Tiếp tục với chương trước:
Tại cổng trường, Alice bảo với Harry:
:" tao đi cùng DK ra ngoài có tí việc, mày về trước đi "
Cậu gật đầu:
:" ừ, đi cẩn thận "
Cậu nhét tay vào túi quần, thong thả bước về phía con đường quen thuộc dẫn về nhà. Trời đang vào chiều, gió nhẹ lướt qua làm khô mồ hôi còn sót lại sau buổi huấn luyện mệt nhọc
Khi về tới trước cửa, Harry khẽ vươn vai:
:" ây dà.... một ngày mệt mỏi... "
Cậu đá đôi giày ra một bên, lững thững bước vào nhà vệ sinh, xối nước lạnh lên mặt để xua đi mệt mỏi. Cảm giác mát lạnh làm cậu tỉnh táo hơn một chút. Sau đó, Harry quay về phòng, nơi cậu mong muốn được nghỉ ngơi đôi chút
Cánh cửa vừa mở ra, Harry đứng khựng lại
Một bóng người đang ngồi gọn trên mép giường. Cô ấy quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ như thể đã chờ đợi cậu từ rất lâu rồi
Cậu ngạc nhiên:
:" Marry?....Cô làm gì trong này vậy? "
Marry đứng bật dậy và lao tới ôm chầm lấy cậu. Giọng cô trong trẻo, mang theo sự ấm áp đến kỳ lạ:
:" chủ nhân! Chào mừng ngài trở về "
Bất ngờ, Harry để mặc mình bị cuốn vào vòng tay của Marry. Cậu ôm lại cô, một cách bản năng, một phần vì theo thói quen, một phần khác...... do cậu muốn như vậy
Nhưng rồi cậu khẽ nói, giọng nghèn nghẹn, như vừa trách móc vừa tự nhắc nhở:
:" cô.... cô biết là chúng ta không thể làm như thế này mà .... "
Cậu rướn cổ nhìn về phía cánh cửa phòng, thở phào khi nhớ ra: Alice không có ở nhà
Đôi mắt Marry ánh lên vẻ long lanh dịu dàng, không giấu được nỗi mong nhớ:
:" nhưng.... chủ nhân.... em ở đây chờ ngài mà..... "
:" Sao tự nhiên Marry lại nũng nịu vậy?? " Harry không hiểu gì cả
Harry cảm thấy như có gì đó bóp nghẹt trong lồng ngực. Câu nói ấy... sao lại mềm mại đến thế? Sao lại khiến cậu bối rối đến mức không thể thốt nên lời?
:" Sao tự nhiên Marry lại nũng nịu vậy...? " cậu lẩm bẩm, đầu óc như quay cuồng. Cậu không hiểu được cảm giác hỗn loạn đang trỗi dậy bên trong mình
Nhưng… phải rồi. Bây giờ không có ai ở nhà. Chỉ còn lại hai người. Căn phòng lặng như tờ, thời gian như ngưng đọng
Tâm ma hiện lên và nói:
:" chỉ còn mày và cô ta ở nhà thôi... còn kịp đấy thằng kia, làm đi.....làm cho xong việc mày còn đang dở dang đi "
Harry nhắm mắt lại một giây, tựa như muốn dập tắt âm thanh ấy. Nhưng càng cố gắng, tiếng nói ấy lại càng rõ ràng hơn
Cậu thì thầm, như thể đang tìm một cái cớ cho chính bản thân:
:" Marry, tôi đang bị stress, cô có thể giúp tôi giảm bớt áp lực không? "
:" vâng... " cô đáp, rồi cô kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu
:" ngài đỡ hơn chưa?.... " cô hỏi, ánh mắt vẫn trong veo như lúc ban đầu
Harry lắc đầu, chỉ có thế thôi thì làm sao mà đủ thỏa mãn được:
:" chưa, chưa đâu..... cô làm sai rồi "
Harry nâng cằm Marry lên, chủ động hôn cô:
:" phải như thế này..... "
Cả hai ôm lấy nhau, hôn lấy hôn để, cứ như cặp tình nhân lâu ngày không gặp
:" sao hôm nay Marry trông gợi tình vậy.... "
:" mình không thể chịu nổi được nữa... "
Cậu đẩy cô xuống giường, rồi môi cậu chạm khẽ lên làn da nơi cổ cô. Cái chạm nhẹ ấy như một ngọn lửa, lan nhanh qua từng mạch máu, khiến cô bất giác run lên và cảm thấy cơ thể mình nóng bừng
Cô khẽ ngước nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh chút e dè lẫn rung động. Giọng nói cô run nhẹ như gió thoảng:
:"chủ nhân..... đây......đây là lần đầu của em... "
Harry khựng lại trong khoảnh khắc, đôi mắt cậu dán chặt vào gương mặt cô, ánh mắt ngập ngừng, vừa ngây thơ vừa can đảm. Khi lời thì thầm ấy thoát ra, tim cậu như bị siết chặt
Lời e thẹn khi nói về "lần đầu tiên" đấy...... Cậu có muốn cô không? Có chứ. Cậu khao khát cô, cậu đã muốn cô từ lâu lắm rồi
Khi cả hai còn đang chìm trong giây phút nồng cháy, một tiếng gõ cửa vang lên, vang vọng khẽ khàng như lưỡi dao lạnh lẽo cắt vào bầu không khí
Harry giật mình, Alice đã về rồi ư?
