WebNovel4th Wall65.82%

chương 104

Tiếp tục với chương trước:

Quay trở về phòng, Harry vỗ vai chính mình một cái như thể vừa hoàn thành một phi vụ khó nhằn. Cậu tự khen bản thân:

:" nâng cấp IQ xong cái suy nghĩ thoáng hẳn, có tri thức thì có thể giải quyết được nhiều vấn đề "

Cậu lấy bút, nhanh tay ghi thêm một dòng vào bảng "sự kiện" treo trên tường:

:" ưu tiên.... nâng cấp.... IQ.... còn lại sau tính "

:" giờ có thêm DK tìm hiểu cùng rồi, mình có thể bớt việc "

Harry ngồi xuống ghế:

:" nói mới nhớ, từ ngày thằng Paul trúng bùa yêu, hình như nó cũng quên luôn vụ hỏi về Michael "

:" giờ chắc trong đầu nó chỉ có Lola "

Nghĩ lại thấy cay, loại như thằng đó còn có cả gấu, mà Harry thì vẫn FA:

:"... tự nhiên buồn trong lòng một chút :) "

Cậu chống cằm, ánh mắt bất giác dừng lại nơi tấm kính cửa sổ. Hình ảnh Mileena thoáng lướt qua trong đầu:

:" nhưng mà mình đã hôn... không không không... trường hợp của Mileena là do cô ta bị ảnh hưởng bởi vấn đề tâm lý thôi "

:" cảm xúc của cô ta có thể không phải thật, mới gặp nhau vài ngày, làm sao có thể môi chạm môi được? "

Tự nhiên Harry im lặng, cậu không thể dối lòng như thế:

:" .... lần đầu tiên có cô gái làm thế với mình.... "

Harry đờ người ra nhớ lại cảnh Mileena thay đồ trước mặt và lúc được cô đặt nụ hôn lên môi, hơi ấm từ nụ hôn đó, cậu nhớ rất rõ

Trong căn phòng này, chỉ có cậu, suy nghĩ đen tối, và "thằng em" đang lên

Harry tự vả chính mình cho tỉnh

Chờ thêm một lúc, trời cũng bắt đầu sáng dần, Harry mệt mỏi sửa soạn đồ đạc để đến trường. Đầu óc vẫn còn hơi u mê vì thiếu ngủ và... một vài suy nghĩ không nên nhớ lại

:" tí lên lớp ngủ bù vậy " cậu lầm bầm

Chuẩn bị đồ xong, Harry ra ngoài, gặp ngay Alice đang ngồi ăn sáng:

:" dậy sớm thế con kia? "

Alice lên giọng:

:" đéo dậy ngủ đến bao giờ? "

Harry chẳng nói gì, chỉ tiến lại… và véo má cô một cái cho đỡ ngứa tay. Alice hét lên:

:" Nào! Không được trêu tao! "

Càng cấm thì càng làm tới, Harry bẹo má Alice khiến cô không ăn sáng được

Ánh mắt cô hơi nheo lại, đầy nghi hoặc. Cô nghiêng đầu nhìn Harry:

:".... Mà này, đêm qua tao mơ một giấc kỳ lạ lắm nhé "

Harry dí sát mặt vào Alice:

:" lại còn mơ nữa à? Có gì hot? "

Cô nghiêm túc nói:

:" tao mơ thấy mày.... cầm đồ lót của DK "

Cả DK lẫn Harry đều giật mình khi nghe câu hỏi của Alice

Harry kêu lên:

:"... mày mơ cái quái gì vậy???? Tao làm gì phải làm cái trò như thế???? Mơ bình thường hộ tao cái!! "

Alice chớp mắt vô tội:

:" Phản ứng kinh thế? Tao nói tao mơ mà? "

Harry vội vàng phủ nhận:

:" phải, mày mơ, nhưng mày mơ gì mà mơ dị thế??? "

Alice vẫn điềm tĩnh:

:" thì tao cũng chỉ nói lại thôi? Vấn đề gì à? "

Càng nói càng bị lộ, Harry quyết định không nói về việc đó nữa:

:" không có gì... ăn nhanh đi rồi còn đi học "

