WebNovel4th Wall76.58%

chương 121

Tiếp tục với chương trước:

Ngày hôm sau

Marry chạy đến bên Harry với khuôn mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết. Ánh mắt cô sáng lên như một đứa trẻ vừa thoát khỏi cơn ác mộng

:" Chủ nhân! " cô gọi lớn, gần như reo lên:" Em cảm nhận được Mileena rồi! Cô ấy vẫn còn sống! "

Harry khựng lại vài giây, rồi khẽ thở ra, như thể bản thân vừa dỡ bỏ được khối đá ngàn cân khỏi ngực:

:" ...Tốt rồi... " cậu thì thầm, gần như chỉ để mình nghe

Khi đến đấu trường, Harry kể lại chuyện cho Romeo biết, từ việc gặp lại Mileena, cho đến Marry báo mộng

Nghe xong, Romeo im lặng. Không hề vui mừng như cậu tưởng tượng. Trái lại, trán Romeo nhăn lại, lông mày chau xuống:

:" cậu....khuyên bảo Ngài quay về? "

Harry gật đầu, không hiểu lắm về phản ứng kia:

:" phải? Tôi nói về sự quan trọng của cô ấy với tất cả mọi người "

:" tôi không thể trở thành như ngày hôm nay nếu không nhờ Mileena "

:" sau đó cô ấy ngẫm nghĩ rồi quyết định quay về "

Romeo lẩm bẩm, gần như là nói với chính mình:

:" sao có thể như vậy được.... "

Harry hỏi:

:" có chuyện gì vậy? "

Romeo quay đầu nhìn cậu, với ánh mắt nghiêm túc:

:"... cậu không thấy lạ à? "

Harry không hiểu:

:" lạ? Là sao?"

Romeo đưa ra câu hỏi:

:" .... Tại sao một người như Mileena... lại dễ dàng từ bỏ mục tiêu của mình chỉ vì một vài lời nói từ cậu? "

Harry không hiểu gì cả

Romeo thở dài:

:" cậu vẫn chưa biết tí gì về Mileena? Phải không? "

Harry im lặng. Thực sự, cậu chưa từng biết gì. Mileena là ai? Từ đâu đến? Tại sao lại xuất hiện ở thế giới này? Cậu không biết gì. Còn cô ấy, thì lại biết rất rõ về cậu

Romeo chậm rãi nói:

:" trong cả một khoảng thời gian dài trước đó, Ngài đã phải làm rất nhiều việc để chúng tôi được như ngày hôm nay "

:" tôi thấy, Ngài là người tốt "

Anh cười khẩy, nhưng đôi mắt lại u uẩn:

:" nhưng, bên cạnh mặt tốt đó, Ngài là người bảo thủ, cứng đầu, bướng bỉnh "

Romeo đổi giọng, thấp hơn, nặng nề hơn:

:" nói là thế, nhưng những điều mà Ngài làm, là chịu đựng vất vả một mình trong suốt cả thời gian dài "

:" Ngài đã phải gồng gánh tất cả mọi thứ kể từ khi "người đó" bỏ đi. Chúng tôi không muốn nhìn thấy ngài phải như vậy, nhiều lần tôi đã đưa ra ý kiến muốn giúp "

Cậu ta tỏ ra bực dọc:

:" cậu biết ngài ấy nói gì không? "

:" đây là chuyện của người lớn, trẻ con đi ra chỗ khác chơi "

:" ......ngài ấy vẫn coi chúng tôi là mấy đứa nhóc chưa lớn "

Harry tự nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, mấy người này bao nhiêu tuổi rồi?

Ngoại hình của những người này trông chỉ như một nhóm thanh thiếu niên, không khác gì nhóm Harry là mấy

Nhưng bên trong, ai mà biết được họ bao nhiêu tuổi?

