Tiếp tục với chương trước:
Bài học ngày thực hành hôm nay vẫn là đi săn bắt mấy con lợn rừng
Ngay từ lúc bắt đầu, Harry đã lẳng lặng tách ra. Cậu lùi lại phía sau, chờ cho những người khác chọn bạn:
:" kiểu gì chả thừa 1 đứa là mình "
Hôm nay, Harry không muốn đi săn, cậu bảo Romeo và Juliet rằng chỉ muốn đi dạo trong rừng. Romeo gật đầu đồng ý, có vẻ như họ biết chuyện gì đã xảy ra hôm qua, họ biết cậu cần chút riêng tư để suy nghĩ
Bước chân cậu chậm rãi dẫm trên lớp lá khô. Cành cây kẽo kẹt như thể đang thì thầm một điều gì đó. Không gian nơi này yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng suy nghĩ vang lên rõ ràng trong đầu:
:"... vậy là... Michael, nhân vật bí ẩn, trong quá khứ, cậu đã ở cùng một người, tên là Alex "
Gió khẽ lướt qua vai áo:
:" và Alex, cô ta là kiếp trước của Donna "
Cậu ngẩng đầu nhìn những tán cây cao vút, như đang cố tìm lời giải đáp ở một nơi xa xăm nào đó:
:" có rất nhiều kẻ có ý đồ không tốt nhắm vào hai người. Vì sao? Bọn chúng nhắm vào cậu? Vì sao? Bọn chúng làm hại Alex? Vì sao? Tại sao thế gian lại làm khổ cậu và cô? "
Cậu rướn mày, thở dài:
:" tôi chỉ có thể.....tự hỏi vì sao thôi..... Giờ mà hỏi ai đó khác tôi sẽ bị chặn thông tin.... Phải không, Michael? Tôi phải tự tìm hiểu theo luật, nhưng biết bắt đầu từ đâu đây? "
Harry dừng lại bên con suối, dòng nước chảy lặng lẽ len qua những tảng đá phủ rêu xanh, phản chiếu mảnh trời xanh nhạt. Cậu không cúi xuống uống nước, cũng không tìm bóng mát nghỉ chân. Cậu chỉ đứng đó, đôi mắt không nhìn dòng suối, mà đang dõi theo một dòng suy nghĩ đang ào ạt chảy trong đầu:
:" những kẻ đó được nước lấn tới, bọn chúng coi thường cậu và khiến cậu đau khổ, Alex đã bị sát hại bởi bọn chúng "
Câu chữ vang lên, chậm rãi và rắn rỏi trong đầu Harry. Cậu đang nói với một kẻ không có ở đây:
:" và rồi, vì một người con gái.....mà cậu đã gây chiến với cả vũ trụ "
Cậu cúi đầu, ngón tay vạch từng vòng trên mặt nước, như đang tìm kiếm ký ức nằm lại dưới đáy:
:" những kẻ đã gây rối với cậu... bọn chúng là kẻ nào mà lại liên quan đến cả vũ trụ? và thân phận của cậu, của cô gái kia là gì? "
Một làn gió thoảng qua, khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng. Hình ảnh phản chiếu của Harry méo mó, tựa như chính những ý nghĩ đang rối ren trong lòng cậu
Cậu nhớ lại, một ký ức không xa, khi bản thân đối mặt với tên Đội Trưởng Hoàng Gia trong một thử thách kỳ lạ. Gã đó… đã từng quỳ xuống, vừa run rẩy vừa thì thầm lời cầu nguyện. Không phải cầu nguyện vì thắng lợi, mà vì sự sống sót:
:" những lời cầu nguyện của tên đội trưởng Hoàng Gia đó "
:" cậu đã đánh đến tận Hệ Mặt Trời này? hay Hệ Mặt Trời này chỉ là một trong những địa điểm cậu đi qua? "
Harry ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh đến vô lý, như thể chưa từng tồn tại một ngày tận thế nào ở đây:
:" không còn một nhân chứng nào để ghi lại lịch sử.... ngoại trừ chính cậu và những kẻ nào đó? "
Harry nhìn lên bầu trời xanh thẳm:
:" cậu đã thật sự tiêu diệt cả vũ trụ.... rồi sao nữa? Cái gì đã từng tồn tại và giờ thì không tồn tại? "
Câu nói của Mileena vang lên trong đầu:
:" Nó đã từng tồn tại… và giờ, thì không còn tồn tại "
Cậu nhẩm lại câu nói:
:" cái gì đã từng tồn tại và giờ thì không tồn tại? quá khứ của cậu? Quá khứ, thời gian, dòng thời gian.... "
Một khoảng im lặng, rồi một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Harry, bộ não cậu nảy số:
:" dòng thời gian của.....cậu đã bị xóa sổ "
Cậu nhắm mắt, lắng nghe câu trả lời trong đầu:
:" Tôi hiểu rồi, cậu là người của dòng thời gian cũ. Tôi của bây giờ, là ở dòng thời gian mới "
Một dòng thời gian được lập lại, tức là cái cũ đã bị kết liễu. Một cái chết âm thầm, không ai ghi nhận. Không còn dấu vết. Không còn biên niên sử. Không còn gì cả
Harry đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc như kiếm, nhìn vào nơi xa xăm như đang cố xuyên qua tầng thời gian:
:" chuyện gì đã xảy ra khi đó? Thứ gì đã xóa sổ dòng thời gian của cậu và lập lại dòng thời gian mới? "
Harry bước đi chậm rãi giữa khu rừng, từng bước như lún sâu vào suy nghĩ. Cậu không chỉ đang đi, mà như đang lạc vào một thế giới không có lối về
Cậu đưa tay vuốt nhẹ một tán lá bên đường, cúi đầu nhìn rêu mọc quanh gốc cây, dừng lại trước một bông hoa dại:
:" Cậu đã từng đi qua bao nhiêu hành tinh như thế này rồi, Michael? Đã thấy bao nhiêu loài hoa, bao nhiêu màu trời, cậu gặp bao nhiêu sinh mệnh? Có bao nhiêu giống loài ngoài hành tinh? "
Giọng cậu thầm thì giữa thiên nhiên, như nói với một kẻ ở một nơi nào đó:
:" tôi chỉ là một thằng nhóc, sống trên một hòn đảo tầm thường, ở trong một tiểu hành tinh gọi là Trái Đất "
Cậu khẽ cười:
:" còn cậu, đã bước ra ngoài vũ trụ, đã nhìn thấy các hành tinh có sự sống, đã nếm trải đủ thứ kỳ diệu… Làm sao tôi không thấy mình nhỏ bé? "
Một làn gió thổi qua, cuốn theo cánh hoa bay ngang mặt cậu:
:" chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng tôi vẫn muốn hiểu… muốn biết. Không chỉ về cậu, mà cả những người luôn xuất hiện quanh cậu… sự xuất hiện của mấy người làm tôi tò mò muốn chết "
Trong đầu hiện lên các hình ảnh về nhóm người đó:
:"...Lola, Romeo, Juliet, Mileena, bọn họ thật sự là gì của cậu? "
:" trẻ mồ côi? Vật thí nghiệm? Mình vẫn không hiểu ý của Mileena "
:" Bọn họ luôn hiện diện bên cạnh cậu, cả trong bóng tối lẫn ánh sáng. Họ từng cùng cậu đi qua bao nhiêu giông bão? Bao nhiêu bi kịch?... Và giờ… họ lại ở đây, giúp tôi… giúp chúng tôi… "
Cậu dừng lại, khoanh tay:
:" giúp DK, bởi vì cô ấy là kiếp sau của Alex, giờ thì mình hiểu rồi "
:" giúp mình? Vì mình là *@&" "
Đầu óc cậu như đột ngột va phải một bức tường vô hình. Một chuỗi ký tự lạ bỗng chạy qua trong đầu:
:" khoan.... cái quái gì cơ??? "
