Tiếp tục với chương trước:
Khác với những người còn lại trong lớp
Harry biết rất rõ Romeo và Juliet
Sau khi giới thiệu xong, hai người kia rời đi, để lại tiết giảng lý thuyết cho Davis
Thầy Davis bắt đầu giảng bài tiết học đầu tiên ở lớp mới
Ban đầu, Harry tưởng chỉ là tiết học chán ngắt. Nhưng đó lại giống như buổi học giao lưu kiến thức hơn là ngồi nhìn quyển sách cả buổi
Thầy Davis tựa vào cạnh bàn, khoanh tay lại, ánh mắt quét quanh các gương mặt trẻ tuổi trong căn phòng này:
:" được rồi" ông cất giọng, chậm rãi và điềm đạm:" em nào có thể nói cho tôi biết, điều quan trọng khi thành lập một đội thám hiểm là gì? "
Rất nhiều cánh tay giơ lên cùng lúc
:" dafuk?? " Harry ngạc nhiên
Đây là điều không xảy ra ở lớp cũ của cậu
Clement, bề ngoài trông như bad boy
Nhưng lại sở hữu giọng nói trầm ấm, cậu ta đứng dậy trả lời câu hỏi:
:" thưa thầy Davis, điều quan trọng khi lập một đội thám hiểm cần đảm bảo 5 vị trí trong đội hình, Tanker, Fighter, Support, Assassin, Ranger "
Thầy Davis mỉm cười, gật đầu hài lòng:
:" đúng vậy, đây là những điều cơ bản chúng ta phải biết trước khi thực hiện bất kỳ chuyến phiêu lưu nào, thành lập đội hình di chuyển, đảm bảo đầy đủ vị trí "
:" Tanker, người đảm nhiệm lá chắn cho mọi người, là bức tường vững chãi "
:" Fighter, chiến binh tuyến đầu, là ngọn giáo tiến công "
:" Support, hậu cần vững chắc, hỗ trợ hồi phục, giữ cho cả đội luôn đứng vững "
:" Assassin, thân thế nhanh nhẹn, có thể tung ra đòn đánh chí mạng "
:" Ranger, đôi mắt đại bàng, bao quát toàn bộ trận chiến từ xa "
:" mỗi thành viên trong tổ đội đều có vai trò hỗ trợ lẫn nhau, mất đi một thành viên là mất đi một thế cân bằng "
Thầy đưa ra câu hỏi tiếp theo:
:" tiếp theo, em nào có thể nói cho cả lớp biết, chúng ta phải làm gì khi gặp tình huống mất thành viên?.... mời em "
Mục Thần Lâm, người nãy giờ vẫn im lặng, từ tốn đứng dậy. Giọng nói của cậu ta bình thản:
:" nếu chúng ta mất đi một thành viên, điều cần làm là rút lui ngay lập tức trước khi toàn đội bị diệt "
Thầy Davis lại gật đầu, đồng tình:
:" phải, rút lui "
:" trong nhiều trường hợp, rút lui có hiệu quả, bảo toàn mạng sống của những người còn lại, nhưng cũng có nhiều trường hợp khác "
Ông ngừng một nhịp:
:" rút lui chỉ mang tính chất tìm đường thoát trong hy vọng mong manh "
:" gặp phải kẻ địch mạnh và khả năng thoát chết là 0% "
:" rút lui chỉ là hình thức mua vui cho cuộc đi săn của bọn chúng "
Thầy Davis khẽ lắc đầu, giọng trở nên nặng nề:
:" nếu nói ở đây thì các em không thể hiểu hết được, hãy chuyển sang câu hỏi khác "
Giữa bầu không khí nặng nề sau bài giảng về sự rút lui và cái chết, thầy Davis bất ngờ chuyển ánh mắt sang hàng ghế gần cuối:
:" em " thầy nhìn Harry:" hãy nói cho tôi biết, nếu rơi vào trường hợp gặp phải kẻ địch mạnh hơn, em sẽ làm gì? "
Câu hỏi nghe như một cái bẫy. Lớp học im lặng theo dõi Harry trả lời. Với bối cảnh thầy vừa nói xong về cái giá của sự liều lĩnh và vai trò của rút lui, thì lặp lại câu trả lời “chạy trốn”, "rút lui" là phương án duy nhất
:" em sẽ tìm điểm yếu và hạ gục kẻ đó " Nhưng, Harry trả lời theo bản năng, cậu đã phải chiến đấu với quá nhiều kẻ mạnh, chết cả nghìn lần. Giờ mà thốt ra câu "bỏ chạy" thì không đúng với bản lĩnh của cậu
Davis nhướng mày, không giấu vẻ tò mò:
:" ồ, vậy em tự tin rằng mình sẽ thắng? "
Đôi mắt Harry ánh lên vẻ trầm tĩnh:
:" bỏ chạy với kẻ mạnh đồng nghĩa với việc tự tăng khả năng chết.... em không chắc chắn em có thể thắng, em chỉ chắc chắn mình sẽ không chết "
Câu nói tưởng như là phát ngôn bừa của một kẻ liều, nhưng đó lại là châm ngôn của những người dám bước qua cánh cổng dịch chuyển đến thế giới khác để làm mạo hiểm giả, dám ước mơ dám đương đầu thử thách, bỏ chạy không có nghĩa là đầu hàng
Thầy Davis hài lòng với câu trả lời:
:" Harry Hermann, đúng chứ? "
