Tiếp tục với chương trước:
Mileena thở dài:
:"..... tôi vừa mới rời đi một ngày "
Bên cạnh, Romeo đang tường thuật lại mọi chuyện một cách nghiêm túc:
:" cách huấn luyện đó đã khiến Harry bị ảnh hưởng tâm lý nặng "
Bỗng nhiên, giọng Lola vang lên bên tai Mileena:
:" thưa ngài, bạn tra- ý tôi là Paul Parker, cậu ta nói rằng Harry đã sát hại một cô gái nào đó "
:" tôi vừa xem qua tình hình "
:" trông Harry giờ tệ lắm, cậu ấy liên tục nói rằng đã giết Ngài..... "
Mileena nhắm mắt, rồi mở mắt ra. Vẻ mặt cô không đổi, chỉ là một chút… ngán ngẩm:
:"..... từ bao giờ việc tôi đi vắng lại trở thành việc tôi bị giết vậy? "
Sau một nhịp suy nghĩ, Mileena ra lệnh:
:" Lola, xóa trí nhớ của Parker đi "
:" sẽ thật rắc rối nếu để chuyện này tuồn ra ngoài "
Cô quay sang Romeo, nhẹ giọng:
:" Romeo, tạm thời cậu quay về Hoàng Gia làm tiếp việc đi "
:" Juliet nhớ cậu đến phát khóc rồi đấy "
Romeo gật đầu, biến mất luôn không hỏi thêm điều gì
Mileena chỉnh lại găng tay, ánh mắt thoáng ánh lên một tia lạnh lẽo:
:" còn tôi....... sẽ phải quay lại chỗ tên "trai tân" kia "
Mileena xoa trán, gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi xen lẫn bực bội:
:" đau đầu thật đấy...... "
2 ngày trước
Nhân bản Michael xuất hiện, Mileena gặp tên đó trên Sao Mộc
Tên nhân bản này nói:
:" nếu cô muốn gặp Ngài, hãy đến Hư Không "
Mileena cau mày:
:" sao hắn lại ở đó?? "
Kẻ đầy tớ không trả lời, chỉ nói ra cách để đến đó và biến mất
Mileena rất bực với cái kiểu bí bí ẩn ẩn như thế:
:" nói thì nói hẳn ra đi còn làm bộ làm trò "
Vậy nên, khi gặp lại Harry, Mileena mới tỏ ra khó ở và không muốn chơi đùa với cậu
chuyển cảnh
Paul chạy khỏi nhà
Không ai biết Paul đã đi đâu
Alice và DK xin nghỉ học
Ở nhà nguyên ngày
Tuy các hoạt động trong nhà vẫn diễn ra như thường, cơm nước, dọn dẹp, tiếng quạt quay đều
Nhưng bầu không khí trong nhà không hề bình thường
:" Chưa làm rõ sự việc, thì chưa thể đưa ra kết luận " DK đưa ra lí do bao biện cho Harry
Alice đồng tình với ý kiến đó:
:" cứ để nó ở trong đó..... mai chắc sẽ ổn.... mình sẽ kiểm tra lại vào ngày mai "
Thỉnh thoảng Alice có vào đưa đồ ăn cho Harry
Harry nằm im trên giường
Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc trong phòng
Alice và DK không thể thay quần áo cho Harry được, bởi cả hai đều ngại chạm vào cơ thể người khác giới
Alice lắc đầu:
:" cố chịu 1 ngày thôi "
Đêm đến
Căn nhà chìm trong bóng tối
Tiếng côn trùng vọng về từ xa
Đèn phòng Harry vẫn tắt
Harry mở mắt:
:"..... mình ngủ từ bao giờ vậy?..... " giọng cậu khàn đặc, hơi đau nhức, Harry không hiểu sao mình bị làm sao
Tự nhiên, trên người có những thứ chất lỏng màu nâu sệt bốc mùi tanh tưởi, hôi thối
:" ọe....mùi quái gì đây???? Kinh tởm quá??? sao mình lại như thế này??? "
Harry nhanh chóng đi vào trong nhà tắm rửa tay chân và tiện thể tắm luôn