Romeo quay sang Harry:

:" không ai nói được ngài ấy...... cho đến giờ, cậu là người đầu tiên "

:" tôi tự hỏi, cậu đã làm gì mà khiến ngài ấy thay đổi quyết định? "

Chính Harry cũng không biết mình có làm gì không, cậu chỉ nói thật suy nghĩ của mình, hết

:"..... "

:" Có vẻ như chính cậu cũng không biết mình vừa làm gì " Romeo nói, giọng trầm, rồi quay lưng đi:" Thôi, bắt đầu tập luyện. Chuyện đó... để sau "

Từ đầu bên kia đấu trường, tiếng gầm quen thuộc vang lên như hồi chuông ác mộng. Con Orc lần trước lại xuất hiện, bước đi nặng nề như muốn chấn động cả nền đá

Romeo nhìn con Orc đang tiến tới:

:" bài tập luyện lần này vẫn như cũ, đánh bại con Orc nguyên thủy, nhưng......"

:"......độ khó sẽ nâng cao "

Romeo cầm trên tay một lọ dung dịch màu tím sẫm, ánh lên những vệt sáng huyền ảo

Harry liếc mắt nhìn lọ thủy tinh:

:" cái gì vậy? "

Romeo đáp, như thể đang kể chuyện phiếm:

:" à, cái này hả? Xevonua "

Harry rùng mình, cậu lạnh gáy, nổi hết cả da gà khi nghe đến thứ đó

Romeo xoay xoay lọ dung dịch giữa các ngón tay như trò tiêu khiển:

:" đây là hàng thượng phẩm "

:" tôi thấy cậu hay đụng độ mấy tên dùng cái này, nhưng Xevonua của bọn chúng chỉ là hàng hạ phẩm "

:" trong tương lai, cậu sẽ phải đấu với bọn dùng hàng cao cấp, nên từ giờ cậu cần làm quen dần đi "

Vậy ra những kẻ thù trước đó mà Harry gặp phải, chỉ là dùng Xevonua hàng cấp thấp

Harry cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi:

:" chỉ là cấp thấp, hàng vứt đi... mà lại có sức mạnh kinh tởm đến vậy.....Vậy còn hàng cao cấp thì sẽ khủng khiếp như thế nào? "

Romeo không nói gì thêm. Chỉ đưa tay lên, ném thẳng lọ Xevonua thượng phẩm vào miệng con Orc nguyên thủy, như thể ném một viên kẹo cho con chó hoang

Tiếng thủy tinh vỡ tan. Dung dịch tím sẫm chảy vào cổ họng sinh vật kia

Trong khoảnh khắc đầu tiên, chẳng có gì xảy ra. Con Orc đứng yên, nhăn mặt vì thứ chất lỏng kỳ lạ. Nó gầm nhẹ, lắc đầu, nhưng rồi...

Nó ngã khuỵu xuống, toàn thân bắt đầu co giật. Những đường gân đen nổi đầy trên da, chạy ngoằn ngoèo như những con rắn sống đang bò dưới lớp thịt. Mạch máu nó bắt đầu phồng to như sắp nổ tung.

Rồi tiếng "Rắc!" vang lên, không phải tiếng xương gãy, mà là tiếng... cơ bắp nó phình ra từng khối, như thể có thứ gì đó đang đập mạnh dưới làn da. Bắp tay, vai, cổ, chân... toàn bộ thân hình to ra gấp đôi, gấp ba

Nó ngửa cổ, đau đớn gầm rú lên một tiếng dài, xé toạc không gian bằng âm thanh nguyên thủy. Đôi mắt trắng dã, tròng đen co lại, ánh lên tia sáng ma quái

Và rồi...... đá bắt đầu mọc ra, bao bọc lấy cơ thể nó......