:" tôi đã quan sát em chiến đấu trong Athwart "
:" rất ấn tượng "
May mắn cho Harry, đấy là câu trả lời mà cậu biết cách trả lời, nếu hỏi cái câu triết học gì khác chắc cậu ta im như hến
Thầy Davis hỏi tiếp:
:" được rồi, câu hỏi tiếp theo "
:" như các em đã biết, thực tế khác xa với sách vở "
:" trong sách không hề đề cập đến những việc xấu các em sẽ gặp phải khi phiêu lưu trong các cánh cổng "
:" ở đây có em nào nói cho cả lớp biết.... những việc xấu mà chúng ta có thể gặp phải khi thám hiểm trong đó? "
Lần này đến lượt Paul giơ tay:
:" với kinh nghiệm của em, khi đi làm nhiệm vụ trong đó, chúng ta có thể sẽ gặp Cướp "
:" một đám cướp luôn luôn rình mò để cướp đồ từ người khác "
:" không chỉ cướp, mà bọn chúng còn làm rất nhiều điều kinh tởm khác "
Giọng Paul trầm xuống khi nói đến vấn đề thứ hai:
:" ngoài ra, chúng ta có khả năng gặp phải thứ được gọi là dịch bệnh "
:" có rất nhiều loại bệnh ở thế giới khác khi mắc phải chỉ có thể chờ chết, khó có thể chữa khỏi "
Harry biết Paul dựa vào đâu mà biết những thứ này
Thứ nhất, cậu và Paul đã từng gặp Guild Dark Lord, chỉ là một lũ cướp không hơn không kém
Thứ hai, Lola, từng bị mắc bệnh kì lạ và được suy đoán là từ cánh cổng
Nhưng sự thật thì đó là bị lời nguyền ám, lời nguyền bí ẩn mà cậu không rõ là gì, chỉ biết nó thuộc về "kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy"
Thầy Davis khẽ gật đầu, giọng trầm rõ ràng:
:" đúng vậy, lũ cướp và dịch bệnh, quái vật và hệ sinh thái, vân vân "
:" rất nhiều rủi ro khi bước vào cánh cổng "
Ông dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua từng học sinh trong lớp:
:" nhưng, biết là rủi ro cao, mà loài người vẫn bước vào...... bởi vì? "
DK giơ tay muốn trả lời:
:" thưa thầy, bởi vì trong cánh cổng chứa đựng số lượng tài nguyên quý báu "
:" thu thập và bán đi sẽ kiếm được rất nhiều tiền "
:" hoặc có thể mang ra sử dụng để nâng cao địa vị trong bảng xếp hạng sức mạnh "
Thầy Davis mỉm cười. Nụ cười mỉa mai, chua chát:
:" phải, chỉ vì cái lợi trước mắt mà chúng ta bán mạng cho thần chết, trở thành "công nhân" không lương của các Guild "
Tiết học cứ thế trôi qua nhanh chóng
:" damn, lần đầu tiên tao ngồi học đấy " Harry cảm thấy tiếc nuối vì hết giờ nhanh
Alice lườm:
:" thỉnh thoảng chó đớp phải ruồi thôi "
:" vài ba bữa nữa mày chả chán ngay "
Harry vả Alice sml vì bị tụt mood
Tự dưng Harry thấy thiếu ai đó:
:" DK đâu? "
Cách đó không xa, trong hành lang, Mục Thần Lâm đang đứng cùng DK, giọng nói mềm mỏng và ánh mắt thì rất hiền từ
:" ấy, xin chào cả nhà " Harry nhanh chân tiến nhanh đến chỗ hai người kia trước khi Alice gây ra án mạng
Thấy tự nhiên có người chen vào, Thần Lâm quay sang, giọng nhẹ tênh nhưng không giấu được sự khó chịu:
:" ồ, xin chào, cậu không phiền chứ? Chúng tôi đang nói chuyện đấy "
Harry đạp luôn chén cơm, cậu khoác vai DK, tỏ ra hống hách:
:" phiền ư? Ồ hô hô, có phiền đấy anh bạn à, tôi cũng đang có chuyện cần nói với B.Ạ.N tôi " cậu gằn giọng như đang chiếm giữ lãnh thổ
Không đợi DK phản ứng, Harry lôi cô đi luôn. Khi đã khuất sau hành lang, Harry quay sang, giọng thấp hẳn xuống
Cậu nói khẽ với DK:
:" bạn làm gì vậy, DK??? "
DK trả lời một cách ngây thơ:
:" anh ấy chỉ muốn nói chuyện với mình thôi mà... "
Alice vừa theo kịp, tay chống hông:
:" nói chuyện hả? Mình thấy bạn đang bị tán thì đúng hơn "
DK lắc đầu, mắt mở to như thể đang giải oan cho người kia:
:" không phải, anh ấy chỉ mời mình đi uống nước trao đổi kiến thức học tập thôi "
Harry nghiêng người về phía Alice, thì thầm đủ để DK không nghe rõ:
:" mày có chắc là DK cộng 13 điểm IQ không đấy? "
Alice thở dài:
:" học giỏi có phải giỏi toàn diện đâu? "
Harry quay lại, nét mặt nghiêm túc:
:" mình nghĩ bạn không nên chấp nhận lời đề nghị của người lạ "
Alice nói thêm:
:" phải đấy, ai mà biết được thằng cha đấy có ý định gì trong đầu? "