Tiếp tục với chương trước:
Một ngày mới bắt đầu
Harry mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Ánh nắng nhẹ xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt vô hồn của cậu. Không còn tiếng "Chào buổi sáng, chủ nhân" ngọt ngào như mọi khi. Không còn bóng dáng Marry quấn khăn nằm ngủ như gấu bông trong vòng tay cậu
:" mày nghĩ cái đé* gì vậy? " Tiếng Alice vang lên, lạnh tanh và bực bội, mới sáng sớm ngày ra cậu đã phải nhìn bản mặt con sư tử cái này
:" hình ảnh mộng tiên đã mất..... chỉ còn nỗi đau trên cõi đời... " Harry đau khổ làm thơ
Câu văn trầm cảm chưa dứt, Alice đã tặng ngay một cú vả bốp vào mặt cậu. Không mạnh, nhưng đủ để nhưng Harry xàm lờ
Tối hôm qua, sau khi “án chung thân giám sát” được ban hành, Alice đã xông thẳng sang phòng Harry, tự động tuyên bố:
:" tao sẽ ngủ ở đây, cái giường này phải chia đôi, mày lấn sang tao chặt ngay! "
Harry đành ôm chăn xuống trải chiếu nằm dưới sàn, nhường giường cho “giám sát viên cao cấp”
Kết quả: một đêm đau nhức khắp người, vừa lạnh lẽo vừa mất ngủ. Giờ lại còn phải nhìn thấy mặt Alice đầu tiên sau khi thức dậy. Cuộc sống, với Harry Hermann, thật vô nghĩa
:" dậy ăn sáng đi, mày định nằm đấy đến bao giờ? " Alice kéo tay Harry dậy
:" ờ...…. " ánh mắt cậu trở nên vô hồn
:" trông mày như thằng chết trôi ấy! " Alice không kéo nổi, cô buông ra
Harry vẫn nằm im, bất động như một xác sống:
:" vậy à...…. "
Không buồn đôi co, Alice mặc kệ, mở cửa bước ra ngoài, để lại Harry tiếp tục tan vỡ dưới ánh sáng ban mai
Harry vẫn nằm im, mắt dán lên trần nhà, nhưng đầu óc trống rỗng. Không nghĩ gì. Không cảm thấy gì. Chỉ có sự tĩnh lặng như một màn sương mỏng phủ lên tâm trí
:" thần linh đã mất, còn lại gì trên cõi đời này... " Cậu thì thầm, như đang đọc bài thơ tế tiễn đưa linh hồn chính mình
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên
Marry mở hé cánh cửa, thò đầu vào:
:" chủ nhân, ngài vẫn chưa dậy ạ? "
Alice từ ngoài vọng vào, đầy bực dọc:
:" Kéo cái thằng ủ rũ đó dậy đi! Nó mà còn nằm đấy thêm năm phút nữa là tao đá cho tỉnh "
Nhìn thấy Marry, cậu ngồi dậy ngay lập tức:
:" không không..... tôi chỉ đang suy nghĩ một lúc thôi "
Marry ngồi xuống, lo lắng nhìn cậu:
:" có chuyện gì khiến ngài phải muộn phiền vậy ạ? "
Harry không trả lời. Thay vào đó, cậu kéo nhẹ tay Marry, kéo cô vào lòng
:" ..... chủ nhân? " cô ngẩng đầu lên nhìn
:" chỉ một lúc thôi " Harry khẽ nói, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cô như thể tìm kiếm chút yên bình
Mùi hương quen thuộc từ Marry như một liều thuốc trấn an, làm dịu lại nỗi rối bời trong lòng
Im lặng vài giây, rồi…
Harry nâng cằm Marry lên, chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi cô
Một nụ hôn nhẹ, chạm thoáng qua… như tìm kiếm điều gì đó đã đánh mất.....
Marry không phản kháng, không nói gì, cô nhắm mắt hôn lại cậu
Sau một lúc.....
