Tiếp tục với chương trước:
Bầu trời còn tối mịt khi Harry trở về, mới bốn giờ sáng
Căn nhà chìm trong im lặng, mọi thứ như đang giữ hơi thở chờ mặt trời thức giấc. Cậu rút điện thoại ra theo thói quen
Một tin nhắn hiện lên từ tối qua:
Paul:" tối nay qua đêm ở nhà Lola, không về "
Harry chớp mắt, một cái thở dài, một câu quen thuộc:
:" ...mẹ cái bọn yêu nhau.... "
Harry mệt mỏi về phòng, cậu buông người xuống ghế, lưng hơi ngửa ra sau, Harry nhìn chằm chằm vào bảng "sự kiện"
Những ô ghi chú, sơ đồ mối liên kết, biểu tượng và dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng tay, một mớ thông tin được ghép lại từ những gì đã biết
Cậu tự nhủ:
:"..... nghĩ đi nào, cộng gần chục điểm cho IQ như thế.... phải hiểu được chút gì chứ... "
Cậu lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua từng mẩu giấy:
:" suy nghĩ lại nào.... "
:" vài tháng trước, khi mình chân ướt chân ráo lên thành phố, mình đã gặp DK và Michael... "
Ánh mắt dừng lại ở tờ giấy mang tên Michael:
:" giờ nghĩ lại, đó không thể nào là Michael được.... "Michael" đó, chỉ là một ai đó cải trang "
:" bọn họ cải trang thành Michael để... lấy đó làm cái cớ để giúp mình mạnh lên??? "
Cậu tự hỏi, rồi tự bác bỏ:
:" không phải....... cải trang thành Michael.... để........" Harry vuốt cằm:" để cho mình biết được Michael là ai? và dựa vào đó, dần dần lôi kéo mình vào chuyện của họ? "
Harry thở dài:
:" Mileena bảo mình cần phải trở nên mạnh hơn để có thể gặp được Michael thật, người có câu trả lời cho tất cả chuyện này "
:" vậy nên, cứ cho là lí do mình phải mạnh lên để gặp Michael, bỏ qua việc tìm hiểu tại sao "
Cậu lại thở dài, lần này sâu và đứt đoạn hơn:
:" những người đó đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để giúp mình mạnh lên..... họ biết về mình..... và mình không biết gì về họ.... thứ gì đang chờ đợi mình ở phía trước? "
:" mình đã phải trải qua cuộc chiến với quái vật, với lính Hoàng Gia ở cái nơi trông như đấu trường La Mã "
:" lí do tại sao mình phải làm vậy...... là để mình làm quen việc chiến đấu với kẻ mạnh "
Harry nghĩ về tương lai sau này phải chiến đấu với những kẻ có sức mạnh kinh khủng:
:" lẽ nào ở ngoài kia, đầy rẫy những kẻ như vậy? "
Nhìn đồng hồ cũng gần sáng, Harry lọ mọ xuống bếp làm bữa sáng. Cậu mở tủ lạnh, lục lọi vài thứ, một quả trứng, một chút hành, thêm thịt băm còn thừa từ tối qua
Cánh cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, tiếng nước nhỏ từng giọt xuống sàn. DK bước ra, chỉ với một chiếc khăn mỏng vắt ngang cổ. Hơi nước còn phảng phất quanh làn da trắng ngần, mái tóc ướt rũ xuống vai. Cô vươn vai, thở ra một tiếng đầy sảng khoái:
:" ah~ thoải mái quá~..... "
Harry đang đứng ngay đó:
:"... "
DK chết lặng:
:"... "
Mặt cô đỏ bừng lên xấu hổ, lập tức quay người, lách nhanh trở lại phòng tắm:
:" mình xin lỗi... mình không biết bạn đang ở đó.... "
Cậu dí sát mặt vào tường, rít qua kẽ răng:
:" không không, DK, là lỗi của mình, do mình không biết....... "
Cho dù chỉ có chút ánh đèn mờ ảo
Harry vẫn có thể nhìn thấy tất cả, từ trên xuống dưới
Cậu tự vả vào má mình mấy cái thật mạnh, cậu lẩm bẩm như tụng kinh:
:" nam mô a di đà phật..... "
Tiếng DK vọng ra từ sau cánh cửa phòng tắm, nhỏ nhẹ mà ngập ngừng:
