WebNovel4th Wall75.32%

chương 119

Tiếp tục với chương trước:

Buổi học trên lớp chỉ kéo dài một buổi sáng. Cảm giác nhẹ nhõm khi bước ra khỏi lớp đặc biệt chưa kịp tan, Harry đã rảo bước thật nhanh về nhà

Vừa về đến nhà, Harry đi nhanh vào phòng:

:" khóa cửa, xong... "

Không gian quen thuộc của căn phòng yên tĩnh. Trên giường, Marry đang nằm nghiêng, mái tóc rũ xuống, thở đều đặn như đang ngủ say

Harry cất tiếng, khẽ mỉm cười:

:" Marry? Tôi về rồi này "

Nhưng không có phản hồi nào

Lạ thật. Thường ngày, mỗi lần cậu vừa về đến nhà, Marry sẽ lập tức chạy ra, chào đón cậu trở về như cô vợ mới cưới

Harry thắc mắc:

:" có thể cô ấy mệt vì phải lau dọn? "

Cậu nhìn quanh phòng..... mọi thứ vẫn y nguyên như lúc sáng cậu rời đi. Không có dấu hiệu gì của việc dọn dẹp

:"..... Marry? " Harry cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào vai cô

Marry giật mình mở mắt, bật dậy như thể vừa thoát ra khỏi cơn ác mộng. Cô thở dốc, hai mắt mở to hoảng loạn

Harry cũng bị giật mình:

:".....có chuyện gì vậy??? cô có sao không??? "

Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt không còn trong trẻo như mọi ngày, mà đầy nặng nề và sợ hãi. Giọng cô run run, gần như thầm thì:

:" chủ nhân..... có chuyện xảy ra với Mileena rồi..... "

Marry bắt đầu khóc

Không phải những giọt nước mắt nhẹ nhàng, mà là nỗi sợ hãi vỡ òa, dồn nén từ tận sâu bên trong. Cô run rẩy như một con thú nhỏ bị thương, bàn tay bấu chặt vào áo cậu, nức nở trong hoảng loạn

Harry lập tức siết chặt vòng tay ôm lấy cô, giọng thì thầm vội vã, đầy lo lắng:

:" bình tĩnh... bình tĩnh đã nào.... chuyện gì đã xảy ra??? Mileena bị làm sao cơ??? "

Cô rúc vào ngực cậu, từng giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vải áo:

:" em không thể..... cảm nhận được Mileena nữa.... có chuyện gì đó rất tệ đã diễn ra..... "

Cả người Harry như đông cứng trong khoảnh khắc ấy

Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô lên:

:".... tôi nghĩ chúng ta nên đến "nơi đó" "

chuyển cảnh

Trước mắt cậu là khung cảnh khu rừng quen thuộc

AI MD, nhân bản Mileena, đang ngồi dựa lưng vào tường của căn nhà, hai tay ôm đầu, thân thể run lên như thể sắp vỡ vụn

:" trước đây mình có thấy cô ấy như thế đâu??? "

Cậu đặt Marry xuống, rồi vội vàng chạy lại chỗ AI MD

Chạy gần đến nơi, Harry thấy cô ta cũng đang ngồi khóc:

:" này này... cô .... có chuyện gì đã xảy ra với Mileena??? "

AI MD ngẩng đầu lên, nức nở đáp:

:" tôi thấy ngài ấy bị thương rất nặng..... ngài sắp không xong rồi.... "

Trái tim Harry thắt lại. Câu nói ấy như nhát dao đâm xuyên qua tâm trí cậu

Harry trở nên hoang mang trước những gì vừa nghe:

:" Chuyện quái gì đã diễn ra vậy?? Mileena..... cô đã gặp phải chuyện gì??? "

Cậu nắm lấy vai AI MD, giọng nghẹn lại:

:" này, nhân bản, cô đã nhìn thấy điều gì??? Tình trạng của Mileena sao rồi??? "

AI MD lắc đầu:

:" tôi không biết.... tôi không thể cảm nhận được cô ấy nữa... tôi không biết liệu cô ấy còn sống hay không.... "

