WebNovel4th Wall84.81%

chương 134

Tiếp tục với chương trước:

Alice khoanh tay nhìn Harry từ đầu đến chân, nhíu mày nhận xét:

:" trông mày thảm thế? "

Harry, vừa mới trải qua trận chiến đẫm máu:

:" mày thì khác gì? "

Alice, vừa đi "chọc tró" về:

:" thì sao? " cô cười, không phủ nhận. Mùi bùn khô và mỡ lợn bốc lên từ quần áo cô đủ khiến người yếu bụng phải quay đi

Harry ngồi phịch xuống ghế, thở dài:

:" tao vừa đập nhau với đội quân Goblin, còn mày? "

Alice ngồi thụp xuống cạnh cậu:

:" trùng hợp thế, tao cũng vừa chạy sml khỏi cả đàn lợn rừng "

Cô nhướng mày, liếc sang Harry:

:" mà khoan......thế quái nào mày lại đối đầu với Goblin??? bọn nó có thật à??? "

Harry lắc đầu, mệt mỏi:

:" thật, tao lừa mày làm gì? "

Harry kể về đám Goblin:

:" bọn Goblin này khác với trong truyện và phim lắm, sự tồn tại của bọn nó tao chưa tìm hiểu, tao chỉ biết bọn nó hình thành cả một xã hội riêng, văn hóa riêng "

Cậu liếc sang Alice, vẻ mặt nhăn lại như vừa nhớ lại một ký ức kinh hoàng:

:" và... phải, bọn nó ăn thịt người, bọn nó thích ăn thịt người hơn là làm mấy trò dảk dảk brủ brủ như trong "truyện" "

Alice không ngạc nhiên cho lắm:

:" vậy à.... Kiểu gì chả có mấy loại thích "chơi đùa" trước rồi "ăn sau"? "

:" mày biết đấy….. #animal "

Harry cốc đầu cô:

:" mày đừng nói nữa cml -.- nổi cả da gà.... "

Cậu chuyển chủ đề:

:" nói về cái khác đi, chuyện mày đi chọc tró là sao? "

Alice ngồi bắt chéo chân, bắt đầu kể như một diễn giả có kinh nghiệm sống sót:

:" à, tao có nhiệm vụ đi săn lợn rừng, 5 con (°◡°) thay vì tìm một vị trí để "núp lùm bắn tỉa" ( ˙▿˙ ) thì tao lại vả thẳng mặt bọn nó (*´∇`)┌θ☆(ノ>_<)ノ và tao bị dí cho gần chết \(>_<)/ "

Alice múa may miêu tả:

:" may là có cái hồ nước, tao tận dụng cơ hội, sử dụng kỹ năng điều khiển nước và khống chế bọn nó lại (・`ω´・) "

:" cũng khó phết chứ đùa, cái kế hoạch sử dụng nước để dìm chết đàn lợn tan tành mây khói ( ̄ω ̄;) "

Harry ngạc nhiên:

:" thế mày làm gì tiếp? "

Cô giơ ngón tay lên ra vẻ thông minh:

:" tao lại phải chạy sml tiếp ( TДT) trốn trên cây chờ bọn nó bỏ đi ( ・3・) "

Harry cạn lời:

:" -.-... "

Alice giơ hai ngón tay làm biểu tượng súng, bắn mấy phát tưởng tượng vào không khí:

:" sau đó, tao phải quay lại kế hoạch ban đầu (´,,•ω•,,) cosplay "bụi cây biết nói" bắn pằng pằng chíu chíu chết bọn nó (#`Д´)︻デ═一 \(º □ º l|l)/ "

Đang trà chanh chém gió, DK trở về

Harry lập tức quay sang:

:" DK? Bạn thế nào rồi? "

Nhưng dường như cô không nghe thấy. Ánh mắt DK mờ đục, bước chân chậm chạp

Alice tiến lại gần, vỗ vai:

:" DK? Bạn có sao không? "

DK như vừa tỉnh lại cơn mộng:

:" ..... Alice? Harry?...... hai bạn về rồi à?.... "

Alice đã quá quen với "giọng nói kì lạ" này của DK, cô biết bạn mình vừa phải trải qua cái gì đó rất ám ảnh tâm lý

Alice nhẹ nhàng mỉm cười:

:" DK, ngồi xuống đây đi, bọn mình đang nói về mấy thử thách vừa làm "

Cô dịu dàng nắm tay bạn, dẫn DK ngồi xuống bên cạnh:

