WebNovel4th Wall84.18%

chương 133

Tiếp tục với chương trước:

Alice trố mắt ra:

:" đang từ bắn táo trên cây.... giờ mình phải săn bắn mục tiêu biết chuyển động?? "

Trước mặt cô là bảng thông báo nhiệm vụ, dòng chữ hiện lên như trêu ngươi:

" săn bắn 5 con lợn "

Alice chẳng buồn cãi, ấn chấp nhận ngay, lòng thầm nghĩ:

:" Có gì mà không làm được, lợn chứ có phải rồng đâu "

Ngay khi dòng chữ biến mất, thế giới xung quanh cô cũng đổi màu

Dịch chuyển hoàn tất

Alice mở mắt, đứng giữa một thảo nguyên trải dài bất tận, bầu trời trong xanh, gió thổi mát rượi, hoa dại đung đưa như vẫy chào

:" ai dà.... chill đấy " cô mỉm cười

Sẽ chill thật nếu như xung quanh không phải là một bãi chiến trường đầy… lợn

Cả một bầy lợn rừng khổng lồ đang lười biếng lăn lộn, gặm cỏ, hoặc quần thảo nhau như đấu vật. Có con to như tủ lạnh, có con mọc răng nanh dài như kiếm ngắn. Tiếng khịt mũi, húc đất vang lên từng đợt như tiếng trống trận

Ting!

Bảng nhiệm vụ hiện lại, lần này như đạp vào mặt cô:

" Săn bắn 5 con lợn "

Alice nhìn bảng

Rồi nhìn bầy lợn

Rồi quay lại nhìn bảng

Rồi lại nhìn bầy lợn

Alice kêu lên như vừa đạp phải "mìn":

:" Có gần trăm con ở đây…...và mình cần giết 5 con.....KHÁC GÌ CHỌC TỔ KIẾN LỬA??? "

Alice men theo các mô đất, tìm một chỗ để quan sát:

:"..... ở đây có một cái hồ lớn, mình có thể chạy ra đó, rồi điều khiển nước tấn công bọn chúng? Nhưng mà nhiệm vụ là "bắn".... "

Cô đảo mắt lên đỉnh đồi gần đó. Một chỗ lý tưởng cho thiện xạ:

:" hoặc mình có thể trèo lên cao tìm điểm nấp và bắn bọn nó "

Tất nhiên, lý trí chỉ tồn tại được đúng 3 giây, cô không thích "an toàn", Bản năng chọc chó trong người Alice bùng nổ mãnh liệt

Alice kéo dây cung, nhắm bừa một con:

:" .... và.... hai.....ba "

VÚTTTTT!!!!!! Trúng đầu một con

Bảng thông báo hiện lên

" đã hạ gục 1/5 mục tiêu "

:" tốt lắm " Và rồi Alice ba chân bốn cẳng co giò lên mà chạy

ẦM ẦM ẦM ẦM!!!

CẢ MỘT ĐOÀN LỢN lật người, dựng đứng, gầm lên, rú inh ỏi như pháo hoa đêm giao thừa. Hàng chục con lợn mắt đỏ ngầu, mồm sùi bọt mép, đồng loạt lao về phía Alice như cơn sóng thần mùi bùn

Chạy chưa đầy 5 phút:

:" đm mệt quá.... ối dồi ôi sao còn chưa đến nơi???? "

Gió rít qua tai. Đất đá văng lên. Những cú chạm đất rung chuyển cả mặt cỏ

Thỉnh thoảng, cô quay lại đằng sau nhìn

Đàn lợn đang dí sát đít:

:" cái đ*t cái đ*t cái đ*t cái đ*t!!!!!!! " Alice vừa chạy vừa gào

Trong khi đó

Ở một nơi xa xăm, nơi ánh sáng mặt trời bị những tán cây cao vút cản lại, DK đang ngồi lặng lẽ trên một tảng đá lạnh giá phủ rêu, phía trước là chiếc rương phần thưởng, và dòng chữ đơn giản nhưng đầy ẩn ý:

" Ai là kẻ bị lãng quên? "

DK không nghe theo bạn mình khuyên bảo, bỏ câu khó đi làm câu khác cho dễ. Sự tò mò trong cô không cho phép điều đó

Cô gái khoanh tay trước ngực, ánh mắt cau có, như thể đang cố bóc tách từng lớp sương mù đang quấn lấy câu hỏi kia:

:".... "ai" ở đây là chỉ một người? nhưng người nào? là ai? "