:"..... Harry?.... bạn còn ở đó chứ?..... "
:" à ờm .......mình đây.... " giọng Harry nghẹn lại
Cô lí nhí:
:" bạn có thể.... lấy giúp mình đồ để thay được không? Mình để nó trong phòng..... "
Harry đi ngay lập tức, không thắc mắc gì cả
Nhưng khi đến cửa phòng ngủ nữ, Harry nhẹ nhàng mở cửa ra, chậm rãi đi vào
Trên giường, Alice nằm ngủ say, tóc xõa tung, chiếm trọn một bên nệm. Trớ trêu thay, bộ quần áo DK để lại… lại nằm ngay cạnh cô
Harry khẽ cúi người, nhẹ nhàng nhón lấy bộ đồ…
Vừa cầm lên
:"..... ai đấy?.... " Alice nửa mơ nửa tỉnh nhìn
Tim Harry như ngừng đập, nhưng rồi cũng giữ được bình tĩnh khi biết Alice không thực sự tỉnh:
:" không có gì đâu, ngủ đi "
Alice trở mình, tiếp tục chìm vào giấc ngủ
Trước khi đi, Harry ra véo má Alice cái rồi rời khỏi phòng nhanh nhất có thể
Harry một tay đưa ra trước cửa phòng tắm, một tay che mắt lại:
:" đây, đồ của bạn... "
Một cánh tay thò ra, lấy lấy món đồ. Giọng DK vang lên, pha chút lúng túng mà vẫn giữ được sự dịu dàng thường ngày:
:" cảm ơn, làm phiền bạn rồi..... "
Ngồi thừ ra trên ghế sofa ngoài phòng khách, Harry đan hai tay vào nhau, mắt nhìn vô định về phía chiếc TV không bật. Mỗi giây trôi qua như dài ra, nặng nề
Cậu cố gắng gạt đi những hình ảnh vẫn còn đang cháy âm ỉ trong đầu mình, hình ảnh cơ thể DK, mái tóc ướt, làn da ửng hồng, và… chiếc khăn tắm mỏng manh đến mức chỉ càng khiến mọi thứ thêm rõ ràng, "thằng nhỏ" đã lên hỏi thăm từ bao giờ
Cậu tự nói chuyện một cách vô tri:
:" bí ẩn về Michael hay đấy, Mileena cư xử kì lạ bởi cô ấy đang bị quá tải tâm lý, thật tội nghiệp, Lola đã bị trúng bùa yêu với Paul và giờ hai người đó đang ứ ừ, thật buồn vì mình vẫn FA "
:" ngày hôm nay học cái gì nhỉ? Lý thuyết Linh lực đại cương phải không? Chắc là mình nên mua sắm quần áo mới, làm giàu thế nào là nhanh nhất? "
DK bước ra từ phòng tắm, lần này đã mặc đồ chỉnh tề. Chiếc áo ngắn tay khoác nhẹ trên vai, làm tôn lên dáng vẻ quyến rũ. Cô nhìn thấy Harry đang ngồi ngoài phòng khách, ánh mắt vô tình giao nhau, khiến hai má DK hơi ửng đỏ. Cô nhanh chóng quay sang hướng khác, cố giữ vẻ bình thản
Harry gạt chuyện lúc nãy sang một bên
Bật chế độ "thanh niên nghiêm túc":
:" ờm.... phải rồi, DK "
:".... mình muốn hỏi bạn chuyện này, không tốn nhiều thời gian đâu "
Với những thắc mắc trong đầu, Harry đang có ý tưởng điên rồ
DK rất thông minh, nếu có thể kéo được cô ấy vào tìm hiểu cùng, thì bí ẩn sẽ được giải đáp
DK nhướn mày nhẹ, tỏ vẻ chú ý. Dù còn hơi lúng túng vì khoảnh khắc trước đó, nhưng thấy Harry nghiêm túc như vậy, cô cũng gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện
Harry mở đầu bằng câu hỏi:
:" bạn nghĩ sao về khu vực tập luyện mà chúng ta hay đến? "
DK suy nghĩ một lúc:
:" mình không hiểu bản chất của nơi đó "
:" mình thấy cái nơi đó giống như một trò chơi "
Harry gật gù:
:" đúng đúng, trò chơi....bạn có suy nghĩ gì về nguồn gốc sức mạnh mà chúng ta nhận được? "
Harry hỏi một câu khiến DK phải suy nghĩ hơi lâu:
:" ý bạn là gì khi nói về điều đó? "
Harry ra vẻ suy luận:
:" ờm..... mình đang nghĩ là, bạn nói nơi đó giống như một trò chơi, phải không? mà đã là trò chơi, thì phải có người tạo ra "
:" bạn có nghĩ, cái nơi mà chúng ta hay đến đó, là có ai đó tạo ra cho chúng ta, phải không?"