:" mình vừa làm cái nhiệm vụ chọc "tró" vui lắm " Cô cố giữ giọng nhẹ nhàng, tự nhiên, đưa DK trở về với hiện tại:" Harry vừa đối đầu với cả đội quân Goblin "

Rồi cô quay sang nhìn DK:

:" còn bạn thì sao? DK? "

DK không trả lời ngay. Cô ngồi im, hai tay đặt trên đùi, run nhẹ. Ánh mắt vô hồn nhìn xuống nền đất, rồi cuối cùng cất giọng:

:"..... mình vừa nhìn thấy cái chết của mình..... "

Alice khựng lại. Cô quay sang Harry. Cậu gật đầu rất khẽ, ra hiệu

Alice mỉm cười, cố giữ sự mềm mại trong lời nói:

:" bạn.... bạn đang nói gì vậy? "

DK như bị bóp nghẹt ở ngực. Cô ôm lấy vai mình, lắc đầu:

:" không... không phải mình..... mình xin lỗi.... mình hơi sốc.... "

Cô đưa tay lên, run rẩy cầm lấy cốc nước, uống một ngụm nhỏ. Hơi thở vẫn chưa đều lại. Rồi sau một lúc im lặng, như thể đã cân bằng lại được đôi phần, DK ngẩng đầu lên. Ánh mắt giờ đây mang theo một nỗi kinh hoàng sâu thẳm

:" Mình sẽ kể cho hai bạn nghe... mọi thứ. Tất cả những gì mình đã thấy "

Chuyển cảnh

Trên bức tường trong phòng ngủ của Harry, ánh đèn vàng chiếu hắt lên những mảnh giấy dán chi chít, bảng "sự kiện" mà cậu hay dùng giờ lại chứa đầy những thông tin mới lạ

Một tờ giấy được gắn lên bảng:

" Michael, sống cùng Alex "

Một tờ giấy khác bên cạnh:

" Alex, một người trông giống DK "

Harry vừa nhớ lại lời kể của DK, vừa dán lên tờ giấy tiếp theo:

:" Alex bị sát hại, Michael bị sốc trước việc đó "

Tờ giấy cuối cùng:

:" và.... cậu ta châm ngòi chiến tranh khắp vũ trụ "

Harry lùi lại một bước, nhìn tổng thể các mảnh ghép rời rạc. Trong đầu cậu, những câu hỏi hiện ra dồn dập:

:" tại sao DK lại có thể bước vào ký ức của Michael? "

:" tại sao Michael lại sống cùng một cô gái tên là Alex? "

:" ai là Alex? Tại sao cô ta lại trông giống DK? "

:" tại sao Alex lại bị sát hại? Kẻ nào đã làm việc này? "

:" chỉ vì cái chết của Alex mà Michael đã phát động chiến tranh??? "

:" nếu chuyện này là thật... vậy tại sao mình không hề biết gì trong sách lịch sử??? "

:" người học rộng hiểu nhiều như DK cũng khẳng định chưa từng có sự kiện nào như thế xảy ra..... "

Cậu bực tức với mớ câu hỏi trong đầu:

:" ah.... rắc rối quá... tất cả chuyện này là sao??? "

Câu trả lời ở ngay trước mắt, cậu chỉ cần hỏi Romeo, Juliet, hay bất kỳ ai khác từng biết về Michael, nhưng.... cậu lại bị chặn thông tin:

:" tại sao mình lại bị cấm nghe mấy cái thứ này??? "

Cậu đập tay lên bàn, tức giận:

:" thằng đầu buồi cấm mình cơ chứ??? "

:" phải đấy, ai lại cấm cậu nghe cơ chứ? " Giọng nói ấy vang lên ngay bên tai, mượt như lụa nhưng khiến sống lưng cậu lạnh toát

:" AH!! " Harry giật mình, bật ngửa ngã phịch xuống sàn nhà

Mileena đứng đó, nhướng mày nhìn xuống, cười đầy thích thú:

:" sao thế? Tôi làm cậu sợ à? "

Harry lồm cồm bò dậy, vuốt lại mái tóc:

:" phải, cô dọa tôi suýt rơi tim ra ngoài "

Mileena nghiêng đầu, mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch:

:" ôi xin lỗi nhé, cậu có muốn tôi "đền bù thiệt hại" hông? "

Cô kiễng chân, áp sát lại gần. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp trong tích tắc. Hơi thở ấm áp của cô gần như chạm vào cổ cậu. Nụ cười nửa miệng, đôi mắt như biết rõ cậu đang nghĩ gì

Harry quay mặt đi chỗ khác:

:" không... cần đâu.... "