Lại một ngày bình thường trôi qua như mọi ngày bình thường khác

Sáng đến trường -> Ngồi trong lớp ngủ gật -> Buổi trưa thì ăn cơm và chịu đựng cẩu lương từ Paul và Lola -> Chiều về nhà -> Ăn tối -> Rồi chuẩn bị vào "Khu rừng tập luyện" để tiếp tục bị hành hạ cả thể chất lẫn tinh thần

Harry tự hào khoe Alice vụ nâng cấp IQ:

:" trông tao cứ như nhà bác học 🧠 "

Alice khinh ra mặt không thèm nói

Harry véo má Alice cái:

:" nhiệm vụ của mày thế nào? "

Alice thở dài lắc đầu:

:" khó vl "

:" tự mình kiếm điểm nâng cấp khó khăn lắm, kể cả "Easy"

Harry vỗ vai động viên:

:" cố lên, có điểm rồi sẽ bớt khổ ngay "

Harry đến đấu trường khá sớm. Sân tập vẫn trống, gió thổi nhẹ qua những dãy ghế đá xám lạnh. Không thấy Mileena đâu

Trong lúc chờ, cậu nghĩ về trận đấu sắp tới:

:"..... mỗi khi mình vượt qua thử thách, sẽ có một tên "quái vật" khác chờ mình... không biết hôm nay có bất ngờ gì đang chờ mình "

Người xuất hiện để làm huấn luyện viên cho Harry lần này lại là Romeo:

:" Mileena nói rằng ngài ấy bận vài chuyện cần xử lý, nên ngài ấy cử tôi đến đây, tạm thời phụ trách việc hướng dẫn cậu tập luyện "

Về việc Mileena bận, Harry không có ý kiến gì

Nhưng, có một thứ khiến Harry phải tò mò:

:" tại sao cậu lại gọi Mileena là "ngài"? Cô ấy là gì của cậu? "

Romeo trả lời:

:" do tôi hay gọi như vậy thôi, thật ra, Mileena là [@&">@;₫*"*@,₫*">@& "

Từ ngữ của Romeo trở nên nhiễu loạn khi nhắc đến thân phận thật của Mileena, thêm một thông tin bị chặn

Harry vờ như nghe thấy:

:"... à ừ..... vậy hôm nay cậu sẽ cho tôi tập luyện gì? " Harry chuyển chủ đề luôn:" đấm nhau với mấy tên Hoàng Gia hả? Trước tôi đập cả đội trưởng lẫn lính rồi, giờ đến 1 cân 5 luôn nhỉ? "

Harry khởi động tay chân:

:" tôi sẵn sàng rồi, mang đối thủ đến đây đi! "

Romeo lắc đầu:

:" ồ không, không phải Hoàng Gia, người mà cậu phải đối mặt hôm nay là người khác "

Harry định hỏi thì bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua sau gáy

Cậu quay đầu lại

Không biết từ khi nào, một người mặc áo choàng đen đã đứng sau cậu từ lúc nào. Im lặng. Bóng dáng ấy quá quen thuộc

Harry ngạc nhiên:

:"... cậu vừa bảo cô ấy đang bậ-.... "

Romeo giới thiệu:

:" cậu nhầm rồi, đây là nhân bản của ngài ấy, tôi được quyền ra lệnh cho nhân bản của ngài ấy "

Harry đang lờ mờ đoán nội dung buổi tập luyện hôm nay:

:" .... tôi phải chiến đấu với nhân bản kia á??? "

Romeo mỉm cười:

:" đừng lo, tôi đã ra lệnh cho nhân bản đó điều chỉnh sức mạnh hợp với cậu "

:" nếu cậu yếu thì nhân bản sẽ yếu, nếu cậu mạnh nhân bản sẽ mạnh "

Giải thích xong, Romeo đứng sang một bên làm người quan sát

Nhân bản Mileena đứng đối diện Harry làm đối thủ, cô ấy cởi áo choàng ra, rồi nói:

:" Harry, không cần nương tay với tôi đâu "

Harry cả thấy dè chừng:

:"..... kể cả cô có nói thế, chính tôi là người sẽ bị ngậm hành "

