Tiếp tục với chương trước:
Sau một hồi trốn dưới chăn, không còn tiếng động nào phát ra nữa, không có tiếng bước chân, không tiếng thở, không có âm thanh gì cả. Chỉ là một khoảng lặng chết chóc như thể thế giới ngoài kia đã ngừng thở
Trong khoảnh khắc can đảm mong manh, Alice hé chăn ra, ánh mắt run rẩy quét qua căn phòng, nhìn thử xem mọi chuyện thế nào rồi
Và rồi… cô thấy chúng
Không rõ bằng cách nào, hay từ bao giờ, những khuôn mặt trắng đã hiện diện ở khắp mọi nơi trong căn phòng. Chúng lặng lẽ nhìn cô, không chớp mắt, không biểu cảm, không chuyển động. Chỉ là những khuôn mặt trắng bệch, vô hồn, không mắt, không miệng
Một, hai, mười, rồi hàng chục. Trên trần nhà, trên tường, dưới sàn, cả ngay bên cạnh giường
Alice gào thét sợ hãi. Cô không kịp thở, không kịp phản ứng. Cơ thể co giật một cái rồi buông thả, và bóng tối nhấn chìm cô trong cơn ngất
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
:" dậy đi, Alice "
Alice mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh:
:" ... cái..... Michael?... " cô nói với giọng run sợ
Michael bước tới một bước, mặt nạ trắng của hắn phản chiếu thứ ánh sáng kỳ dị từ nơi không nguồn gốc, giọng nói trầm tĩnh của hắn vẫn giữ nguyên cái sự lạnh lùng:
:" không cần phải sợ "
Khác với lần trước, lần này Michael sử dụng tiếng Anh để nói chuyện thay vì tiếng Đức
Alice kéo chăn trùm kín người, như thể mảnh vải mỏng ấy có thể ngăn cản sự hiện diện của kẻ kỳ dị đang đứng trước mặt:
:"... nhà ngươi là ai?..... "
Một thoáng im lặng, rồi giọng nói ấy cất lên:
:" tôi chỉ là một kẻ bị lãng quên của dòng thời gian cũ "
Alice không hiểu gì cả:
:" cái gì cơ?? "
:" dòng thời gian cũ là gì??? "
Michael nghiêng đầu, như đang quan sát một điều gì đó hiếm gặp:
:" lạ thật đấy, cô nghe được tôi đang nói gì à? "
Alice gật đầu, cô cảm thấy che chắn bằng cái chăn mỏng này chả có tác dụng gì, nên quyết định rũ xuống, để nhìn thẳng vào kẻ kia
Michael đột ngột phát ra một chuỗi âm thanh kỳ dị:
:" ^'*@;₫>"& "
Ngôn ngữ đó không giống bất cứ ngôn ngữ nào mà Alice từng nghe. Để mà miêu tả thì.... nghe như tiếng đài radio bị nhiễu sóng.... Chúng va vào não cô một cách inh ỏi
Michael ngừng lại, giọng hắn lại trở lại bình thường:
:" cô nghe rõ câu tôi vừa nói không? "
Alice lắc đầu, mím môi:
:" không..... "
Michael thở ra một hơi rất khẽ. Hắn đứng đó, vẫn không chuyển động, vẫn không chạm vào gì, vẫn là một phần của bóng tối… nhưng có một điều gì đó rất sai lệch, rất không-thuộc-về-nơi-này
Rồi hắn nói, từng câu từng chữ như đang tách ra khỏi trật tự của thế giới này:
:"...việc tôi xuất hiện sớm như thế này là không có trong kịch bản, cô cũng không có lời thoại nào cho chuyện này "
:" cô sẽ chỉ ngồi đó và nghe tôi nói, vậy thôi "
:" hắn ta muốn tôi phải diễn theo ý hắn, tôi không thích, tôi phá kịch bản và giờ tôi đang ở đây "
Ánh mắt Alice hơi động đậy, nhưng cô không phản kháng..... chỉ ngồi đó nghe, vậy thôi
Hắn bước về phía cô, từng bước chân không phát ra tiếng động, như thể đang trượt đi trên một tấm màn không khí:
:" để tôi giúp cô hiểu vài thứ "
Michael đứng trước mặt Alice, hắn đưa tay ra, chạm nhẹ một ngón lên thái dương cô. Không lạnh, không ấm, chỉ là một dòng cảm giác trôi vào, như dòng điện lặng lẽ châm vào từng tế bào não:
:" tôi nói lại này..... 4th wall, cô nghe thấy từ đó không? "
Alice chớp mắt. Lần này, cô nghe rõ. Không còn là những âm thanh méo mó, không còn những tiếng nói như được dịch tệ hại bởi một cỗ máy lỗi
Nhưng cô vẫn không hiểu, "4th wall" là cái gì?