Harry thở nhẹ, đầu óc quay trở lại hiện thực. Cậu gãi đầu, cười gượng:
:" ha ha, tôi quên chưa bảo cô dùng cái kỹ năng Healer ấy, xin lỗi xin lỗi "
Một màn "chữa cháy" cực kỳ vụng về
:" à à, phải rồi " Harry vội đáp, lắp bắp chuyển chủ đề:" ờm...… Guild của chúng tôi gặp rắc rối với bọn khác "
Cậu ngập ngừng, rồi nói tiếp:
:" và tôi không biết phải xử lý chuyện đó như thế nào, bởi chuyện rắc rối đó cũng bắt nguồn từ tôi "
Marry đưa ra giải pháp khiến Harry hết hồn:
:" ngài có cần em giết chết bọn chúng không? "
Harry không thể tin nổi mình vừa nghe cái gì:
:" ấy không không.... Chưa đến mức phải như vậy "
Trong phút chốc, Harry chợt nhớ lại: ngoài vẻ ngoài dịu dàng, ngọt ngào, Marry vẫn mang trong mình phần tính cách... của "cô ta"
Marry hỏi lại, như chờ mệnh lệnh mới:
:" vậy, ngài có cần em giúp gì không? "
Tốt nhất nên để Marry ở lại đây, Harry nghĩ vậy:
:"... tôi không biết nữa.... Tôi không muốn đưa cô vào nguy hiểm.... "
Marry lập tức phản đối:
:" nhưng, chủ nhân à, em không thể ngồi yên khi thấy ngài gặp nguy hiểm "
:" Mileena đã giao nhiệm vụ cho em phải bảo vệ và giúp ngài hết sức "
Cậu thở ra, trầm ngâm:
:" ờm..... nếu thế..... cô có thể.... giúp tôi trong việc nhà được không? Như thế tôi sẽ có thời gian tự nghĩ cách giải quyết việc riêng "
Marry mỉm cười rạng rỡ như thể vừa nhận được vinh dự lớn lao nhất:
:" vâng, em sẽ làm hết sức "
Chuyển cảnh
Buổi học ngày hôm nay vẫn là đi thực tập trong cánh cổng, cả lớp đều than thở vì đoán rằng sắp phải xem "tài liệu chiến tranh"
:" nào nào, các em " Romeo trấn tĩnh lại cả lớp:" đâu phải ngày nào cũng là chiến tranh đâu "
Tiếng xì xào vẫn chưa dứt, nhưng ánh mắt mọi người bắt đầu chuyển từ tiêu cực sang… hoài nghi
Romeo bật cười, nói tiếp:
:" hôm nay chúng ta sẽ trải nghiệm việc thành lập tổ đội "
Harry tưởng lại được ngồi chơi xơi nước xem "phim tài liệu"
Nhưng không ngờ lại thành như thế này
:" haizzz..... " cậu thở dài
Romeo nói tiếp:
:" hôm nay, chúng ta sẽ lập thành tổ đội 2 người "
:" và chúng ta sẽ đi săn thú "
Juliet không biết từ đâu xuất hiện. Trên tay cô bé đang cầm dây thừng trói một con lợn rừng rất to
Con lợn to gấp ba lần học sinh bình thường. Hai con mắt đỏ ngầu. Hàm răng nanh lởm chởm
Harry nhìn phát là biết, đây chính là quái vật lợn mình từng đối đầu, cậu mỉm cười:
:" tuyệt vời, có đồ ăn trưa rồi "
Harry không ngờ mình nói hơi to, cả lớp quay lại. Tất cả đồng loạt nhìn Harry với vẻ mặt như thể vừa nghe một tên chết đói đòi ăn tươi nuốt sống cả con lợn
Romeo đặt tay lên lưng con lợn rừng khổng lồ, vỗ vỗ:
:" ở trong khu rừng này, chỉ có vài con lợn như thế này thôi, nhìn to như vậy chứ thực ra bọn chúng rất dễ đối phó "
:" các em được lập thành nhóm 2 người thì còn dễ dàng hơn trong việc xử lý con lợn này, chỉ cần một người dụ bẫy, một người tấn công là đủ "
:" nhóm nào săn được thành công, sẽ được quyền mang về bán, nhiều nơi muốn mua xác quái vật lắm"
Romeo xem đồng hồ đeo tay:
:" thời gian là nửa ngày "
:" giờ thì, hãy tìm người đồng hành nào "
Đám sinh viên bắt đầu chia ra tìm bạn đồng hành
Harry, hơi hoảng loạn, quay sang hỏi DK và Alice:
:" hai người tìm được nhóm chưa? "
DK nhẹ nhàng khoác tay Alice, cười:
:" mình nghĩ mình sẽ bắt cặp với Alice "
:" à, phải rồi phải rồi " cậu cười ngượng:" vậy đi cùng Paul vậy "
:" tao đi với Lola " Paul đáp nhanh như chớp
:" à phải, phải rồi, hiểu " cậu gãi đầu:" đi cùng người khác vậy "
Cậu quay sang hỏi người khác. Người nào cũng đã có đôi có cặp, và chỉ nhẹ lắc đầu với nụ cười xin lỗi. Dần dần, sự thật như búa tạ giáng xuống đầu cậu: Lớp 13 người, 6 cặp, riêng mình Harry lẻ loi, cậu rất buồn và đau khổ
DK đi ngang qua, dịu dàng động viên:
:" cố lên Harry "
Alice cũng không quên cười khích lệ:
:" lo gì mấy con lợn đấy, nhỉ? "
Paul giơ nắm đấm:
:" mày sẽ làm được thôi "
:" bạn có ổn không? " Dường như chỉ có mỗi Lola để ý đến cảm xúc của Harry
Harry không buồn vì phải đi săn quái vật lợn một mình
Harry tuyệt vọng vì chả có ai đi cùng mình:
:" không sao.... Mình ổn.... "
Hình như Romeo mỉm cười khi thấy Harry bị như thế này
Romeo vỗ tay, tạo một âm thanh giòn vang giữa bầu không khí đầy rộn ràng:
:" được rồi, cả lớp, tôi tin là chúng ta ai cũng có bạn đồng hành đáng tin cậy "
Romeo nhìn Harry, người đang đứng một mình:
:" chỉ tiếc là, lớp chúng ta có 13 người "
:" nên có một người lẻ loi "
Harry có cảm giác toàn bộ ánh mắt đang dồn vào mình
Cậu cố gắng cười méo xệch, như thể muốn nói " Tôi ổn mà "
Romeo tiếp lời:
:" tôi sẽ ở lại đây, nếu các em cần giúp gì "
Toàn bộ 6 cặp đều chia nhau ra, bắt đầu đi săn
Ngay khi cặp cuối cùng rời đi, Harry mới chuẩn bị "đơn thương độc mã", lủi thủi đi một mình
:" Harry " Romeo gọi:" cậu có cần Juliet đi cùng không? "
Harry nhìn sang bên cạnh Romeo
Juliet, dáng vẻ nhỏ nhắn, mái tóc trắng buông dài như tuyết, khuôn mặt trắng bệch không chút cảm xúc. Tựa như một con búp bê sống
Harry định từ chối, nhưng nhớ lại lời của Mileena:
:" tôi mạnh nhất, Juliet mạnh thứ hai,.... "
Juliet, người trông như bé gái 13 tuổi
Nhưng lại được đánh giá là có sức mạnh chỉ sau Mileena
Có "bảo kê" mạnh thế này, Harry tội gì mà từ chối
Cậu gật đầu:
:" ừm, nếu Juliet không phiền... "
Juliet chẳng nói chẳng rằng. Cô bước tới cạnh Harry như một cái bóng trắng, yên lặng đến rợn người
Harry cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng thôi kệ
Đi cùng bé gái còn hơn là đi một mình
Cả hai bước sâu vào trong rừng, nơi không khí bắt đầu ẩm lạnh và tối mờ dưới tán cây rậm rạp. Bước chân của Juliet nhẹ như không chạm đất, yên lặng đến mức Harry cảm thấy mình đang đi cạnh... một cái bóng
Harry cố bắt chuyện, nhưng chưa kịp nghĩ ra câu gì thì Juliet đã lên tiếng trước, bằng giọng nói nhỏ như tiếng gió:
:" anh là Harry Hermann phải không? Em đã nghe Ngài nói rất nhiều về anh "
:" Dafuk? " Harry nghĩ bụng
Cậu hỏi lại:
:" em... em đang nói gì vậy?... "
Juliet nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu không đáy nhìn cậu chằm chằm. Rồi cô nói bằng giọng... hoàn toàn không thể hiểu nổi:
:" anh vẫn chưa biết gì sao? "
:">×<₫[@,"["&@(;#>₫<"*@₫& "
Từ ngữ của Juliet trở nên nhiễu loạn, âm thanh vang lên như tiếng mã hóa bị méo mó, như thể ai đó đang tua ngược một bản ghi âm
Harry vội giơ tay ra trước mặt:
:" khoan đã, Juliet, đây là thông tin bị cấm, anh không thể hiểu được em đang nói gì "
Juliet chớp mắt mấy cái, như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Cô gật đầu, rồi lại rơi vào im lặng
Harry nghĩ:
:" vậy là Juliet biết điều gì đó, nhưng tiếc là mình không nghe được "
Tự nhiên có giọng của Juliet trong đầu Harry:
:" em nghĩ em có thể dùng cách này để nói đấy "
Harry quay lại đằng sau nhìn Juliet:
:" hả??? "
Juliet vẫn đi như thường, mặt vô cảm
:" anh đừng nhìn em " Giọng nói đó tiếp tục vang lên:" cứ giả vờ như chúng ta đang đi tìm gì đó đi "
Harry ngay lập tức nhìn về phía trước, nhưng trong đầu cậu đang có cuộc hội thoại:
Harry :" sao em có thể làm được như vậy??? đây là kỹ năng gì vậy??? "
Juliet :" em chỉ giao tiếp bằng suy nghĩ thôi, em là người thức tỉnh hệ Tâm Linh mà "
Harry :" ồ, thật kỳ lạ "
Juliet:" vâng, em biết, chuyện này ban đầu không dễ đâu "
:" em quen dùng kỹ năng này đến mức giờ em chỉ sử dụng nó để giao tiếp "
Giờ Harry mới hiểu vì sao Juliet ít nói
Juliet hơi cúi đầu, như thể đang lắng nghe một âm thanh vô hình nào đó vọng đến từ không gian khác. Rồi cô lại “nói”, không bằng giọng nói, mà bằng ý nghĩ vang lên trong tâm trí Harry:
:" em mong là em có thể "lách luật" "
Harry khựng lại:
:" Lách luật? "
Juliet ngắt lời ngay lập tức, âm sắc trong suy nghĩ trở nên dồn dập:
:" anh đừng nói, đừng làm gì hết, anh chỉ cần nghe em nói thôi, đừng để cho "kẻ đó" biết "
Cảm giác rờn rợn dọc sống lưng Harry. "Kẻ đó" là ai?