Trận đấu không khó như Harry tưởng

Nhân bản sử dụng kỹ năng hóa đá như của Harry

Chiến đấu giống hệt Harry

Di chuyển giống hệt Harry

Harry nghĩ:

:" mình đang bị copy đấy à?? "

Tuy nhân bản chỉ sở hữu sức chiến đấu ở mức trung bình, nhưng chẳng bao lâu sau, nó đã khắc phục hoàn toàn điểm yếu đó bằng sự thích nghi nhanh chóng và khả năng đọc vị đối thủ đáng kinh ngạc. Trái lại, Harry ngày càng hụt hơi về mặt chiến thuật. Nếu lúc đầu còn có thể sánh vai, thì dần dà, cậu rơi vào thế bị động, xoay sở trong vô vọng

Romeo sử dụng kỹ năng Healer hồi phục cho Harry:

:" nhân bản thắng trận đầu, 1 – 0 "

Thấy Harry có vẻ rụt rè, Romeo đưa ra lời khuyên

:" nhân bản này có thể chiến đấu giống hệt cậu, nó biết sử dụng triệt để những thứ cậu có sẵn "

:" nhưng, nó sẽ dần tạo ra những thứ mới từ những gì có sẵn "

Romeo hướng ánh mắt về phía nhân bản:

:" cậu thấy đấy, ban đầu, cả hai đều di chuyển giống nhau, trông như sao chép động tác "

:" về sau, nhân bản nhận ra những điều bất ổn trong phong cách chiến đấu của cậu "

:" và tạo ra lối đánh mới, chỉ với một kỹ năng nhưng có rất nhiều cách sử dụng "

Romeo quay lại nhìn Harry:

:" lời khuyên của tôi, hãy học theo nó "

:" được rồi đấy, dậy tiếp tục đi "

Mặc dù có lời khuyên, Harry vẫn thua liên tục

Nhưng sau mỗi lần thua, Harry lại rút ra được một chút kinh nghiệm, cậu thuộc dần lối di chuyển, cậu biết rõ thời điểm ra đòn, trải qua một cảm giác cả chục lần, không nhớ thế nào được

Chỉ là, cậu không dám nặng tay

Romeo vẫn kiên nhẫn chữa trị sau mỗi lần Harry nằm đo sàn. Không trách mắng, chỉ quan sát

Cuối cùng sau 30 trận, tỉ số là "nhân bản Mileena 30-0 Harry "

Harry không còn suy nghĩ nữa. Cậu hành động. Tận dụng từng phản xạ được tôi luyện, từng dây thần kinh đã quen với đau đớn, cậu tung một cú đấm toàn lực vào mặt nhân bản

Nhân bản lảo đảo. Lần đầu tiên, cậu đẩy lùi được đợt tấn công của nó

Harry không bỏ lỡ cơ hội. Cậu xông tới, quật ngã nhân bản xuống đất, nhắm thẳng vào điểm yếu

Nhưng rồi... cậu dừng lại......

Cú đấm tiếp theo đã giơ lên, dừng lơ lửng giữa không trung. Harry nhìn gương mặt trước mắt, là Mileena, dù biết chỉ là một bản sao. Mắt cô ấy khẽ nhắm lại, không chống cự, không nói lời nào..... cô ấy chờ đợi, chấp nhận rằng mình đã thua......Nhưng Harry lại không làm gì cả

Lồng ngực cậu phập phồng. Cú đấm run nhẹ

:“ …Mileena ” cậu khẽ gọi tên cô

Sai lầm chí mạng, nhân bản lao lên phản công. Nhanh, gọn, tàn nhẫn. Một đòn vào ngực, một cú quật ngược. Harry nằm sõng soài trên mặt đất, ho sặc sụa

Tình thế lại nghiêng về nhân bản, 31 – 0

Romeo lặng lẽ bước lại, đưa tay ra, ánh sáng lấp lánh từ kỹ năng hồi phục bao trùm:

:" sao cậu lại ngừng lại? "

Harry thở nặng nề:

:".... tôi không thể... "

Romeo nhắm mắt, như thể đang cố nén điều gì đó. Nhưng rồi vẫn nói, giọng đều và khô khốc:

:" cậu đang thương hại cho một nhân bản? cậu đang tự giết chết chính mình đấy "

Harry quay mặt đi chỗ khác:

:" .... tôi biết.... tôi biết... nhưng tôi không thể làm thế được..... "

Harry quay mặt đi, né tránh ánh nhìn ấy:

:" ...Tôi biết. Tôi biết rõ đó không phải thật. Nhưng tôi không thể... tôi không làm được… "

Romeo ra hiệu cho nhân bản nghỉ một lúc, rồi cậu nói với Harry:

:" chỉ vì nhân bản đó trông giống Ngài, nên cậu mới không giáng đòn kết thúc? "

:" Harry, tỉnh táo lại đi, đó không phải Mileena, đó chỉ là một con nhân bản thôi "

:" cậu đã bị nó đánh bại hơn 30 trận, cậu không cảm thấy gì sau khi bị thua nhiều vậy à?? "

Harry không trả lời, cậu cúi đầu nhìn xuống đất

Romeo thở dài:

:" đây chỉ là một nhân bản thôi, ở ngoài kia, là chiến trường thật, kẻ địch đội lốt tất cả mọi người, cậu không thể phân biệt nổi đâu là thật đâu "

:" đừng thương hại cho bất cứ ai, người già, phụ nữ, trẻ em,... chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi "

:" Cậu sẽ làm gì nếu giữa chiến trận, một người trông như Mileena muốn lấy mạng cậu? "

Nội tâm của Harry đang đấu tranh dữ dội. Lời của Romeo như những nhát dao cứa sâu vào trong tâm trí Harry. Trong lòng cậu là một trận cuồng phong, hỗn loạn, day dứt, nghẹn ứ như thể có bàn tay bóp lấy tim:

:" tôi.... tôi sẽ cố... " cậu gắng gượng nói

Trận đấu tiếp theo bắt đầu

Harry và nhân bản lại lao vào nhau, vờn nhau như hai con thú săn mồi, chực chờ sơ hở của đối phương

Không còn những cú đấm vô hồn. Cả hai đều cẩn trọng, chính xác, như hai chiến binh đã thuộc lòng từng hơi thở của nhau

Phải mất 5 phút Harry mới có thể tìm ra một kẽ hở nhỏ trong chuyển động của cô ta

Và thêm 10 phút nữa để dụ nhân bản vào bẫy, lộ ra điểm yếu

Harry tấn công. Nhanh, quyết đoán. Một cú quật ngã khiến nhân bản ngã nhào xuống đất

Cậu đè lên người cô ta, khóa cử động lại, không cho phản đòn

Cái cảm giác đó lại xuất hiện, cậu không thể làm vậy được, cậu không thể làm được

Quả tim bé nhỏ của cậu bắt đầu đập liên hồi

Cậu phải ra quyết định ngay, phải hạ sát thứ này hoặc chính cậu sẽ phải đón nhận cái kết thất bại

Harry nghiến răng, nhìn nhân bản Mileena và tung đòn đánh

Nhưng

Nhân bản chặn lại được, Harry đã đấm quá nhẹ, cậu vẫn chưa hạ quyết tâm

Harry biết, nếu không làm gì, chính mình sẽ bị phản đòn vào giây phút tiếp theo, cậu phải làm gì đây???

Nước mắt lăn dài trên gò má, trái tim nhỏ bé thắt chặt lại:

:" Đừng bắt tôi phải làm vậy… "cậu thì thầm như van xin

Cậu đánh thêm một cú nữa, lần này mạnh hơn, nhưng vẫn chưa đủ

Nhân bản vẫn chống cự, vẫn giẫy giụa Gương mặt ấy... gương mặt Mileena…

Tại sao? Tại sao cậu lại phải làm điều tàn nhẫn thế này? Cậu chỉ vừa mới biết thế nào là yêu, thế nào là hạnh phúc.... Tại sao cậu phải tự tay đập vỡ chính cái cảm xúc con người của mình đi thế này???