Tắm xong, Harry ngồi giặt hết đống đồ bốc mùi
:" tại sao người mình lại có cái thứ gì kinh tởm thế này?? " Harry hỏi đi hỏi lại câu hỏi
Ngửi thử xem hết mùi chưa
:" mẹ nó chứ..... giờ nó bị hòa lẫn với màu quần áo cmnr...... kiểu này phải bỏ đi mất, không thể mặc được nữa...... "
Mãi sau đó mới xong việc vệ sinh
Harry mệt mỏi lục đồ ăn trong tủ lạnh, cậu lấy đồ còn thừa hâm lại:
:" mình ngủ nguyên ngày là thế nào nhỉ? "
:" đói quá... cũng chả có món gì ăn ngay được "
Ăn xong
Harry rửa bát, nhẹ nhàng quay về phòng
Lấy chai khử mùi, mở cửa sổ ra, Harry xịt quanh phòng cho bớt mùi:
:" đỡ hơn rồi đấy "
Ngồi xuống ghế
Harry suy nghĩ về việc tại sao mình lại ngủ nguyên ngày
:"..... sao mình không nhớ gì hết vậy?? "
Không còn gì đọng lại trong trí nhớ của Harry
:" cậu bị sốc đến mức tự quên chứ sao " một giọng nói khác vang lên bên cạnh, trả lời cho câu hỏi của cậu
Harry gật gù, rồi cậu chợt nhận ra có gì đó không đúng:
:" vậy à?..... khoan, cái quái gì?.... "
Mileena đang ngồi đọc sách trên giường, không biết cô ấy ở đó từ bao giờ
:" cái giường cậu bốc mùi quá, tôi tiện tay làm sạch rồi "
Nhìn thấy Mileena, những ký ức kinh khủng bắt đầu quay về, hội chứng PTSD ám ảnh Harry, cậu lên cơn co giật, ôm lấy đầu mình, lẩm bẩm liên hồi:
:" tôi... tôi.... giết cô rồi...... tôi đã..... "
Đặt cuốn sách sang một bên
Mileena tiến lại gần Harry:
:" Harry, nhìn tôi này "
Cô sử dụng sức mạnh thôi miên:
:" cậu không làm gì tệ với tôi cả "
:" không có gì xảy ra ở chỗ tập luyện "
:" tôi vẫn ở đây với cậu "
Nhưng lạ thay, kỹ năng đó không có tác dụng, chính Mileena cũng bị ngạc nhiên theo:
:" sao lại.....Harry? Cậu có nghe tôi nói không?? "
Harry quỳ xuống sàn, ôm đầu lẩm bẩm:
:"..... tôi đã giết cô rồi.... tôi đã lỡ giết cô rồi.... "
Không thể tin được là kỹ năng này lại trở nên vô dụng với, nhất là với Harry
:" sao có thể.... "
Từ trước đến giờ, chỉ có những kẻ mạnh hơn Mileena mới có thể thoát khỏi trò điều khiển tâm trí
Nhưng tại sao Harry lại không bị tác động?
Cậu ta không hề chống lại, mà đây là cơ chế tự động bảo vệ linh hồn bị tấn công
:" không thể nào.... " Mileena ngạc nhiên vì Harry có cả loại kỹ năng thụ động cấp cao này
Mileena thử vài kỹ năng khác
Kết quả, những kỹ năng tác động đến tâm trí đều vô dụng với Harry
Mileena trở nên bối rối, lần đầu tiên cô gặp trường hợp quái dị thế này:
:" thế này là thế nào???? Tại sao lại???? "
Mặc dù tất cả các kỹ năng liên quan đến điều khiển tâm trí đã vô dụng, nhưng còn một kỹ năng, cô lẩm bẩm:
:"..... chỉ còn một kỹ năng.... không lẽ... "
Mileena không muốn nghĩ tới chuyện này. Những kỹ năng Mileena dùng, là bắt buộc chiếm quyền điều khiển não bộ
Nếu không thể dùng cách tiêu cực.... thì sẽ phải dùng cách khác, dịu dàng hơn
:" haizzzz... chết tiệt! " Mileena bực tức
Tình thế bắt buộc, Mileena đánh liều một phen
Bốp!!!