Harry không hiểu lắm, cậu cố giữ đầu óc trống rỗng như Juliet yêu cầu, rồi khẽ gật đầu
Giọng Juliet tiếp tục vang lên:
:" được rồi, Romeo bảo em sử dụng cách này để nói cho anh biết vài thứ "
Juliet :" lúc nãy, em có nói là Ngài nói rất nhiều về anh "
:" Ngài nói rằng, anh là Mai&@_'h trong *truy#;%>4t,,..... Ngài nói chúng ta đang giả(#( "
Harry :" Juliet, anh phải ngắt lời em, cách này vẫn không có hiệu quả, anh không nghe rõ được "
Juliet khựng lại, ánh mắt cô bé loé lên tia ngạc nhiên, rồi âm thanh quen thuộc lại vang lên trong tâm trí Harry, nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng:
:" sao có thể như vậy được?? "
Giọng cô bé mang theo sự khó tin:
:" để em thử cách khác "
Ngay sau đó, Harry chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh méo mó:
:" *×;₫(@)"]!,"("]₫* "
Cậu nhăn mặt, ôm trán như muốn bóp nát đám tạp âm đang đập loạn trong đầu:
:" vẫn không có hiệu quả đâu, lần này nghe còn nhiễu hơn lần trước "
Juliet kiên trì, thử tiếp:
:" *@;"(@]"[@),"&"_₫÷,"
Harry cảm thấy hơi nhức đầu:
:" dừng lại đi.....vẫn không ổn đâu "
Juliet tỏ ra hoang mang:
:"... sao em lại không thể làm như cô ấy??? "
Harry mở to mắt:
:" ý em là sao? Em đang cố nói với anh điều gì??? "
Juliet thở nhẹ, rồi chậm rãi, như đang ép từng từ đi qua một cánh cửa bị khoá:
:" để tìm được Ngài, anh là hy vọng duy nhất "
Harry nhíu mày:
:" ….. từ này thì anh nghe được "
giọng Juliet như bừng sáng:
:" thật sao?? "
Harry gật đầu:
:" ừm, nghe rõ luôn, em bảo anh là người duy nhất có thể dẫn mọi người đi tìm Michael "
Đột ngột, tâm trí Juliet rung lên một luồng cảm xúc cực mạnh:
:" ..... anh có thể...… không nhắc đến tên..... của Ngài ấy..... được không ạ? "
Harry ngạc nhiên:
:" sao vậy? "
Juliet không trả lời ngay:
:" Ngài ấy.... Ngài ấy là >×&₫>@*"₫&₫*....em không xứng đáng để được nghe tên của Ngài.... "
Harry giả vờ như thể mình vừa hiểu được từ ngữ bị cấm, cậu gật đầu chậm rãi:
:" vậy à….. " giọng cậu đều đều, như thể không có chuyện gì. Rồi cậu xoay hướng câu hỏi:" quay lại chuyện lúc nãy, em bảo anh là người dẫn đường, giờ anh phải làm gì? "
Mileena từng nói, Michael là người duy nhất giải đáp mọi thắc mắc cho cậu
Chỉ nghĩ đến việc có thể tìm thấy Michael... tim Harry đập mạnh. Cậu háo hức chờ đợi
Juliet nói đơn giản:
:" anh phải trở thành người thức tỉnh Đa Hệ "
Harry không biết nên vui hay buồn trước tin này:
:" .... Ờm.... Anh không hiểu.... "
Juliet vẫn giữ giọng điềm tĩnh:
:" anh cần phải hoàn thành thật nhanh các thử thách, anh sẽ sớm trở thành người Đa Hệ "
Harry phàn nàn:
:" anh đã phải chiến đấu chống lại con quái vật nốc Xevonua hạng xịn "
:" anh đã phải chiến đấu với những kẻ Hoàng Gia mạnh kinh khủng "
:" như thế vẫn chưa đủ thử thách sao? "
Juliet khẽ thở dài:
:" anh ơi, những con rối đó không là gì với thế giới ngoài kia đâu "
:" để được như ngày hôm nay, bọn em đã phải trải qua địa ngục còn hơn cả anh "
Cô ngẩng lên nhìn vòm trời, ánh mắt mờ xa như xuyên thấu lớp mây:
:" những kẻ tội phạm Đa Hệ ở khắp nơi "