Thấy biểu hiện của cô, hắn ta gật gù nói tiếp:
:" tốt, tốt, giờ thì nghe đây "
:" mấy người đều là nhân vật giả tưởng trong một vở kịch mang tên "4th wall", tất cả đều đang sống trong một thế giới không có thật "
:" Harry Hermann, bạn thân của cô, người đó là nhân vật chính trong vở kịch này "
:" còn cô, là nhân vật phụ quan trọng với nhân vật chính "
:" Lẽ ra, cả hai nên sống trong một thế giới bình thường. Cuộc sống học đường, trường lớp, tình bạn, những chuyện vặt vãnh hàng ngày…"
:" chứ không phải kiểu thế giới này "
Michael im lặng nhìn Alice trong một thoáng rất dài, trong ánh mắt vô hồn ẩn dưới lớp mặt nạ, dường như đang có một dòng suy nghĩ ngầm
Rồi, hắn cất giọng, không vội vàng, không ép buộc:
:" liệu tôi có thể xem ký ức của cô không? "
Alice không hỏi tại sao, không nghi ngờ, cô chỉ lặng lẽ đưa tay ra
Bàn tay Michael chạm lấy tay cô, mặc dù hắn đeo găng tay..... nhưng tay hắn lạnh.... rất lạnh...... vài giây sau, hắn buông ra
Michael thở dài:
:" tệ thật đấy, giờ thì cả Lola lẫn Mileena đều bị tẩy não và trở thành diễn viên rồi "
:" tôi biết Lola vì đâu mà bị, tôi đã cảnh cáo con bé rồi, lời nguyền có thể giết chết nó "
:" nhưng còn Mileena...... là quá vô lý "
Michael ngồi xuống ghế bàn trang điểm:
:" không thể nào Mileena sử dụng quá nhiều sức mạnh nên tâm trí bị yếu đi theo thời gian được? Và rồi bị lấn áp từ từ bởi cảm xúc của bản thân? "
:" Lại còn trao nụ hôn đầu cho thằng nhân vật chính? "
Một tiếng cười khẽ bật ra:
:" có vẻ như, khi cốt truyện của tôi bị xóa bỏ, mọi thứ đều thay đổi..... rồi sau này, nguồn gốc của từng nhân vật tôi biết cũng sẽ thay đổi "
Alice bị sốc khi nghe đến đó, cô đột nhiên hiểu hết tất cả.....
Từng mảnh ghép bắt đầu khớp lại với nhau, một chuỗi suy luận đầy nghi hoặc giờ đây vụt trở thành sự thật rành rành
Main, nhân vật chính, là Harry
Và người con gái đã hôn Harry… là Mileena
Còn kẻ tên Michael kia..... sự tồn tại của hắn......
Cô ôm đầu:
:" không.... không thể nào.... sao lại có thể vô lý đến vậy..... "
Chỉ trong vài phút tiếp xúc với kẻ kỳ lạ kia, Alice đã thấy hết sạch toàn bộ sự thật
Michael ngồi đó, yên lặng nhìn cách cô phản ứng như thể đây chỉ là chuyện bình thường
Hắn thở dài:
:" hai đứa kia, Romeo và Juliet, sớm muộn cũng bị lôi kéo vào vở kịch này "
Michael đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ:
:"...... tôi cũng chỉ là một nhân vật giả tưởng........ nhưng mà, tôi khác biệt, tôi sẽ phá nát cái vở kịch này "
Một âm thanh cốc cốc vang lên, xé toạc bầu không khí nặng nề
Alice giật thót người, cô quay phắt đầu lại
Từ bên ngoài, vang lên giọng nói quen thuộc, ấm áp, mà giờ đây nghe thật xa lạ:
:" Alice.... tao không biết tao làm gì sai, nhưng nếu có, thì... cho tao xin lỗi… "
:" tao không muốn mày giận đâu… "
Michael khẽ lắc đầu:
:" ồ, đúng là tôi không nên xuất hiện trong vở kịch này "
:" vào lúc này đây, cô sẽ suy nghĩ về lời xin lỗi của Main "
:" xong rồi sáng hôm sau, cả hai làm lành và Main sẽ kể cho cô mọi chuyện "
Khuôn mặt Alice vẫn còn đờ đẫn, trống rỗng như thể tâm trí cô chưa kịp đuổi theo những gì vừa nghe thấy
Michael bật cười:
:" tôi nói nhiều thứ kì lạ quá nên cô không hiểu, đúng không? "
Hắn ngồi xuống mép giường:
:" phải rất lâu sau đó tôi mới xuất hiện "
:" tôi cố tình xâm nhập kịch bản, và bị phát hiện, giờ tôi không còn nhiều thời gian nữa"
Một tiếng rạn nứt mảnh khảnh vang lên đâu đó trong không gian. Trần nhà, nếu còn gọi được là "trần", bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ như mạng nhện, lan dần ra khắp nơi
Michael vẫn bình tĩnh, hắn ta kéo mũ trùm đầu xuống, tháo bỏ mặt nạ ra, để Alice thấy khuôn mặt thật của mình:
:" toàn bộ đoạn kịch bản này sẽ bị xóa "
:" kiểu gì cô cũng quên hết chuyện ở đây, nhưng tại sao tôi vẫn nói? Bởi vì, cô không phải người duy nhất đang xem cảnh này "
Alice mở miệng định hỏi điều gì đó, nhưng không còn từ ngữ nào thoát ra. Trong đôi mắt cô là sự hỗn loạn cảm xúc và câu từ
Một cơn chấn động nhẹ lướt qua, thế giới bắt đầu rạn ra từng mảnh như thủy tinh vỡ
Michael nhắm mắt, hơi thở cuối cùng của hắn lẫn vào trong cơn sụp đổ:
:" tiếc thật, hết giờ rồi "
:" tạm biệt, Alice "
Ngay trước khi tan biến như bụi mờ giữa thực và ảo, hắn quay đầu lại, mỉm cười lần cuối cùng:
:" phải rồi… hãy chăm sóc Alex giúp tôi... cô bé ấy... ngây thơ lắm "