WebNovel4th Wall75.95%

chương 120

Tiếp tục với chương trước:

Không có gì xảy ra trong ngày hôm đó

Không một tin tức nào, không một tín hiệu, không một tia hy vọng le lói nào

Harry ngồi trong căn phòng tối, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên bức tường im lặng. Cậu không làm gì cả, chỉ ngồi đó, dõi mắt về phía người con gái đang nằm gọn trong vòng tay mình, Marry

Cô gái nhân bản ấy vẫn còn đây, vẫn còn thở, vẫn còn ấm. Nhưng cậu biết, đó chỉ là "tạm thời"

Giờ đang là nửa đêm. Một đêm lặng gió, lặng người, và thế giới cũng đang lặng lẽ trôi qua. Harry vẫn chưa ngủ, mặc cho ngày mai phải đi học. Nhưng ai có thể yên giấc được chứ?

Nếu trong lúc cậu ngủ, Marry tan biến thì sao?

Chuyện đi học có còn quan trọng không khi mà cô gái cậu yêu sắp không còn nữa?

:" có thể là vài tiếng nữa, có thể là ngày mai.... là đám nhân bản này sẽ biến mất...hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.... Harry.... " Lời nói cuối cùng của Romeo trước khi rời đi trong vội vã

Những lời đó vẫn vang lên như một tiếng vọng dài, lặp đi lặp lại

Giờ đây, Harry chỉ có thể làm một điều duy nhất: ngồi đó, ôm Marry vào lòng, giữ cho cô ấy không biến mất, bằng tất cả sự bất lực của một kẻ không thể làm gì hơn ngoài hy vọng

Giọng cậu lặng đi, khẽ khàng cất lên giữa đêm:

:" cô đang ở đâu? Mileena? "

:" cô đã gặp phải chuyện gì? "

:" tại sao cô và Michael lại bất đồng quan điểm đến mức đấy? "

Đang ngồi lặng im trong bóng tối, Harry bỗng cảm nhận một điều bất thường

Marry, người cậu vẫn đang ôm chặt trong vòng tay, khẽ giật mình. Cơ thể cô run lên, nhè nhẹ

:" không.... không được....xin đừng như vậy...... " Harry ôm chặt cô hơn, lòng đầy hoảng loạn

Điều đó đang xảy ra, điều mà Harry lo sợ đang xảy ra trước mắt

Rồi tự nhiên.....Marry cất tiếng:

:" cậu thả tôi ra được không? Tôi sắp ngạt thở rồi đây này "

Giọng nói ấy vang lên, nhẹ nhàng, sắc sảo, mang chút mỉa mai quen thuộc

Harry chết lặng:

:" Mileena?....Là cô sao?....." ánh mắt cậu mở lớn, xen lẫn sửng sốt

Người con gái trong vòng tay cậu nhướng mày, nhìn lên nhìn xuống, rồi khẽ nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch:

:" ồ, vậy là cậu quen với việc ôm con nhân bản này rồi hả? Ủ ôi, Cậu bé trai tân lớn rồi "

Harry buông tay ngay lập tức như thể bị điện giật, mặt đỏ bừng lên vì bất ngờ, xấu hổ. Nhưng rồi cậu quay lại nghiêm túc, giờ không phải lúc trêu đùa, cậu hỏi một tràng dài:

:" cô đã ở đâu vậy??? có chuyện gì đã xảy ra??? "

Mileena nói đơn giản:

:" bình tĩnh nào, tôi vẫn ổn mà "

Harry lắp bắp:

:"..... vậy... cô hiện tại, vẫn..... ổn? "

Mileena thoáng ngập ngừng, rồi cô nói:

:" còn thở là tốt rồi "

:" tôi đã gặp chuyện không hay với tay chân của hắn "

:" có mâu thuẫn xảy ra giữa hai bên "

Giọng Harry chậm lại:

:" chuyện đó.... liên quan đến điều bị cấm phải không? "

Mileena thở dài:

:" tôi ước tôi có thể nói cho cậu biết, chuyện phức tạp lắm "