Cậu biết thừa đây là thính bả, dính vào cái coi như xong

Harry đã quá gần gũi với Marry rồi, suýt chút nữa cậu nhận nhầm Mileena là Marry, rồi nâng cằm cô lên theo thói quen và hôn thật

Mileena xem mấy tờ giấy trên bảng:

:" cậu đang nghiên cứu cái gì vậy? "

Harry im lặng chờ đợi, cậu để cô đọc

Cô thì thầm, gần như một tiếng thở dài:

:" vậy là cậu đã biết.... "

Harry gật đầu:

:"....giờ tôi đã biết rồi... cô có thể giải thích cho tôi..... tất cả chuyện này là sao không? "

Mileena nhìn quanh bảng "sự kiện":

:" được thôi, tôi sẽ chỉ giải thích những việc có trong này "

Cô chỉ tay vào tờ giấy viết chữ "Alex":

:" bắt đầu bằng Alex trước.....hừmm..... nói cho dễ hiểu thì, Alex, cô ấy là người rất quan trọng với hắn "

:" có nhiều chuyện mâu thuẫn trong này lắm... hắn ta là &@^">@,"[, còn cô ta là &+('](+₫; " Mileena mở miệng, nhưng ngay khi vừa phát ra âm thanh, giọng cô như bị bóp nghẹt bởi một lực vô hình. Chỉ còn nghe được một tràng âm thanh méo mó, rối loạn, như thể bị xé vụn

Harry lắc đầu:

:" ờm.... tôi không nghe được đoạn đấy "

Mileena khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên chút gì đó:

:" ồ... vậy chuyển sang chuyện khác nhé? Việc hai người đó gặp được nhau cũng là một điều khó hiểu "

:" trong khoảng thời gian sống chung, hắn ta gặp rất nhiều kẻ có ý đồ không tốt với Alex "

:" Những kẻ từng có thù oán, mâu thuẫn với hắn trong quá khứ... dần xuất hiện, như thể chúng đánh hơi được điểm yếu của hắn "

:" Alex đã ngăn hắn lại, và ngạc nhiên thay, hắn nghe theo và không làm gì "

Mileena mím môi, đôi tay siết lại như đang cố nén một cảm xúc nào đó:

:" nhưng, chuyện đó không hề dễ "

:" cái đám linh cẩu kia biết được việc hắn ta và Alex sống chung "

:" bọn chúng liên tục khiêu khích và làm những thứ khiến hắn nổi giận "

Giọng cô trầm xuống, như thể những câu chuyện này khiến cô tức giận:

:" trong mắt bọn chúng, hắn chỉ là một kẻ thấp kém, một kẻ hạ đẳng, một con quạ rỉa xác chết "

:" Alex cũng bị coi thường bởi vì..... không theo phe bọn chúng, vì cô ta chọn sống chung với hắn "

Mileena khoanh tay, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cố bình tĩnh lại:

:" hai người bị ghét bỏ ở chung với nhau, đương nhiên là thành trò tiêu khiển cho cả thiên hạ "

Bỗng, một nụ cười nở trên môi cô. Không phải nụ cười vui vẻ, cũng chẳng phải cười khinh bỉ. Đó là một nụ cười đầy thỏa mãn, như thể cô vừa xem lại đoạn phim trả thù:

:" bọn chúng đã sai khi nghĩ như vậy "

:" sự ra đi của Alex trở thành giọt nước tràn ly với hắn, là tiếng chuông báo tử cho toàn cõi "

Đôi mắt Mileena ánh lên hoang dại:

:" Sau đó, hắn tìm đến từng kẻ một. Không ai thoát. Không ai được chết nhẹ nhàng "

:" bọn chúng đã phải cầu xin để được chết, nhưng còn gì nữa đâu mà nhân từ? "

Cô cười, gần như là thốt lên trong niềm vui đen tối:

:" phải đó.... người cản hắn lại đã không còn..... "

Cô kết thúc câu bằng một giọng thì thầm, tàn nhẫn như tiếng gió buốt lướt qua nghĩa địa:

:" Một lũ ngu "

Nhận ra mình sắp đi quá xa, Mileena khựng lại. Giọng cô dịu xuống:

:".... Tôi chỉ nói thế thôi, cậu sẽ bị cấm nghe nếu tôi nói tiếp "

Harry ấp úng:

:" ờm.... được rồi..... "

:" tôi có thể hỏi cái này được không? "

Mileena mỉm cười:

:" tôi nghe đây "

Cậu ngẩng lên, do dự một chút trước khi thốt ra câu hỏi vẫn luôn day dứt trong lòng:

:" một sự kiện như thế.... sao tôi không thấy trong sách lịch sử? "

Mileena bật cười khẽ, nhưng không có chút gì là hài hước:

:"... tôi không nghĩ sự kiện đó có thể gói gọn trong một vài tờ giấy bé tí đâu "

:" và, cũng chả còn nhân chứng nào để mà ghi lại.... ngoài các Th^c>× Th%@_;&< "

Mileena nói tiếp, giọng chậm và nặng:

:" "nó" đã từng tồn tại..... và giờ, thì không tồn tại "

:" những "kẻ đó" phải xuất hiện để ngăn hắn lại "

Cô không nói thêm gì nữa

Harry nhíu mày, chưa kịp hỏi tiếp, thì Mileena nghiêng đầu nhìn cậu:

:" cậu vừa có thêm gần chục IQ mà, tự hiểu đi "

Harry tiếp tục câu hỏi khác:

:"... ờm...… DK kể rằng Alex trông giống cô ấy, cô có biết tại sao không? "

Mileena không trả lời ngay. Cô nhìn chằm chằm vào tấm bảng ghi chú như thể đang soi lại ký ức chính mình. Một lúc sau, cô mới cất giọng chậm rãi:

:" đơn giản thôi, Donna chính là Alex được tái sinh "

Harry như nín thở. Mileena không để cậu xen vào, cô tiếp tục:

:" chính hắn đã phát hiện ra điều này "

:" ban đầu tôi cũng không tin, cho rằng hắn đã quá mù quáng mà hoang tưởng, nhìn nhầm một đứa trẻ con mới sinh thành Alex "

Cô khẽ lắc đầu. Trong ánh mắt thoáng qua một nỗi ngậm ngùi:

:" và... tôi sai, Donna càng lớn, càng giống Alex "

:" từ màu tóc cho đến nước da "

:" từ màu mắt cho đến tính cách "

Cô dừng lại một nhịp. Rồi thì thầm, như thể đang thú nhận điều gì đó chính mình cũng không thể chối bỏ:

:" và... thứ giống nhất.... linh hồn của hai người đó hoàn toàn khớp với nhau "

:" đến lúc đó, tôi mới phải tin rằng hắn đúng, Donna Karen chính là kiếp sau của Alex "

Cô quay sang Harry:

:" Tôi chưa từng thấy hắn cười suốt cả một khoảng thời gian dài. Nhưng vào thời điểm hắn nhìn thấy Donna, hắn đã mỉm cười "

:" một nụ cười rất con người "

:" Người mà hắn từng đánh mất, người mà hắn không thể cứu... giờ đây đã quay trở lại "

Mileena nhìn bảng, ánh mắt cô hơi trùng xuống:

:" trong cả khoảng thời gian dài hắn ta chìm trong vũng lầy quá khứ "

:" sống với hận thù mọi thứ, sống với nỗi oán hận bản thân không bảo vệ được Alex "

Đột nhiên, Mileena im bặt

Ánh mắt cô chậm rãi rời khỏi tấm bảng ghi chú, quay lại nhìn thẳng vào Harry:

:" vẫn còn quá sớm để nói việc này cho bạn cậu biết, cậu nên giữ miệng cẩn thận "

Harry hiểu, dù DK đã nhìn thấy ký ức của Michael, những cảnh tượng tàn khốc và đẫm máu, thứ đau thương đó vẫn chỉ là một mảnh vỡ. Cô ấy vẫn chỉ là một người ngoài trong cả câu chuyện khổng lồ này, làm sao hiểu được toàn bộ bức tranh

Harry không thể nhảy ra trước mặt DK rồi nói:

:" DK, bạn chính là kiếp sau của Alex đấy "

:" đó là lý do vì sao bạn nhìn thấy ký ức "thảm sát" đó "

:" Michael vì bạn mà xóa sổ vũ trụ đấy "

Không, cậu không thể. Sự thật ấy... chưa phải lúc này

:" cậu có đoán được tại sao tôi lại ở đây không? " Mileena lại lên tiếng, như cắt ngang dòng suy nghĩ

Cậu biết chứ, từ nãy đến giờ nói chuyện là đủ hiểu rồi:

:" xóa trí nhớ của DK? Bởi vì cô ấy không thể chịu nổi cú sốc "ký ức"? "

Mileena lắc đầu:

:" gần đúng, tôi chỉ tạm thời "phong ấn" ký ức lại thôi, khi nào thời điểm đến, thì tôi sẽ mở lại ký ức đó ra "