Cô vả một phát vào mặt Harry khiến cậu bị choáng, cô để cậu ngồi xuống giường
Rồi cô ngồi lên đùi cậu, mặt đối mặt
Mileena lấy hơi thở chuẩn bị:
:" cách này mà không được.... " cô thì thào, giọng run nhẹ:" tôi sẽ giết cậu..... " giờ cô cảm thấy mình đang bị chơi khăm
Và rồi....... cô đặt nụ hôn lên môi Harry
Ngạc nhiên thay, tâm trí của Harry quay trở lại hiện thực, thấy hoàn cảnh hiện tại, Harry bối rối khó hiểu không biết chuyện gì vừa xảy ra
:" cái quái gì thế này??? " cậu hoảng hốt nghĩ:" sao Mileena lại....??? "
Harry vỗ lưng ra hiệu dừng lại
Mileena buông ra, cô nhìn cậu:
:"... vậy.... sẵn sàng nói chuyện chưa?.... Quý Ngài sát gái? "
Nghe đến từ " sát gái ", Harry lại bị PTSD và bắt đầu ôm đầu rên rỉ
Mileena bất lực:
:" ôi trời ạ.... "
Mileena gạt tay Harry ra, ánh mắt cô ánh lên sự quyết đoán, cô vòng tay qua cổ cậu, kéo sát lại..... và một lần nữa, đặt môi mình lên môi cậu....
Lần này không còn là một nụ hôn chớp nhoáng để lay tỉnh cậu khỏi cơn hoảng loạn. Nó chậm rãi hơn, sâu hơn, mang theo hơi ấm đang cố gắng xoa dịu vết thương
Một điều kỳ lạ xảy ra, bằng một cách nào đó, Harry có được cả sức mạnh vật Mileena xuống, chiếm thế thượng phong ở trên giường, đôi mắt cậu trở nên hoang dại
Cậu hành động như một con thú săn mồi Cậu hôn lấy cô như muốn nuốt sống cô
Cậu ôm lấy cô như sợ cô sẽ chạy thoát
Một hành động thô bạo
Mileena không thể hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra nữa, sức mạnh này là gì?
Tại sao cô bị khống chế dễ dàng như vậy được? Chỉ cần cô muốn, tính mạng của bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ bị nghiền nát bằng chính tay cô...... Nhưng tại sao? Tại sao cô lại không thể chống cự được cái kẻ đang cưỡng hôn mình?
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sức mạnh từ con người này, mạnh mẽ đến mức cô không thể phản kháng lại được
Cô vỗ lưng Harry rất mạnh, ra dấu hiệu dừng lại. Nhưng Harry không dừng lại, cậu ta cứ hôn lấy hôn để cô
:" Harry!..... tôi không thở được!!..... " cô cố gắng thoát ra
Thậm chí Mileena còn phải cào cấu ra sau lưng cậu ta để phản kháng, nói rằng mình không thể chịu được
..... Nhưng Harry có cảm thấy gì đâu.....
Harry không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ một giây trước, đầu óc cậu còn rối loạn, tiếng vọng của quá khứ vẫn đang gào thét trong đầu. Vậy mà bây giờ....Mềm....Nóng....Run rẩy.....
Điều duy nhất Mileena có thể làm bây giờ, là chấp nhận, để cái tên "trai tân" này làm gì thì làm
Ánh mắt cô dịu lại, cô chấp nhận thứ hành động điên rồ của cậu......... Trong căn phòng nhỏ tràn ngập hương khử mùi thoảng qua, hai cơ thể quấn lấy nhau, nhịp tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp.........
Tâm trí Harry như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng cuồng si. Hơi thở vẫn còn gấp gáp, nhưng ánh mắt đã bắt đầu lùi lại về thực tại
Cậu khựng người, nhận ra mình đang làm gì
Một thoáng yên lặng phủ xuống giữa hai người. Không ai nói gì
Harry nhìn Mileena, cô gái mà cậu vừa hôn.....Mặt cô ửng đỏ, không rõ vì xấu hổ, vì tức giận hay vì điều gì khác. Tóc rối nhẹ như vừa trải qua cơn gió mạnh, áo hơi xộc xệch, và ánh mắt.... không rõ là đang lạc hướng hay đang soi thấu tim cậu
Mileena thở dài rất khẽ, như thể đã kiệt sức bởi những điều vừa xảy ra:
:"... này..... cậu vui đủ chưa? " cô cất giọng, gần như thì thầm
Vừa nghe tiếng cô, Harry lập tức cảm thấy đầu đau nhói trở lại. Cơn đau dữ dội, như một lưỡi dao cùn day dứt bên trong hộp sọ
Mileena quát, giọng không còn giữ được sự bình tĩnh như trước:
:" cậu đùa tôi đấy à?? "
Harry không trả lời. Thay vào đó, cậu úp mặt vào ngực cô, như một phản xạ bản năng để tránh né:
:" tôi sẽ bị PTSD nếu.... tôi nhìn vào mặt cô.... cứ để nguyên như thế này... mà nói chuyện... "
Mileena trừng mắt nhìn xuống đầu người đang nép vào người mình, rồi chỉ có thể thở dài lần nữa. May là cậu ta không lại mất kiểm soát như vừa rồi:
:" tôi đã được nghe chuyện của cậu rồi.... một trải nghiệm kinh khủng, phải không? "
Harry gật đầu nhẹ. Mỗi lần nhớ lại, từng cảnh tượng như cào xé bên trong cậu:
:" phải.... cho dù đó là nhân bản "
Không khí trong căn phòng chùng xuống, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim rối loạn. Mileena đổi chủ đề:
:" tôi đã cố để thay đổi hay xóa trí nhớ của cậu, nhưng tất cả đều vô dụng "
:" cậu làm tôi ngạc nhiên đấy, tại sao lại có thể như vậy? "
Cô nhìn Harry như thể nhìn một bài toán không thể giải
Harry không biết trả lời thế nào. Trong đầu cậu bây giờ chỉ còn là mớ hỗn độn, những hình ảnh máu me, nỗi đau, tiếng hét, tất cả cứ quay vòng như ác mộng không hồi kết
Harry ôm chặt Mileena hơn, cậu không thể bình tĩnh được nếu rời xa cô:
:" ... tôi phải làm gì đây, Mileena? tôi phải làm gì để có thể vượt qua cú sốc này? "
Mileena không nói gì trong một lúc:
:"... ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi đi "
Harry lưỡng lự, nếu cậu nhìn, chẳng phải sẽ bị......
:" nhưng..... "
Mileena lặp lại câu nói:
:" có cách đấy, làm theo lời tôi đi "
Harry hít một hơi thật sâu (úp mặt vào ngực con nhà người ta thì hít cái gì?) Rồi dần dần nhìn lên
Đôi mắt cậu run rẩy đối diện với ánh mắt cô. Mileena nhìn sâu vào đôi mắt ấy, rồi thì thầm, như đang đọc một câu thần chú lạ lẫm:
:" hãy cho phép tôi vào trong đầu cậu "
Cảnh vật thay đổi đột ngột
Harry đang ở ký ức của chính mình, cậu quay trở lại đấu trường La Mã cổ đại:
:"... sao lại.... " Harry lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn quanh, đôi mắt hoảng loạn không giấu được sự bối rối
Giọng Mileena vang lên sau lưng:
:" đây chỉ là ký ức của cậu thôi "
Harry quay lại, thấy cô đứng cạnh, lạnh lùng như một bóng ma quen thuộc trong tâm trí cậu
Bằng một cách nào đó, cả hai đã cùng bước vào ký ức của Harry, nơi vụ việc đã khiến cậu mang chấn thương tâm lý nặng nề
Có hai cái bóng đang giao chiến dữ dội giữa trung tâm đấu trường
Mileena nheo mắt nhìn về phía đó. Một trong hai chính là Harry, hay đúng hơn là phiên bản ký ức, đang giao đấu sống còn với một bản sao mang hình dạng của chính cô
:" vậy ra đây là cách cậu giết tôi à? " cô nói, không rõ đang châm biếm hay chỉ đơn thuần là một câu hỏi vu vơ
Harry siết chặt tay. Cơn đau đầu quay trở lại như cơn sóng thần. Cậu lảo đảo vài bước, rồi bất ngờ lao lên, cố gắng ngăn cản những gì sắp diễn ra
:" Không!! Dừng lại!! " cậu hét, chạy về phía hai cái bóng đang giao chiến
Nhưng vô ích. Đây là ký ức. Dù có gào thét hay đưa tay ra, mọi thứ vẫn diễn ra như đã được khắc sâu vào đá. Harry “ký ức” đang điên cuồng đập nát giáp ngực của nhân bản Mileena, từng cú đánh nặng nề như tiếng chuông tử thần vang lên giữa cát bụi máu me
Mileena bước tới:
:" dừng lại đi, cậu không thể làm gì nếu cứ như vậy đâu "
Harry ngã quỵ xuống cát, mắt trừng trừng nhìn cảnh tượng trước mặt, nơi bản thân mình đang hóa thành một con thú điên dại
Mileena sử dụng kỹ năng gì đó tác động đến hai người kia, khiến cả hai ngừng lại:
:" tôi sẽ giúp cậu một tay, việc còn lại, là do cậu..... được rồi đấy.... cậu làm gì thì làm đi... nhanh lên... "
Không hiểu vì sao, Harry cảm thấy mình có thể chạm vào chính mình, bản thân trong ký ức. Không chần chừ, cậu bật kỹ năng lên, nắm đấm siết chặt
:" DỪNG LẠI NGAY!!! THẰNG ĐIÊN!!! " Harry gầm lên, đấm thẳng vào mặt chính mình
ẦM!!!