:" đừng bắt tôi phải làm như vậy! " Harry gào lên, giọng lạc đi trong cơn tuyệt vọng

Không thể chần chừ nữa

Máu liều tràn lên não, lương tri nhường chỗ cho bản năng sinh tồn

Harry gầm lên, bẻ gãy tay của nhân bản

" rắc! " âm thanh khô khốc vang lên như lời tuyên án

Cô ta hét lên, tiếng kêu đó chỉ khiến cho Harry cảm thấy điên loạn hơn

Cậu ta vẫn chưa dừng lại, cậu dồn toàn bộ linh lực vào cường hóa nắm đấm và đánh thẳng ngực, nơi chứa đựng quả tim, nơi hiểm nhất trên cơ thể

Cho dù bị bẻ tay, nhân bản vẫn cố gắng chống cự yếu ớt

Giãy dụa, vung cánh tay bị gãy lên để tấn công, cố làm đủ mọi cách

Harry tiếp tục dồn linh lực vào nắm đấm

Harry không dừng lại

Đòn tiếp theo

Rồi một đòn nữa

Và một đòn nữa

CHOANG!!!

Cú đấm tiếp theo mạnh đến nỗi giáp ngực của nhân bản vỡ tung ra

Vẫn chưa đủ, Harry lại tiếp tục tập trung linh lực, đấm tiếp vào phần điểm yếu

Nhân bản không thể chống cự lại được nữa

Cô ta chỉ có thể nằm một chỗ kêu lên đau đớn

Ký ức về Mileena lướt qua tâm trí Harry.... ánh mắt cô, nụ cười nhẹ, giọng nói lúc trêu chọc, những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng ấm áp

Harry không thể kìm được nước mắt khi phải làm đau kẻ có khuôn mặt giống Mileena...... Tại sao cậu không dừng lại?

Đòn đánh tiếp theo được tung ra

Lần này

Xương ngực của nhân bản đã vỡ vụn

Máu

Nóng

Đẫm

Tràn ra như suối

Harry cảm nhận được nắm đấm của mình đang lún sâu vào lồng ngực của cô ấy

Đấm xuyên qua da thịt, đấm nát cả xương

Tiếng kêu của nhân bản dần nhỏ đi

Máu chảy ra khắp nơi

Harry không nhận thức nổi mình đang làm cái quái gì nữa

Tại sao Harry vẫn chưa dừng lại?

Tại sao vẫn còn giơ nắm đấm lên?

Cậu có còn là chính mình nữa hay không?

Trước mặt cậu là cái gì???

Một người sắp chết???

Một đống máu thịt bầy nhầy??

Harry cảm nhận được

Từng nhịp tim của người nằm bên dưới đang đập ngay bên cạnh nắm đấm của mình

Ánh mắt của cô ấy mờ dần

Nhân bản cố đưa cánh tay gãy lên, chạm vào mặt cậu:

:"... cậu..... làm... rất... tốt.... "

Tim của cô ngừng lại, gương mặt hóa đá, bất động

Một khoảng lặng kéo dài

Harry gào lên trong đau khổ

Cậu ôm lấy nhân bản và khóc

Cậu đã giết chết Mileena

Phải mất rất nhiều thời gian

Romeo mới đưa tâm trí Harry quay lại thực tại được:

:" được rồi, cậu đã ổn lại rồi "

:" đi thôi "

Harry không muốn rời đi ngay

cậu ở lại

Đào một cái hố, bằng tay trần, không phải bằng kỹ năng gì, chỉ bằng đôi tay trần

Cậu đào đến mức móng tay bị bật ra, bùn đất lấm lem quần áo, cậu vẫn không dừng lại

Cậu nhẹ nhàng đặt cơ thể đã vỡ vụn của nhân bản Mileena xuống lòng đất

Không một lời tiễn biệt, không một nén nhang hay hoa cỏ

Chỉ là một nắm đất ướt đầm

Harry ngồi trước nấm mồ thô sơ ấy thật lâu

Cậu cứ ngồi đó, như cái xác không hồn

Không khóc, không nói, không nghĩ

Sau một lúc thật lâu

Cuối cùng, Harry đứng dậy

Cậu quay lại

Im lặng bước đi bên cạnh Romeo, không còn nước mắt, không còn lời oán than

Chỉ còn lại một thứ gì đó trong mắt cậu, lạnh lẽo, đứt gãy, không thể hàn gắn được nữa