Ánh trăng lặng lẽ len qua rèm cửa, in xuống sàn nhà những vệt sáng nhạt nhòa. Mileena ngồi đó, đôi mắt cô ánh lên một thứ gì đó không gọi tên được, vừa mỏi mệt, vừa xa cách

Cô không nói gì, chỉ nhìn cậu

Harry ngồi trước mặt cô, như thể đang gắng tìm lại một điều gì đó đã rơi mất trong màn đêm. Một lúc sau, cậu cất tiếng, khẽ thôi, nhưng đủ để xé toạc sự im lặng nặng nề:

:" cô có thể ngừng chuyện này lại và quay về được không? "

Mileena nghiêng đầu, mái tóc dài rũ xuống vai. Giọng cô hờ hững:

:" để tôi nghĩ xem "

Harry nói tiếp:

:" tôi không biết phải làm gì khi cô không còn ở đây "

Mileena nhếch môi:

:" mấy cô cậu không cần tôi vẫn sống tốt chán "

Harry không chịu nổi nữa. Cậu nhìn thẳng mắt cô, giọng nói vỡ ra bởi cảm xúc:

:" không! cô có thể nghĩ như vậy được, sự tồn tại của cô có ý nghĩa rất quan trọng "

:" cô có thể nói bản thân mình là không cần thiết "

:" nhưng những người ở đây, chúng tôi, không nghĩ như vậy "

Cậu nắm lấy tay cô:

:" “Cô nói Michael bỏ cô lại đây, đúng không? Phải có lý do gì đó.....cậu ta mới làm như vậy....."

:" Cậu ta tin tưởng cô.... Cậu ta để cô ở lại… vì không muốn cô gặp nguy hiểm? Cậu ta đi làm điều khác, nguy hiểm hơn? vì không muốn kéo cô vào?....."

Mileena không đáp, chỉ cúi đầu, bàn tay siết nhẹ tấm chăn bên dưới

Harry hồi tưởng lại quãng thời gian qua:

:" tôi được như ngày hôm nay là nhờ cô, Mileena...... không có cô, chắc bây giờ tôi đang bán cá ngoài chợ rồi... "

:" mà không chỉ tôi... nhiều người khác cũng biết ơn cô vì cô đã giúp cuộc sống của họ thay đổi "

Cậu kéo cô lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô:

:" cô biết gì không? Đám nhân bản của cô sợ phát khóc khi nhìn thấy cô lâm nguy đấy "

:" Romeo cũng phải tỏ ra lo sợ, tôi chưa từng thấy cậu ta như vậy bao giờ "

Cậu siết chặt vòng tay, như sợ nếu buông ra, Mileena sẽ biến mất:

:" cô là người quan trọng nhất với bọn họ... nếu cô mất đi.... họ nói.... tôi sẽ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất..... "

:" không có cô, mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn "

Cậu khẽ thì thầm bên tai cô:

:" … và tôi cũng vậy "

Mileena vẫn ngồi đó, không nói một lời. Ánh trăng rọi lên gò má cô một vệt sáng mờ nhạt, càng khiến dáng vẻ im lặng ấy trở nên mờ ảo như sắp tan biến

Harry không biết mình đã lặp đi lặp lại câu cầu xin bao nhiêu lần trong đầu, nhưng lần này, nó thoát ra bằng lời, nghẹn ngào:

:" .... hãy quay về đi, Mileena "

Cô khẽ đảo mắt, không nhìn vào cậu, nhưng đôi môi vẫn mím chặt, như thể đang cân nhắc điều gì đó rất quan trọng

Cậu van nài, giọng nghẹn lại:

:" nói gì với tôi đi......Mileena, sao cô im lặng như vậy?? "

Mileena cuối cùng cũng thở ra một hơi dài, sâu, như thể vừa dập tắt một cơn bão trong đầu mình:

:" được rồi, được rồi "

Giọng cô chậm rãi, pha chút bất lực nhưng cũng nhẹ nhàng như làn gió:

:" tôi sẽ về "

Cô ngả đầu ra sau, ánh mắt nhìn lên trần nhà:

:" haizz... "

:" vốn dĩ tôi định chào cậu lần cuối "

Chuyển cảnh

Ở nơi tối tăm không ánh sáng, một vùng không gian vô định nơi mọi âm thanh dường như bị bóp nghẹt bởi màu đen vô tận

Mileena nằm đó, bất động giữa vũng máu của chính mình. Làn da từng rạng rỡ giờ tái nhợt như xác chết, cơ thể cô tả tơi, rách nát đến mức khó ai dám khẳng định liệu cô còn sống...hay đã chết....