Từ những khe rạn trên da, từng mảnh đá xám sẫm trồi lên, bám chặt lấy từng phần trên cơ thể nó như những mảnh giáp. Đá không trơn nhẵn, mà là lớp đá sắc, thô, nứt nẻ, như thể được đục ra từ hầm mộ sâu dưới lòng đất. Những mảnh giáp đá mọc theo hoa văn xoắn ốc, uốn lượn quanh tay chân, ngực và lưng nó

Lưng nó gồ lên, hình thành một khối nhọn như mai rùa bằng đá. Đầu gối, vai và cùi chỏ mọc ra những chiếc gai đá hình mũi giáo. Từng bước chân đập xuống đất, nền gạch dưới chân vỡ ra như miếng đậu hũ mềm yếu

Khi tiếng gầm lần thứ hai vang lên, sức mạnh dần hình thành trên người sinh vật kia

Một vòng tròn ký tự khổng lồ hiện ra dưới chân nó, ánh sáng màu nâu đất trồi lên từ mặt đất như những mạch khoáng bị ép phun trào. Không khí nặng hơn, áp lực tăng dần. Những hạt bụi mịn lơ lửng xung quanh bắt đầu rung lên, như bị hấp dẫn bởi lực lượng nào đó không thể giải thích

Và rồi..... con Orc đã thức tỉnh sức mạnh hệ Thổ

Không còn là sinh vật thấp kém nữa. Trước mặt Harry giờ đây là một quái vật đá khổng lồ, cao hơn bảy mét, cơ thể bọc giáp tự nhiên từ đất mẹ, linh lực tỏa ra ngùn ngụt như khí độc. Cả thân người nó được bao bọc trong lớp bảo vệ không thể xuyên thủng...... ngoại trừ phần đầu vẫn thế, vẫn bằng xương thịt tầm thường, đôi mắt nó đã tràn đầy sát ý và điên loạn

:" W-WHAT THE-??? " Harry hét lên:" ROMEO??? ĐÙ MÁ??? ĐÂY LÀ THỨ GÌ??? "

Romeo vẫn bình tĩnh, tay khoanh trước ngực:

:" không cần ngạc nhiên đâu, sinh vật nào cũng dùng được linh lực và có sức mạnh, chả qua bộ não bọn chúng có phát triển như con người để hiểu được cách dùng hay không thôi "

:" chả phải cậu từng đối đầu đám động vật hấp thụ linh lực rồi đấy thôi? "

Lời Romeo như một nhát dao cắt ngang suy nghĩ non nớt của Harry. Cậu chưa từng nghĩ... quái vật cũng có thể thức tỉnh sức mạnh

Romeo tiếp tục nói:

:" khi dùng Xevonua, người sử dụng sẽ có được sức mạnh tuyệt đối. Nhưng, trí não sẽ bị giảm sút nghiêm trọng "

:" càng là dùng loại Xevonua cao cấp, sức mạnh càng cao, trí tuệ lại càng thấp "

Anh ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Harry:

:" hãy nhớ rằng, cái thứ này trông như là thần dược giúp cậu vào những lúc hoạn nạn......nhưng, tuyệt đối KHÔNG được sử dụng nó "

:" thứ này sẽ biến cậu thành sinh vật quái dị kinh khủng, nó sẽ hành hạ cậu đến chết "

:" đừng bao giờ, sử dụng nó " Romeo nhắc lại hai lần

Có cho tiền tỷ Harry cũng không dám dùng

Romeo khẽ liếc nhìn con Orc giờ đã biến thành pháo đài đá sống:

:" con Orc kia chỉ đáng sợ nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi. Còn bên trong, não của nó đã mục nát hoàn toàn rồi "

:" nó vẫn chỉ là một con thú hoang dã không hơn không kém, cậu không cần phải lo đâu "

Không nói thêm lời nào nữa, Romeo lập tức dịch chuyển lên khán đài:

:" cứ dùng mấy chiêu trò cũ mà xử nó "

:" bắt đầu đi "

Harry đứng lại một mình, dưới chân là đất đá rạn nứt, trước mặt là sinh vật cao hơn 7 mét với lớp giáp đá bọc ngoài, đang nhìn cậu bằng đôi mắt vô hồn

Cậu lùi một bước, lẩm bẩm:

:" fuck..... xuân này con không về..... "