WebNovel4th Wall78.48%

chương 124

Tiếp tục với chương trước:

Harry hỏi lại:

:" DK nói là gặp phải mấy câu đố kì lạ? "

Alice gật đầu:

:" phải, cô ấy kêu đó là câu hỏi khó nhất từng gặp "

Chuyện là, DK đã giải xong toàn bộ cả núi sách giải đố. Trước khi cô định mua thêm vài chục quyển sách khác, thì cô lại muốn thử sức mình, xem quãng thời gian qua "tập cơ não" hiệu quả như thế nào

Sau đó, Alice kể câu chuyện về thử thách riêng dành cho mỗi người, DK chơi lớn chọn luôn độ khó "Hard" luôn. Bởi ban đầu, DK cũng nghĩ rằng, độ khó "Hard" là đánh quái, nên cô sợ không dám chọn

Sau khi chọn độ khó cao nhất, DK lao đầu vào bài thử thách, quên mất khái niệm thời gian. Từng câu hỏi đều cần đến kỹ năng suy luận phức tạp và tốc độ xử lý nhanh như máy. Nhưng cô đã giải được hết, không gì làm khó được cô

Nhưng rồi, có một câu đố đã khiến DK phải ngập ngừng bởi không biết phải trả lời như thế nào

Câu đố đó là:

:" ai là kẻ bị lãng quên? "

Khác với những câu hỏi trước, liên quan đến nhiều vấn đề có thể tìm hiểu thực tế. Câu hỏi lần này không hề có thông tin gì để tìm hiểu

DK thở dài :

:" phần thưởng cho câu hỏi đó tận 10 điểm, nhưng mình không hiểu gì cả "

:" cho dù mình đã nâng toàn bộ điểm vào IQ rồi nhưng vẫn không tìm thấy manh mối gì "

:" chưa hết, hệ thống còn hỏi mình rằng, có muốn bỏ qua câu hỏi này không?..... đây là lần đầu tiên mình có quyền lựa chọn bỏ trả lời luôn đó "

DK không muốn bỏ qua, nhưng cô cũng không biết giải kiểu gì

Harry cau mày:

:" ai là kẻ bị lãng quên? Câu hỏi gì mà lạ vậy? "

Alice cũng suy nghĩ:

:" câu hỏi này ám chỉ một ai đó? Nhưng người đó là ai? "

:" bạn có chắc là không có manh mối chứ? "

DK gật đầu chắc chắn:

:" mình đã tìm kiếm hết rồi, không có gì cả "

Harry chịu thua với câu hỏi vô danh này:

:" để sau làm đi "

Tất cả nhanh chóng chuẩn bị đồ và đến trường

Sau những ngày đầu tiên được vào học ở lớp mới, tâm trạng của Harry phấn khởi hẳn. Không còn tình trạng phải nặng nề đến lớp mà chả còn ai trò chuyện như ở lớp cũ, không còn phải ngắm đám đực rựa hôi hám cả ngày. Sang lớp mới này, Harry có bạn có bè học cùng, trong lớp có gái để tia cả ngày

Đang đi giữa hành lang, Harry bất giác nhìn thấy cặp đôi chim non Paul và Lola vẫn như mọi ngày. Tay trong tay, mắt trong mắt, ngọt ngào như thể quanh họ luôn có nhạc nền lãng mạn. Cảnh tượng đó khiến Harry khựng lại:

:"... bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh "

Cậu ôm đầu, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại như tụng kinh giữa chốn đông người. Nhìn cặp đôi kia thân mật với nhau mà trong đầu lại hiện lên những hình ảnh “quá tuổi” với Marry

:" kệ nó đi DK, đừng nói chuyện với nó " Alice đẩy DK đi ra chỗ khác, bỏ lại Harry đang tụng kinh niệm phật

Chuyển cảnh

Mới vào học được một hai hôm, nhưng bầu không khí trong lớp đã bắt đầu chuyển màu. Thay vì một tập thể thân thiện, hòa đồng như Harry từng mơ tưởng, lớp học nhanh chóng chia thành ba phe rõ rệt:

Phe Paul, trung tâm của ánh nhìn, quy tụ các gương mặt thân quen

Phe Thần Lâm, ít người hơn, nhưng âm thầm và ngạo nghễ

Và một nhóm tản mác, không rõ đứng về ai

Harry thở dài. Ước mơ về một lớp học “có bạn gái để tám chuyện, có đám con trai để quẩy”, tan thành mây khói:

:" cho dù mấy người này có chia phe hay gì gì đó "

:" bên mình đã chiếm gần một nửa cái lớp này "

Trong lớp có 13 người. Nhóm của cậu đã chiếm 5 người: Harry, Alice, DK, Paul và Lola. Chưa kể, giám sát viên Hoàng Gia lại là Romeo và Juliet, hai nhân vật tưởng như ngoài lề, nhưng lại thuộc... phe chủ nhà

Khi chuông báo giờ học vang lên, mọi người tưởng sẽ gặp thầy Davis. Nhưng cánh cửa mở ra, người bước vào lại là Romeo

Vẫn bộ áo choàng Hoàng Gia sang trọng, vẫn gương mặt điềm đạm, Romeo nở nụ cười thân thiện:

:" chào các em "

:" bài học hôm nay sẽ là, chúng ta sẽ học thực hành, trong các cánh cổng "

Harry bất ngờ trước thông báo này, cậu cau mày nghĩ:

:" sao không ai nói trước với mình??? "

Một bạn nữ giơ tay:

:" Mr.D, em có ý kiến! "

Romeo gật đầu:

:" Cứ tự nhiên, em có thắc mắc gì? "

Bạn nữ đó nói:

:" thưa thầy, bọn em không được thông báo trước về chuyện này, nên đã không chuẩn bị đầy đủ đồ cần thiết "

Romeo mỉm cười:

:" không cần đâu, hôm nay lớp chúng ta sẽ đi quan sát "

:" buổi sau mới là thực chiến thật "

Tưởng là đi đánh nhau

Harry thì thầm, bàn chiến thuật với Alice:

:" sau đó tao sẽ vặt đầu..... hả? Không phải đi đấm quái à? "

Chuyển cảnh

Cả lớp được đưa đến Tổng bộ Guild Bane Rock bằng xe buýt đặc chủng

Khi đoàn người đi qua trung tâm kiểm tra Harry nhìn thấy Anette ở đằng xa

Cô đang đứng giữa hành lang hành chính, nét mặt căng thẳng. Một người đàn ông đang lớn tiếng với cô, rõ ràng là cấp trên. Anette cúi đầu, đôi vai khẽ run. Cảnh tượng đó khiến Harry khựng lại, định giơ tay chào... rồi lại thôi....

:" có chuyện gì với chị ấy vậy? " cậu thầm nghĩ

Nhóm học sinh không có thời gian dừng lại. Họ buộc phải bước theo đoàn, làm thủ tục kiểm tra, rồi tiến vào một cánh cổng dịch chuyển

Vừa bước qua cổng, một cơn rùng mình nhẹ lướt qua da Harry, cảm giác giống như vừa được kéo căng ra rồi nén lại trong tích tắc

Lần này điểm dịch chuyển đến là một nơi khác

Đó là một vùng đồng hoang bị chiến tranh cày nát, nơi hai Guild nào đó đang giao chiến kịch liệt. Mặt đất cháy đen, không khí khét lẹt mùi kim loại và linh lực bốc cháy. Xác người vung vãi khắp nơi. Và ở chính giữa, là một trận hỗn chiến sống còn

Romeo vỗ tay:

:" được rồi, cả lớp "

:" hãy tìm một chỗ để quan sát đi "

Có rất nhiều người đang tàn sát lẫn nhau phía trước, giờ lại còn "quan sát"? Đương nhiên là đám sinh viên sẽ sợ hãi rồi

DK không nhìn được cảnh đó, cô bịt miệng lại ngăn không cho mình nôn

Alice thấy thế liền dìu DK ra chỗ khác

Paul bảo Lola đi theo giúp bạn

Harry đứng bên cạnh Paul, vừa hỏi, vừa chăm chú xem trận chiến:

:" mày nghĩ sao? "

