôi
Cậu lại nghĩ, hay nên hỏi thẳng:
:" Tao đã làm gì sai? Mày nói đi "
Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vọng mơ hồ từ phòng khách, hòa với nhịp đập chậm rãi trong lồng ngực
:" giá mà.... " cậu cau mày:" giá mà mình hiểu được tâm lý con gái thì tốt "
Cậu cảm thấy mình như đứa trẻ đứng trước lớp học, cố nghĩ xem nên viết gì vào tờ giấy trắng trước mặt
Cuối cùng, Harry nhẹ nhàng gõ cửa:
:"….. Alice?..... "
Không có tiếng trả lời
Harry nói:
:" tao biết mày chưa ngủ "
:" DK vẫn chưa về, một mình mày một phòng "
:" giờ mày đang quấn chăn quanh người và xem phim trên điện thoại, phải không? "
Vẫn không có tiếng trả lời
Harry nói tiếp:
:".... Tao không biết tại sao hôm nay mày lại cư xử như thế "
:" cảm giác như, tao đã làm gì đó sai với mày mà tao không biết "
:" tao chưa từng thấy mày nói như thế với tao "
:" nên tao khá sốc, lần đầu tiên đấy "
Không có tiếng trả lời, cậu dựa trán vào cánh cửa, nói khẽ:
:" nếu tao làm gì sai thật, cho tao xin lỗi..... "
:" tao không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta..... "
:" nếu mày chấp nhận lời xin lỗi của tao, hãy nói cho tao biết tao sai ở đâu "
:" tao sẽ sửa sai, tao hứa đấy... "
:" tao hy vọng sáng mai, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường "
Vẫn không có tiếng đáp lại
Cậu ngừng một nhịp, rồi nói thêm:
:" chúc ngủ ngon, Alice "
Cậu rời khỏi, bước chân nặng trĩu. Phía sau cánh cửa kia vẫn không có lời đáp nào
Những điều Harry đoán đều đúng, Alice vẫn còn thức. Nhưng không phải cô thức xem phim, hay nằm lười trong chăn
Cũng không phải.... Mỗi mình Alice trong phòng