:" những giống loài khác càng ngày càng tiến hóa và gây chiến với loài người "
:" thù trong giặc ngoài nhiều vô kể "
:" bọn em vất vả 1, "cô ấy" vất vả 1000 "
Harry biết "cô ấy" ở đây là ai
Gió rừng thổi qua những tán lá, thì thầm cùng giọng nói nhẹ bẫng trong đầu Harry:
:" anh đừng nản lòng, đó chỉ là mấy thử thách ban đầu thôi "
:" phần thưởng mà anh được nhận sẽ tuyệt lắm "
:" đừng bỏ cuộc, anh nhé? "
Cô bé ấy, Juliet, trông chỉ như một đứa trẻ mười ba tuổi, nhưng từng lời cô nói lại khiến Harry cảm thấy mình mới là đứa trẻ thực sự
Còn Harry? cậu than thở chỉ vì phải chết đi sống lại trong những bài kiểm tra quái gở, giờ đây không biết phải nghĩ gì nữa khi đứng cạnh một cô bé chỉ có một mạng sống duy nhất trong trò chơi mang tên "cuộc đời"
Cậu cười nhạt, rồi gật đầu:
:" được rồi, anh sẽ cố, anh sẽ không bỏ cuộc "
Juliet mỉm cười, rạng rỡ như nắng sớm lọt qua vòm cây:
:" yay, cố lên anh "
Harry vươn vai, cơ thể căng ra như dây cung sau hồi trò chuyện dài:
:" được rồi, giờ anh nghĩ chúng ra nên đi bắt một con lợn về "
:" tám chuyện cả ngày thế này sao hoàn thành nhiệm vụ "
Cậu bật kỹ năng lên, chuẩn bị bước vào chế độ săn mồi
Bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên vai cậu từ phía sau:
:" không cần đâu anh, em mang về rồi này "
Tự nhiên từ đâu ra, có một quái vật lợn đang nằm bên cạnh chân Juliet
Juliet vuốt đầu sinh vật đó:
:" còn sống và đã được thuần hóa, như thế này sẽ giúp anh được điểm cao nhất trong bài kiểm tra thực tập "
:" còn sống??? Thuần hóa??? Từ lúc nào vậy??? " cậu há hốc miệng
:" em mới chỉ tìm thấy con này vài giây trước thôi " cô bé hồn nhiên đáp, như thể sức mạnh Tâm Linh chỉ là trò chơi thường ngày
Juliet vừa mới gian lận để giúp Harry
:"….. ấy không không.... " cậu không thích thế:" anh sẽ tự mình làm được điều đó "
Cậu tuyên bố:
:" anh, sẽ tự mình, tìm ra quái vật lợn và xử lý nó "
Juliet mỉm cười nhẹ như gió thoảng:
:" em có thể giúp đấy "
Trước khi Harry kịp hỏi lại “giúp là sao?”, con lợn hiền lành vừa nãy bỗng dựng đứng lên, đôi mắt đỏ lừ, gầm lên một tiếng điếc tai và lao thẳng vào Harry với tốc độ điên cuồng
Chuyện này cậu đã được trải qua nhiều lần, sau khi né thành công đòn tấn công của nó:
:" thôi thì đỡ mất công tìm "
Chuyển cảnh
Không ai biết Juliet đã âm thầm đi cùng Harry trong nhiệm vụ thực tập. Mọi người chỉ thấy Harry trở về với chiến lợi phẩm
:" ra tay rất gọn " Romeo nhận xét "sản phẩm" của Harry:" chỉ có vết thương ở phần tim, còn lại mọi thứ vẫn y nguyên "
:" một cái xác còn nguyên vẹn 80% có giá trị khá cao, làm tốt lắm, Hermann "
So với "sản phẩm" của các nhóm khác
Có con bị đập cho be bét
Có con bị nướng cháy đen thui
Con bên nhóm của Alice thì vừa to vừa xấu, tác phẩm "trương phình" này chắc chắn do Alice làm, DK nào dám hạ sát đâu
Bên nhóm Paul trông hơi te tua, chắc chắn là Paul làm, nếu Lola ra tay thì gọn hơn rồi
Romeo chấm điểm xong, rồi quay về phía cả lớp:
:" các em, hãy nhớ này, chúng ta đi săn những sinh vật này "
:" chính là để mang về bán "
:" đừng làm hỏng cái xác, nếu không, giá trị sẽ giảm đi rất nhiều "