Harry bắt đầu để ý thấy một điều bất thường, không chỉ là việc hai nhân bản đang hoảng loạn, mà là sự sợ hãi sâu thẳm trong ánh mắt họ:

:" sao các cô phải sợ đến thế?? Chuyện gì xảy ra với các cô vậy??? "

AI MD chậm rãi lau nước mắt bằng mu bàn tay, đôi mắt đỏ hoe hướng về Harry:

:" chúng tôi chỉ là nhân bản..... nếu.... có chuyện xảy ra với bản gốc..... thì chúng tôi sẽ tan biến... "

Nói cách khác, đám nhân bản này sẽ chết theo bản gốc

Harry hốt hoảng trấn an:

:" Nhưng các cô vẫn còn ở đây mà! Đừng tuyệt vọng vội, Mileena vẫn còn sống, chắc chắn là như vậy! "

Cậu quay đầu gọi:

:" Marry, Đến đây đi! "

Marry cố bước đi trong run rẩy, rồi cô ngã khuỵa xuống vì quá sợ

:" Này… đứng dậy đi…” Harry vội đỡ lấy cô:" Cả hai, vào trong nhà ngồi đi. Đừng ngồi ở đây như thế "

Cậu dìu cả hai nhân bản vào trong, cẩn thận đặt họ ngồi trên ghế

Ngay sau đó, Romeo đến

Đi cùng với Romeo là một nhân bản khác của Mileena, cô ấy cũng đang khóc và sợ hãi

Lần đầu tiên Harry thấy một nhân bản khác ngoài AI MD và Marry:

:"..... sao nhân bản nào trông cũng xinh vậy? " cậu nhìn nhân bản mới đến không rời

Romeo vội hỏi:

:" Harry, cậu nghe đám nhân bản này nói chưa? "

Harry sốt sắng gật đầu:

:" rồi, bọn chúng nhìn thấy Mileena đang gặp chuyện gì đó liên quan đến tính mạng"

Romeo sững lại, rồi lập tức quay mặt đi, hai bàn tay siết chặt như sắp nghiền nát thứ gì đó vô hình

Harry chưa từng thấy Romeo như vậy

Romeo lẩm bẩm như đang độc thoại, đi đi lại lại giữa phòng:

:" không xong rồi.... không xong rồi..... "

Giọng cậu ta trầm xuống, như sấm gầm trong lồng ngực:

:" lẽ nào ngài ấy đã đến đó... "

Ngay khi nghe Romeo lẩm bẩm “Ngài ấy đã đến đó”, một tiếng chuông rít vang lên trong đầu Harry. Không cần hỏi, cậu đã biết "nơi đó" là nơi nào, Mileena đã đi gặp Michael

:" Cô ấy… đã gặp Michael? " Harry nhìn thẳng vào mắt Romeo, giọng trầm lại:" Nhưng tại sao... chỉ là đi gặp thôi mà lại liên quan đến nguy hiểm gì?? "

Romeo quay đi quay lại một chút, rồi mới nói:

:" hai người đó bất đồng quan điểm ở một số chuyện, tôi không thể nói cho cậu biết được, đó là thông tin cấm "

Rồi Romeo lại lẩm bẩm một mình:

:" không ngờ chuyện này lại diễn ra nhanh như vậy "

Harry cũng chả buồn quan tâm bí ẩn bị cấm hay gì, cậu chỉ quan tâm đến Mileena:

:" vậy bây giờ... " giọng cậu nghẹn lại :" Giờ chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ cứ ngồi đây à? "

Romeo lặng người. Một khoảng im lặng ngắn đến nghẹt thở trôi qua, rồi cậu ta nói với giọng thấp đến mức chỉ còn là tiếng thở u uẩn:

:" chúng ta không thể làm gì cả "

:" nếu chúng tôi rời khỏi vị trí, mọi thứ sẽ còn càng tệ hơn "

Romeo quay sang nhìn những nhân bản đang run rẩy:

:" chỉ hy vọng, ngài ấy sẽ ổn "

:" thời điểm mà đám nhân bản này biến mất, là lúc ngài ấy không còn nữa... "