:" >#^₫>@,">#*"&@>"( "
Miệng cậu cứng đờ lại, cậu biết từ đó là gì. Nó nằm ngay đó, nhưng lại không thể gọi tên. Không thể nghĩ, không thể nói. Như thể có thứ gì đó đang cấm cậu thốt
Harry siết đầu, cảm giác như có một con rắn đang siết quanh trí não mình, từng lớp từng lớp, bóp chặt:
:" dafuk???? "
Nhớ lại lời của Mileena, rằng cậu không nên nói ra từ bị cấm, kể cả khi biết nó là gì
Cậu sững người một lúc. Rồi bật cười, như một kẻ điên:
:" à à.... mình chỉ là một thanh niên tầm thường thôi, phải rồi, đúng là như thế "
:" mình không biết cái gì cả, cuộc đời vẫn đẹp sao "
Harry tiếp tục đi giữa rừng cây như người mộng du. Không khí trong lành, ánh nắng xuyên qua tán lá, tiếng chim líu lo:
:" Alice, phải, còn Alice thì sao? Mình và DK đã rõ lí do tại sao được giúp, vậy còn Alice thì sao? "
Harry nhíu mày. Đôi chân vô thức đạp lên lá khô phát ra âm thanh rào rạo khi cậu vòng qua một bụi cây, lẩm bẩm:
:" từ trước đến giờ mình không để ý vấn đề này, tại sao nhỉ? Vì con nhóc đó là bạn thuở nhỏ của mình?...... có phải thế không? "
Cậu cứ thế đi loanh quanh cả buổi. Mắt thì nhìn cỏ cây, nhưng đầu lại toàn câu hỏi
Cuối buổi thực hành
Harry báo cáo nói rằng không gặp được con lợn nào vì không biết cách đặt bẫy dụ
Romeo vẫn nói đỡ cho Harry được, cậu ta đưa ra bài học về việc đặt bẫy và lần theo con mồi trong săn bắn
Chuyển cảnh
Harry vừa bước xuống bậc thềm thì bị tiếng Alice gọi giật lại:
:" ê, mày bị làm sao vậy? Nay tự dưng không săn được gì là sao? "
Harry nhún vai:
:" tự dưng chán đời không muốn làm gì thôi, có sao đâu "
Alice lên giọng:
:" bày đặt chán với chả đời "
:" loại mày thì chán cái đéo gì? "
Harry không nói gì, chỉ đưa tay véo má cô một cái rõ đau để trị tật hỗn láo. Alice la oai oái, còn cậu thì bật cười
Cả hai vừa cãi nhau vừa đi dọc hành lang, cho đến khi… họ dừng lại cùng lúc. Trước mắt là một cảnh tượng mà cả hai đều không mong thấy: Thần Lâm, với vẻ ngoài thư sinh đang đứng trò chuyện với DK gần dãy lớp học
:" cái đcm thằng chó.... " Alice cau mày, tay đã luồn ra sau lưng, triệu hồi cây cung
Harry vội vã giơ tay chặn lại, nhỏ giọng:
:" ấy từ từ, để tao xử lý cho "
Cậu sải bước đến chỗ DK và Thần Lâm, giọng lập tức chuyển sang kiểu lớn tiếng một cách cố tình:
:" ah! Donna! bạn đây rồi! "
DK giật mình quay sang:
:" Harry? "
Cậu tỏ ra sốt sắng, cắt lời:
:" mình đang tìm bạn mãi! "
:" đi nào! Chúng ta có vài việc cần làm Ở.N.H.À đấy! "
:" khoan đã " Thần Lâm ngăn lại
Rồi như thể mới vừa phát hiện ra Thần Lâm đứng đó, Harry quay sang, diễn sâu:
:" ô! Là ông b.ạ.n à?! Tôi lại Không Biết ông b.ạ.n lại đứng đó! "
:" tôi lại tưởng thằng bỏ mẹ nào đang tán tỉnh Donna nhà tôi! "
Giọng cậu vừa giả nai vừa đậm mùi cà khịa. DK ngớ người, còn Thần Lâm thì mặt tối sầm như mây dông kéo về
DK ngơ ngác nhìn Harry:
:" Harry?.... "