Xung quanh cô, những nhân bản từng bị tiêu diệt trong cơn thịnh nộ của cô, đang từ từ đứng dậy, bọn chúng hồi phục lẫn nhau

Dần dần. Những cái bóng đen mặt trắng trỗi dậy bao vây lấy cô gái đang hấp hối

Mileena nhếch môi, cười yếu ớt. Giọng cô tỏ ra chán chường:

:".... cứ thế này thì còn kẻ nào dám ngáng đường các ngươi nữa..... "

Elaria ngồi xuống bên cạnh cô:

:" Mileena..... quá đủ rồi..... "

Mileena chậm rãi quay đầu lại, nhìn Elaria. Dưới ánh sáng lập lòe mơ hồ của Hư Vô, khó mà phân biệt được đâu là máu, đâu là nước mắt trên gương mặt cô gái này. Cô cười gượng, chua chát:

:" được rồi.....tôi thua rồi.... tôi sẽ rời đi... "

Elaria khẽ thở phào, cuối cùng chuyện đổ máu này đã kết thúc:

:" tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy" Cô nói, rồi nghiêng đầu nhìn Mileena bằng ánh mắt chân thành:" cô có cần tôi chuyển điều gì khác không? "

Mileena lắc đầu:

:" không "

Những cái bóng đen xung quanh đồng loạt đưa tay về phía cô. Một luồng năng lượng hồi phục dị thường tỏa ra, không phải thứ ánh sáng thanh khiết như những pháp thuật chữa lành thường thấy, mà là thứ ánh sáng đen ánh bạc, ma mị và siêu nhiên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thân thể Mileena được hàn gắn lại. Máu rút ngược trở lại mạch, xương cốt liền lạc, vết thương khép kín, y phục tự hồi nguyên dạng như chưa từng bị rách nát

Cô trở lại hình dáng ban đầu, như chưa hề có chuyện gì xảy ra

Mileena đứng giữa vòng vây của những nhân bản mặt nạ trắng, ánh mắt cô lướt qua từng khuôn mặt giống nhau đến rợn người, những kẻ mang hơi thở của Hắn, ý chí của Hắn, và giờ đây... sức mạnh cũng vượt xa cô

Cô khẽ lắc đầu, như thể đang nói với chính mình:

:" là do tôi đã yếu đi hay do hắn ta đã mạnh lên? Tại sao giờ đến cả một nhân bản của hắn tôi cũng không đánh lại được? "

Elaria lập tức đáp lại, không chút chần chừ:

:" là anh ấy đã mạnh lên "

:" các cuộc chiến tranh liên tiếp diễn ra từng ngày từng giờ, kể cả tôi cũng cần phải mạnh lên mới có thể đối đầu những Thực Thể từ Vũ Trụ khác"

Nói đến đây, ánh mắt Elaria trở nên trầm ngâm, cô ta nhắc lại:

:" "đa vũ trụ" nguy hiểm lắm, đó là một bãi chiến trường rộng lớn không có kết thúc, cô không nên đến đó "

Mileena phản đối:

:" tôi vẫn không tin vào cái thứ đó, không có gì là vô hạn, thứ gì cũng sẽ có điểm dừng "

Elaria mỉm cười. Lần này, nụ cười ấy vừa dịu dàng vừa đáng sợ:

:" Anh ấy cũng nói như cô. Nhưng… lời nói của anh ấy không dừng ở đó "

:" chúng tôi.....đang biến "đa" thành "lẻ" "

:" .....cho đến khi chỉ còn một Vũ Trụ "

Mileena sững người trong vài giây. Rồi cô nói, giọng đầy mỉa mai và chua chát:

:" các ngươi điên hết cả rồi "