DK đồng ý với câu nói đó:
:" có khả năng là như vậy "
Harry nói tiếp:
:" nếu, đã có người tạo ra, vậy thì cái thứ sức mạnh mà chúng ta có từ đâu ra?..... "
DK cau mày suy nghĩ:
:"... từ chính người tạo ra?.... "
Harry vỗ tay:
:" đúng rồi, từ chính người tạo ra "
DK phản đối:
:" không thể nào, làm gì có ai có đủ sức mạnh để làm điều đó??? mình chưa từng gặp bất kỳ ai có thứ sức mạnh kinh khủng như vậy "
Harry không đáp vội, cậu ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhìn lên trần nhà như đang hồi tưởng một ký ức xa xăm
Rồi cậu chậm rãi nói, như thể từng lời là một mảnh ghép của bức tranh lớn hơn:
:"..... DK..... chúng ta không hẳn là không gặp...nghe này, con người đã phát triển đến mức tạo ra sự sống cho các hành tinh chết chỉ nhờ linh lực "
:" rồi còn tạo ra cổng dịch chuyển đi đến các hành tinh khác nhau chỉ trong nháy mắt "
:" còn rất nhiều điều khác mà chúng ta không biết về lịch sử loài người từ khi tiếp nhận linh lực đến giờ "
:" chúng ta chỉ đang ở một nơi nhỏ bé, sao có thể biết hết tất cả mọi thứ "
DK vẫn không tin:
:" nhưng.... trong sách.... mình đã đọc sách rất nhiều rồi......"
Harry thở dài:
:" DK.... trong sách có Michael không? "
DK khựng lại, như vừa bị đánh thẳng vào một điểm yếu:
:" ?ơ.....???? "
Harry tiếp tục lý luận:
:" chúng ta đã gặp Michael rồi, chúng ta đã biết Michael sở hữu những khả năng ảo diệu, thậm chí còn không có đề cập đến trong sách vở "
:" một người như cậu ta chắc hẳn phải nổi tiếng lắm, nhưng tại sao lại không có bất kỳ thông tin gì? "
Cậu rướn người về phía trước, giọng trầm xuống nhưng càng lúc càng sắc như lưỡi dao:
:" và còn Hoàng Gia nữa, có sách vở nào ghi chi tiết về Hoàng Gia không?? Đó thậm chí là thông tin mật, mặc dù ngày nào cái Mặt Trời kia cũng dõi theo chúng ta.... những quyển sách chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi..... "
Cậu nhấp một ngụm nước, rồi ngồi thẳng lại, đưa ra câu hỏi chủ chốt:
:" quay lại vấn đề..... bạn nghĩ gì về người đã tạo nên cái nơi đó?....hãy giả định rằng.... người đó có tồn tại đi.... nếu người đó tồn tại, tại sao người đó phải "hy sinh" để giúp chúng ta mạnh lên? "
DK tiếp thu vấn đề khá nhanh:
:" người tạo nên nơi đó hẳn phải có lý do quan trọng để giúp chúng ta mà chúng ta không biết "
Rồi cô nhìn Harry, với ánh mắt như hiểu nội dung cuộc trò chuyện này là gì:
:" bạn làm mình tò mò rồi đấy, bạn biết được bí mật của cái nơi chúng ta hay đến và giờ bạn muốn mình tìm hiểu cùng? "
Harry mỉm cười:
:" đúng rồi đấy "
:" mình sẽ kể cho bạn vài điều mình biết "
DK gật đầu, lần đầu tiên kể từ khi vào căn phòng này, cô có vẻ thật sự phấn khích:
:" được, kể cho mình nghe tất cả đi "
Sau khoảng ba mươi phút kể lại mọi chuyện, từ những chi tiết tưởng như vô nghĩa cho đến giả thuyết điên rồ về "người tạo ra mọi thứ"
Cuối cùng, Harry đi đến kết luận:
:" Michael mà chúng ta từng gặp...... không phải là Michael thật.... đó là một người nào đó cải trang "