Cậu không đáp lại ngay, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt, nhẹ nghiêng đầu như muốn nói:
:" Để mình lo "
Thần Lâm, đứng bên cạnh, tỏ ra không mấy hài lòng, nhưng vẫn giữ được vẻ lịch thiệp:
:" tôi có thể hỏi lại quan hệ giữa hai người là gì không? "
Harry lập tức bĩu môi, khoa trương như thể bị hỏi một chuyện trời ơi đất hỡi:
:" ôi dào ơi! Có gì đâu! Tôi và Donna "sống cùng" nhà mà! "
:" chỉ là hai người cùng t.h.u.ê một nhà thôi! "
Cậu còn cố ý cười lớn sau câu cuối, như thể vừa kể một trò đùa cũ rích nhưng bản thân lại thấy buồn cười lắm
Thần Lâm vẫn mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng ý tứ rõ ràng:
:" tôi hiểu, vậy hai người chỉ là bạn bè bình thường thôi nhỉ? "
Hình như Harry nói hơi nhiều, nét mặt cậu hơi trầm xuống, nụ cười tắt đi, giọng cậu cũng dịu lại:
:" phải rồi, là bạn "
Và Thần Lâm không bỏ qua cơ hội, bắt đầu công kích:
:" vậy cậu nói Donna "nhà cậu" thì có vẻ không đúng lắm nhỉ? "
Hắn vẫn cười, nhưng nụ cười đó không còn thân thiện mà ngấm ngầm:
:" và.... có vẻ như cậu đang hiểu lầm chuyện ở đây "
:" tôi chỉ mời cô ấy đi uống nước thôi "
:" cậu có đi cùng không? "
Alice bất ngờ chen vào:
:" đi chơi à? Đi cùng với "
Chuyển cảnh
Ngay khi cả nhóm vừa bước vào, đã thấy Paul và Lola ngồi sẵn ở một chiếc bàn lớn
Harry lập tức hô to, cố tình để “đồng minh” chú ý:
:" Ồ! Nhìn kìa, chúng ta nên ngồi với Paul! "
Nhìn thấy nhóm Harry, Paul vẫy tay gọi đến ngồi cùng
"Bày quân dàn trận", nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên
Paul hỏi:
:" bọn mày uống gì? "
:" cafe " <- Alice đáp ngay, mắt không rời Thần Lâm
:" mình gọi nước cam " <- DK nhẹ giọng
:" cho tao cốc nước lọc " <- Harry nói mà không cần nhìn menu
Cả bàn đồng loạt nhìn cậu. Harry chỉ lặng lẽ quay mặt ra cửa sổ, như thể mình là nhân vật chính của một bản nhạc buồn
Paul liếc sang, giọng hơi châm biếm:
:" còn mày? Thần Lâm? "
:" có món nào ở đây vừa mắt mày không? "
Có vẻ như Paul cũng không hề ưa Thần Lâm
Thần Lâm không biểu hiện gì, vẫn giữ dáng vẻ ung dung:
:" có chứ, gọi cho tao một capuchino "
:" được rồi, cứ ngồi đấy đi " Paul nắm tay Lola đi gọi đồ uống
Thần Lâm đặt tay lên bàn, rướn người về phía trước, nụ cười dịu dàng với DK:
:" lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? à phải rồi, về sức mạnh thứ hai của bạn "
:" mình thấy rất ấn tượng với kỹ năng triệu hồi thú đó của bạn "
DK khẽ cúi đầu, có chút ngại ngùng:
:" nhưng..... mình..... chưa tự tin lắm khi dùng sức mạnh đó.... "
Thần Lâm gật gù, giọng đều đều:
:" phải, mình thấy thứ đó vẫn còn nhiều thiếu xót, dù sao thì bạn mới có sức mạnh đó, phải không? "
:" ví dụ như, bạn phải bị động để điều khiển cái đám thú đó "
:" trong trận chiến, đứng im một chỗ như thế là sai lầm "
Alice không thích nghe Thần Lâm "thuyết giảng", cô lặng lẽ lấy điện thoại ra nghịch
Ngược lại, DK lại tỏ ra chăm chú lắng nghe, giọng có phần lo lắng:
:" .... vậy ư....mình phải làm gì để khắc phục mặt yếu đó? "
Paul vừa lúc quay lại, đặt khay đồ uống xuống bàn:
:" đồ về rồi đây, uống đi cho mát "
Trong khi mọi người đang lấy đồ vừa gọi, Paul nói nhỏ với Harry:
:" sao mày lại dẫn theo thằng kia đến đây? "
Harry thở dài, cũng nói khẽ:
:" bọn tao bắt gặp thằng đó đang thính bả DK "
:" nhưng không tìm thấy chứng cứ nên phải "giám sát" thế này "
Chợt nhớ ra điều gì, Harry móc điện thoại:
:" à phải, số điện thoại của mày là gì? Để tao add vào nhóm chat "
Paul mở điện thoại lên, đọc số:
:" xxx-yyy-zzz "
Harry ghi nhớ số điện thoại của Paul:
:" được rồi, có gì vào đây nhắn cho tiện "
Cậu quay sang Lola:
:" Lola, số điện thoại của bạn là gì? "
Lola mỉm cười, lắc đầu:
:" à..... mình không dùng thứ đó "
Paul đỡ lời cho cô:
:" cô ấy không giỏi dùng mấy thứ công nghệ "
Harry gật đầu, không hỏi thêm, cầm cốc nước lọc lên nhấp một ngụm
:" được rồi.... "
Ánh mắt Harry vẫn liếc về phía Thần Lâm, người đang tiếp tục “nói chuyện chuyên môn” với DK. Cậu không rõ vì sao, nhưng linh cảm của cậu cứ… ngứa ngáy lạ thường
Trong nhóm chat
Alice: cảm giác cả năm trời mới mò vào đây -.-
Harry: tao quên mất sự tồn tại của cái thứ này 🫠
Paul: nhóm này có 4 người? Donna, Alice, Harry, Michael?
Paul: ai là Michael?
Harry hoàn toàn quên mất có Michael trong nhóm chat
Harry:...à..... một người bạn cùng quê tao ấy mà, trước tên đó chơi thân với tao và Alice, phải không Alice?
Alice: đúng rồi, chỉ là người quen cũ thôi 🙄
Harry: tao add vào đây thỉnh thoảng nói chuyện ở quê ấy mà
Harry: nói chuyện khác đi
Harry: Paul này, sao mày lại ghét Thần Lâm thế?
Paul: đơn giản là tao không ưa thằng đấy thôi
Paul: cả ba đại gia tộc trên cái đảo này có nhà nào ưa nhà nào đâu
Paul: mấy ông lớn cạnh tranh nhau quyền lực
Paul: còn tao đơn giản là không thích cái tính cách của thằng đấy
Harry: tính cách của tên đó làm sao cơ?
Paul: tên đó luôn tỏ ra là Goodboy, cậu ấm trong gia đình quý tộc, ga lăng với các cô gái
Paul: bề ngoài là vậy, còn sự thật
Paul: tao đã từng bắt gặp thằng cha đó đi chơi với gái, mỗi lần gặp là một con khác nhau
Paul: mày cứ cẩn thận bạn gái mày đấy
Harry: ?? :D ??
Alice: 🤨🤨🤨
Harry: mày đang nói cái gì vậy???? :D ??????
Paul: thế Donna không phải bạn gái mày à?
Harry: làm gì có ????? :D
Paul: sao tao thấy bọn mày thân với nhau thế?
Alice: à... thân với nhau cơ à 🙃
Harry: bọn mày hiểu nhầm hết rồi -.-
Harry: không có chuyện bạn trai bạn gái gì ở đây đâu -.-
Paul: rồi rồi.....
Paul: kể cả Donna có là hoa vô chủ
Paul: bọn mày đừng để cô ta tiếp xúc quá nhiều với thằng đó
Alice: fuckboy 😃
Harry: phải rồi, nghe mày miêu tả tao thấy Thần Lâm giống fuckboy
Harry: à, Alice, tí mày xóa tin nhắn máy DK đi, không cô ấy lại tưởng mình nói xấu sau lưng Thần Lâm
Alice: khỏi cần, DK hiếm khi dùng điện thoại
Alice: cứ chat cho trôi tin nhắn đi là được