Paul nhìn cảnh đám đông chém giết lẫn nhau:

:" tao không rõ chuyện gì đã xảy ra ở bên đó.....nhưng tao chắc chắn... việc này liên quan đến lợi ích "

:" chúng ta của sau này, khi bước vào thế giới khác..... cũng sẽ như thế thôi "

Trước mặt họ là cả một bản giao hưởng hỗn loạn: người gào thét tung chiêu thức, người tan xác trong chớp mắt. Đủ các loại kỹ năng sức mạnh nổ tung như pháo hoa chết chóc

Một bức tranh toàn cảnh về chiến tranh giữa những sinh vật mang quyền năng thần thánh

Không chỉ có Harry và Paul có thể thoải mái đứng xem

Ở phía bên trái, Thần Lâm, với ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, hai tay khoanh lại, vai dựa hờ vào một phiến đá. Còn Clement, với dáng vẻ nhàn tản và nụ cười nhạt, đứng đó như thể đang xem một vở kịch ưa thích. Không chút lay động

Trong 13 sinh viên được đưa đến đây

Có 4 người đã quen với chuyện này

:" Không, là 5.... " Cậu nghĩ:" đó là Alice, nếu con đó không đưa DK đi chỗ khác thì cũng đã đứng đây mà xem rồi "

Harry thấy cảnh này như cơm bữa, nhưng là thấy chính mình bị giết

Cậu vừa nhìn cảnh tượng đó, vừa tính nhẩm xem sức mạnh của những người kia là như thế nào:

:" nếu như đấu với tên "Đội trưởng Hoàng Gia" đó, thì hắn ta có thể lập tức xé xác đám người này rồi "

:" hay là thả con Orc đã sử dụng Xevonua thì sao nhỉ? Liệu ở đây có bao nhiêu người hạ gục được nó? "

Phía sau, đám sinh viên còn lại đã bắt đầu xôn xao và hoảng loạn. Họ hỏi dồn, người run rẩy, có người muốn quay về

Romeo biết chuyện này sẽ xảy ra nên cũng bình tĩnh và từ từ giải đáp mọi câu hỏi

Romeo nhẹ nhàng giải thích, giọng đều đều như đang giảng bài:

:" ở bên kia, là cuộc chiến giữa hai Guild, đã có rất nhiều báo cáo rằng hai Guild này có bất đồng quan hệ trong quá khứ "

:" và rồi chuyện gì đến cũng phải đến "

:" hôm nay là ngày một trong hai bên sẽ bị tiêu diệt "

Romeo nhìn đám học sinh mặt mày tái mét, toàn các cậu ấm cô chiêu lần đầu trải nghiệm thực tế:

:" sau này các em tham gia các Guild, sẽ được chứng kiến nhiều hơn mấy việc như vậy " Romeo nói cứ như chuyện này diễn ra như cơm bữa:" nhớ rằng, trong cánh cổng này là cả một thế giới khác "

:" mỗi Guild là một luật lệ khác nhau, việc mâu thuẫn xảy ra là chuyện bình thường "

Một bên là "lớp học thực tế", và bên kia là "chiến tranh" đang nuốt chửng từng sinh mạng. Những người đàn ông, đàn bà, có kẻ trẻ tuổi, có người đã bạc tóc, đang xé xác nhau không chút khoan nhượng

Kỹ năng sức mạnh tung ra như mưa. Ánh lửa, băng sét, những cơn gió rít gào, mặt đất bị nâng lên rồi xé toạc. Những thanh kiếm đẫm máu vung lên, rồi hạ xuống, chém qua da thịt như giấy vụn. Tiếng gào thét, tiếng xương gãy, tiếng thét gọi đồng đội, tất cả hòa vào nhau thành một bản nhạc tang tóc

:" Sao họ lại có thể tiêu diệt lẫn nhau như vậy? Không còn cách nào khác ngoài dùng bạo lực hay sao? " Trong đầu cậu, những câu hỏi nối tiếp nhau, liệu ai có thể trả lời được?

Và rồi, chỉ còn một dòng suy nghĩ vọng lại:

:"..... lời nói bất lực, bạo lực lên ngôi... "