Ánh mắt DK bỗng trở nên đờ đẫn. Cô ngước nhìn Harry, miệng khẽ mấp máy lặp lại lời cậu:
:"... Michael mà chúng ta từng gặp... không phải thật???? "
Sau khi nghe xong câu chuyện
Đây là câu hỏi đầu tiên mà DK đưa ra
DK không hỏi gì về nhóm người Mileena là ai, đến từ đâu
DK không hỏi gì về sức mạnh hệ tâm linh mới lạ, thứ kích thích bộ não tò mò của cô
DK không hỏi về những kiến thức mới lạ khác
Câu hỏi đầu tiên của DK là về Michael, cô ấy chỉ quan tâm đến mỗi việc đó
Biểu cảm, ánh mắt, giọng nói của DK toát lên sự thất vọng rõ ràng
Harry không còn gì nghi ngờ nữa
DK có tình cảm với Michael
Nhưng tiếc là, đó không phải là Michael thật
Harry vỗ nhẹ vai cô, an ủi:
:"..... mình chỉ biết họ cải trang thành Michael vì một lí do nào đó, để cho chúng ta biết được Michael là ai chả hạn? Hay là như mình đã nói, họ dùng chúng ta để tìm kiếm Michael "
Cậu cứ thao thao bất tuyệt:
:" những người đó mớm cho chúng ta từng chút từng chút thông tin để chúng ta dần bị lôi cuốn vào chuyện của họ "
:" và.... phải, thực tế, chúng ta không biết Michael là ai, và Michael cũng không hề biết được chúng ta là ai "
Harry dừng lại giữa chừng khi thấy DK đưa tay lên, lau nước mắt
Harry ngạc nhiên:
:"..... DK? Bạn đang khóc à? "
DK quay đi, cố giữ giọng bình thường:
:" không.... không... mình ổn... tự nhiên có con gì bay vào mắt..... "
Cô đứng dậy, bước nhanh vào bếp, ở trong đó một lúc lâu
Một lúc sau DK trở ra, ánh mắt trống rỗng, gương mặt thất thần. Trông cô như vừa đánh mất một điều gì đó rất quan trọng, một niềm tin, một người, hay có lẽ là một hy vọng mong manh từng nuôi giữ trong tim
Harry không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến mức này:
:"... không ổn rồi... chữa cháy nhanh lên.... "
Harry lợi dụng điểm yếu "tin người" của DK, cậu đưa ra một tràng thuyết phục:
:" DK, này, nghe mình nói cái này nè"
:" mình nói như thế, chưa phải là Michael không biết chúng ta đâu "
:" mình đã đưa ra giả thuyết rồi đấy "
:" Michael bỏ lại những người kia ở đây, họ phải ở lại đây để giúp chúng ta mạnh lên, và đưa chúng ta đến chỗ Michael "
:" vậy nên.... không hẳn là Michael không biết chúng ta đâu "
:" Michael biết về chúng ta rồi mới để những người kia ở lại "
:" và chúng ta..... cũng đã được biết chút gì đó về Michael thông qua Michael "giả" rồi "
:" nói là chưa biết gì là không đúng, là có biết đấy, dù chỉ một chút "
DK không đáp, chỉ khẽ gật đầu
Harry vẫn tiếp tục chữa cháy:
:" nãy mình chỉ suy đoán theo cảm nghĩ của mình thôi, chưa có chứng cứ gì đâu..... "
Giọng DK trầm xuống:
:"..... mình hiểu...... "
Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề:
:" về chuyện kia, có gì tìm hiểu giúp mình nhé, mình sẽ cố thu thập thêm thông tin "
Nói xong, Harry đứng dậy quay về phòng, để lại DK ngồi đó, một mình, giữa căn phòng tràn ngập ánh sáng buổi sớm, nhưng trái tim thì chìm trong hoàng hôn lạnh lẽo