Giọng của cô gái đó vang lên:
:" chủ nhân? Ngài về rồi ạ? "
:" ngài có cần tắm không? Em sẽ đi chuẩn bị nước cho ngài "
Harry cứng người
Giọng nói đó… là Marry
Vậy, nếu Marry đang ở ngoài đó.....
Ai đang nằm trên giường với cậu?
Cậu quay đầu nhìn người đang nằm dưới mình
Ánh mắt cô gái ấy vẫn như cũ, dịu dàng, e ấp
Nhưng...
Điệu cười kia.......
Không lẫn vào đâu được:
:" vậy ra.... đây là việc cậu làm với nhân bản của tôi à? T.r.a.i.t.â.n? " Giọng nói ấy vang lên, như rót thẳng vào tai cậu
Harry hoảng loạn, cố giật lui người, chống tay thoát ra. Nhưng cậu không thể. Hai chân trắng mịn của cô đã vòng ra sau, khóa cứng lấy cậu như móc sắt
Hơi thở cậu dồn dập:
:" Mileena..... "
Harry đã mắc bẫy của Mileena. Cậu, đã bị cô chơi khăm một vố lớn
Mileena nhẹ nhàng đưa tay lên má cậu, vuốt một đường mềm mại:
:" sao phải căng thẳng thế? cậu không muốn..... làm nốt chuyện lúc nãy à? "
Harry lạnh toát sống lưng. Cậu muốn lùi lại, nhưng không thể. Cơ thể không nghe lời, như thể bị một loại sức mạnh vô hình trói buộc. Mileena... khỏe một cách bất thường
Cô ta nắm lấy cổ áo Harry kéo xuống, ghé sát tai cậu, thì thầm lời mật ngọt:
:" có muốn gọi Marry vào cùng không? chúng ta có thể.....threesome đấy... "
Đầu óc Harry quay cuồng:
:" không..... tôi chỉ... "
Cậu không thể nghĩ ra được từ nào để bao biện cho hành vi của mình
Giọng cô tiếp tục len lỏi vào tâm trí cậu:
:" nào, chỉ có hai ta ở đây thôi... "
:" cậu cứ thoải mái đi..... nếu không... chúng ta nói chuyện sao được? "
Cậu cố đẩy cô ra, nhưng không thể. Dù đã từng chiến đấu với sinh vật quái dị, Harry chưa từng thấy ai mang áp lực thể chất kinh khủng đến như vậy
Không thể thắng, không thể trốn. Cậu chỉ biết buông tay, nằm lên người cô:
:" tôi....đầu hàng.... "
Mileena bật cười nhỏ, một điệu cười chiến thắng:
:" cậu đặt tên cho nhân bản của tôi nghe cũng dễ thương đấy…. "
:" Marry, phải không? "
:" tên tôi với tên cậu kết hợp lại à? "
Nhìn bản mặt của Harry, cô lại càng buồn cười hơn:
:" cậu thú vị thật đấy, trí tưởng tượng của cậu phong phú thật "
Rồi cô ghé sát tai cậu, môi khẽ chạm nhẹ làn da, lời thì thầm nhỏ đến mức tưởng như là một ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu:
:" và.... việc cậu làm lúc nãy..... nếu cậu không muốn ai khác tham gia... "
Từng chữ, từng câu nhẹ nhàng tuôn ra:
:" hãy.....để.... tôi.... giúp.... cậu..... "
Harry căng cứng toàn thân, não như ngừng vận hành một nhịp. Trong tình huống sống còn như thế này, bộ não duy nhất của cậu bắt buộc phải hoạt động gấp đôi công suất để tìm ra... một lời nói dối để giải thoát bản thân
Cậu cố nặn ra một câu:
:" tôi.... cái đó..... để massage thôi..... "
Mileena nghiêng đầu:
:" massage? "
Harry gật lia lịa như gà mổ thóc:
:" phải.... massage cơ thể thôi.... tôi định bảo Marry massage cho tôi vì tôi đang bị stress..... "
:" cô... cô biết đấy, massage ấy mà... thoải mái lắm.... nắn nắn bóp bóp cơ vai cơ lưng tí là thoải mái ngay..... "
:" tôi hay bảo Marry làm thế cho tôi "
Mileena bất ngờ:
:" ồ... ra vậy... hay thật đấy, khi nào tôi phải bảo nhân bản làm hộ mình mới được "
Cô thả lỏng cánh tay, như thể lời nói dối trắng trợn kia đã thật sự đánh lừa được cô
Harry thở phào:
:" An toàn rồi... "
Nhưng đúng lúc cậu định đứng dậy, Mileena bất ngờ mỉm cười trở lại, nụ cười đó không hề báo hiệu điều tốt lành:
:" chữa cháy cũng nhanh đấy, trai tân "
Cậu chưa kịp phản ứng, thì cô lại kéo sát cậu lại gần:
:" cậu còn ngây thơ lắm, bé cưng ạ "
Tim cậu lại đập liên hồi
Rồi đột ngột, Mileena thả cậu ra:
:" rất tiếc... tôi phải đi rồi..." Cô mỉm cười, ngồi dậy chỉnh lại mái tóc như vừa hoàn tất một màn trình diễn:" tôi muốn ở lại lâu hơn để chơi đùa với cậu, nhưng mà.... tôi bận mất rồi~ "
Cô đặt môi đặt lên má cậu, một nụ hôn nhẹ như lông vũ:
:" hẹn gặp lại, trai tân "
Và ngay khi kết thúc câu nói đó, cơ thể cô hóa thành một vệt sáng mảnh, biến mất như chưa từng tồn tại
Harry ngồi yên trên giường, lòng bàn tay vẫn còn lạnh toát mồ hôi. Cậu vừa sống sót sau một cuộc tấn công tâm lý
Tiếng gõ cửa lại vang lên:
:" chủ nhân, em chuẩn bị nước xong rồi ạ"
Harry vẫn còn choáng váng sau trận tra tấn tinh thần. Cậu đáp trong vô thức:
:"..... à ờ.... "
Cậu bước ra khỏi phòng. Cô gái đang đứng ở bên ngoài, Marry, nhân bản của Mileena. Vẫn khuôn mặt ngây thơ đó, ánh mắt dịu dàng không một chút tiểu xảo nào
Nhưng trong tâm trí Harry lúc này không còn là hình ảnh của Marry. Tất cả chỉ là sự chồng lấn của ký ức vừa rồi, hình ảnh Mileena đè đầu cưỡi cổ cậu, nắm quyền điều khiển toàn bộ thế trận. Cái điệu cười nửa miệng đó. Cái giọng đùa giỡn pha chế giễu đó. Cái cách mà cô ta biến cậu thành món đồ chơi đó
Cậu siết chặt tay. Bực dọc không thể thoát ra, giận dữ không có chỗ xả. Và ánh mắt cậu dừng lại trên Marry
:" Marry, lại đây tôi bảo " Giọng Harry trầm xuống, cậu ra lệnh
:" vâng? " Marry ngoan ngoãn bước tới, không chút đề phòng
Vừa đến gần, Harry đã nhào lên véo má cô
:" ah... chủ nhân.... đau em... " Marry khuỵu chân xuống vì bất ngờ
:" cô xứng đáng bị như vậy " cậu giận cá chém thớt lên Marry
:" em... em làm gì sai ạ?... " cô rưng rưng nước mắt, hai tay cô bất giác giơ lên xin tha
Harry nghiến răng, cúi xuống, đối diện với gương mặt vô tội kia:
:" "cô" khiến tôi bực.....và giờ, tôi sẽ "trừng phạt" cô "
Cậu cười, một nụ cười lạnh lùng và độc ác. Trong đôi mắt cậu là sự trả đũa, nhưng không phải cho Marry, mà cho Mileena
Cạch..... Cửa chính mở ra
Alice thở dài bước vào nhà:
:" tao về rồi... "
Nhưng ngay khi bước vào, thứ đập vào mắt cô là cảnh tượng Harry .... bắt nạt một cô gái yếu đuối đang quỳ dưới đất, với má ửng đỏ, nước mắt lưng tròng
Alice bật skill, giương cung tên về phía "kẻ bắt nạt"
Chuyển cảnh
Vết thương sâu đến mức DK phải dồn gần hết linh lực mới chữa lành được. Mồ hôi rịn trên trán cô, đôi tay run nhẹ khi luồng ánh sáng chữa lành cuối cùng tan biến trong không khí
Alice ra thêm luật mới: cấm Harry lại gần Marry
DK thở ra nhẹ nhõm khi vết rách nơi cánh tay Harry liền da, cô buông tay khỏi bả vai cậu, nhưng ánh mắt vẫn chưa hết lo lắng:
:" Harry, bạn làm gì mà khiến Alice nổi giận đến vậy? "
Harry thở dài, giọng khô khốc như thể linh hồn vừa bay khỏi thể xác:
:"..... mình là một thằng tồi.... "
:" mình bực tức vài chuyện và "xả giận" lên Marry.... "
:" mình biến thành kẻ mà Alice ghét... "
Một khoảng lặng bao trùm. DK lặng im, nhìn bạn mình đang gục đầu, ánh mắt tối sầm như thể đang bị bóng đêm nuốt chửng
DK khẽ đặt tay lên tay Harry, giọng nhẹ nhàng:
:" Harry à, bạn làm Alice giận, bạn biết bạn sai ở đâu "
:" bạn vẫn có thể sửa chữa sai lầm mà "
Harry đáp bằng giọng uể oải:
:" có thật là thế không?..... mình có thể làm lành với Alice?... "
DK gật đầu:
:" ừm, mình không muốn nhìn hai người bất hòa như vậy "
:" đừng quên, nhớ xin lỗi cả Marry đấy "
Harry ăn năn hối lỗi vì hành động "ngu học" của mình