Harry "ký ức" bị đánh ngã sang một bên, liền tỏ ra kinh ngạc:
:" cái... quái gì vậy???? "
Nhân bản có thời cơ phản công, liền đứng dậy lao đến bán hành cho Harry "ký ức" tiếp
Mileena khoanh tay lại:
:"... giờ thì trí nhớ của cậu đã được thay đổi, cậu tiếp tục thua chứ cậu không thắng "
Quay trở lại thực tại
Ánh sáng nhòa dần. Tiếng gió rít trong đầu tan biến như bong bóng vỡ. Harry từ từ mở mắt, hơi thở hỗn loạn
Cậu nhăn nhó xoa trán:
:"... đầu tôi... "
Mileena hỏi:
:" giờ thì cậu có thể nhìn mặt tôi rồi chứ? "
Harry ngẩng đầu. Không còn cảm giác gì nữa, không còn kéo theo cơn đau nhói như dao đâm vào trí óc. Khuôn mặt Mileena hiện ra rõ ràng trước mắt cậu, không còn méo mó, không còn máu me, không còn là nỗi ám ảnh từ ký ức
:"... yeah... " cậu mỉm cười đáp
Mileena nghiêng đầu, cô hỏi lại để chắc ăn:
:" thế.... chuyện gì đã xảy ra ở buổi tập luyện trước? "
Harry cau mày nhớ lại:
:" tôi đã thua 32 trận liên tiếp... đó là cái kết nhục nhã mà tôi phải nhận "
Mileena mỉm cười vì đã thay đổi trí nhớ thành công:
:" được rồi, cứ nhớ như vậy đi... "
Harry lại cúi xuống, úp mặt vào ngực Mileena, có vẻ như cậu đang phê mùi sữa cọp
Thật ra thì, cậu đã chết mê chết mệt với người con gái xa lạ này
Một phần trong cậu muốn chống cự, muốn đẩy cô ra.....Nhưng… cậu không làm gì cả. Bàn tay vô thức siết lấy vòng eo mảnh mai ấy, cơ thể phản ứng trước cả lý trí
Cậu cảm nhận được từng nhịp tim của cô, rồi tự hỏi bản thân:
:“ tại sao chuyện này lại xảy ra? "
Harry phải chấp nhận sự thật rằng, Mileena đã trở thành một chất gây nghiện với cậu
Cậu không thể bỏ được
Không thể chống lại được
Cậu là con người. Phải, chỉ là một con người yếu đuối đang chìm trong nỗi khao khát mãnh liệt này
Còn Mileena? Mới chỉ gặp không lâu, còn chưa đầy một tháng, mà cô đã trở thành thứ thuốc ảo giác khiến cậu chìm vào cơn mê không thể tỉnh
:" Đây có phải là thật không? Hay lại là một giấc mơ khác…? "
Nhưng hơi thở của cô ấy là thật. Nụ hôn của cô là thật. Và cơn đau nhói trong lồng ngực cậu..... cũng là thật
Cậu đã từng mất cô. Đã từng tin là mình đã giết chết cô bằng chính đôi bàn tay này. Nỗi sợ ấy vẫn chưa tan, vẫn như một con dao đâm ngược vào tim mỗi lần cậu nhắm mắt
Và lúc này đây, khi cảm nhận được cô ở ngay trước mặt, sống động, ấm áp, mỏng manh như thế…
Harry ôm cô như thể, nếu buông ra, cô sẽ tan biến vào Hư Vô, sẽ rời xa cậu, vĩnh viễn
:"..... "
Không khí lặng im một cách kỳ cục
:"..... "
Mileena chớp mắt, rồi thở dài. Cô vỗ vai cậu nhẹ một cái:
:" cậu còn định ôm tôi đến bao giờ nữa? "
Harry như bừng tỉnh, cậu vội vã bỏ tay ra:
:" xin lỗi.... "
Mileena nhìn cậu hồi lâu, rồi bất ngờ bật cười, một tràng cười nhẹ, vừa mệt mỏi vừa trêu chọc:
:" nay cậu làm tôi bất ngờ đấy.....trai tân "
Harry đỏ mặt như cà chua, không biết chui vào đâu trốn