Không có thêm dữ kiện. Không có manh mối. Chỉ là một câu hỏi đơn độc, khô khốc:

:" bối cảnh của người ấy như thế nào? một người nổi tiếng nào đó nhưng lại hết thời? Ca sĩ? Thiên tài? Chiến binh vĩ đại? mình vẫn không tìm được thông tin cần để giải quyết thứ này "

DK cắn môi:

:" là ai được nhỉ? Ai là người bị lãng quên? lãng quên, quên lãng, người nào có thể bị quên? mình không hiểu nổi... "

DK nằm ngửa người xuống tảng đá lạnh. Tâm trí giờ hoàn toàn chìm trong sương mù

Bầu trời phía trên cao xanh ngắt, lơ lửng vài áng mây trắng, như những mảnh ký ức trôi lơ lửng ngoài tầm với. DK đưa tay lên, tưởng như có thể chạm vào, nhưng rồi buông xuống, mệt mỏi:

:" đau đầu quá.... mình có nên bỏ qua luôn cái này không?? mình không hiểu gì cả..... "

Cô nhắm mắt lại, hy vọng cơn gió nhẹ lướt qua sẽ xua tan sự bức bối. Nhưng thứ ùa vào lại là một hình ảnh mơ hồ... một người con trai trong chiếc áo choàng đen dài, bước đi như làn khói giữa thực và mộng:

:"... ước gì mình có thể hỏi Michael..... cậu ấy có thể biết gì đó.... "

Tên cậu ấy vừa hiện lên, một cơn nhói sắc lẹm bắn thẳng vào ngực DK. Như có bàn tay vô hình nào đó siết chặt tim cô:

:" Michael, giờ cậu đang ở đâu? "

:" những lời Harry nói có phải là thật? "

:" người tên "Michael" từ trước đến giờ.... không phải thật?..... "

DK siết chặt vạt áo. Lồng ngực cô co rút lại, như thể chính tâm trí đang phản bội trái tim:

:" không không..... đừng là thế..... mình không thể.... "

:"... mình nên nghĩ cái khác.... "

Cô quay mặt đi. Nhưng càng cố né tránh, hình bóng Michael lại càng hiện rõ hơn:

:" Michael, Michael, Michael..... cậu thật bí ẩn, cậu là chàng trai trong chiếc áo choàng màu đen, cậu là ai? Michael? cậu đến từ đâu? sự tồn tại của cậu là gì? "

Dáng người ẩn trong áo choàng, một linh hồn trôi dạt giữa thế giới không ai nhớ tới:

:" cậu là người nắm giữ thứ sức mạnh kỳ lạ.... cậu là người Đa Hệ? cậu có phải một người nổi tiếng? "

:" nếu thế, sao không có ai biết đến cậu? cứ như không ai biết cậu tồn tại vậy.... "

Khoảnh khắc ấy, bầu không khí bỗng đặc quánh lại:

:" .... "

Mọi thanh âm xung quanh ngưng đọng, như một bức tranh bị đóng băng:

:"..... "

Có gì đó mách bảo cô rằng:

:"... sự tồn tại..... bị lãng quên.... lãng quên sự tồn tại..... "

:" không..... sự tồn tại bị xóa bỏ... "

Đôi mắt DK mở to. Cô bật dậy khỏi tảng đá:

:"... Michael... câu trả lời của tôi là Michael! "

:" cậu ta là người bị lãng quên! "

Câu trả lời đó là câu trả lời đúng

Tiếng "cạch" vang lên khẽ khàng, chiếc rương phần thưởng từ từ mở ra, như thể đang hé lộ một bí mật lớn lao

DK nín thở, từng tế bào trong người như căng ra chờ đợi… nhưng…

Bên trong không có gì

Chỉ là một khoảng không rỗng tuếch, tối om

:" tại sao???? " Cô cúi xuống, soi kỹ bên trong, nghĩ mình đã bỏ sót một chi tiết nào đó

Nhưng không, chẳng có gì cả. Không vật phẩm. Không ánh sáng. Không một dòng thông báo từ hệ thống. Không… gì hết

:" sao lại thế này?? "

Rồi tất cả vụt tắt

Không khí xung quanh đặc quánh lại, mọi thứ trở nên tối đen

Một giây trước, DK vẫn còn đứng trước chiếc rương gỗ cũ kỹ ấy

Một giây sau, cô đã đứng giữa… cơn mưa

Không còn chiếc rương. Không còn tảng đá. Không còn khu rừng quen thuộc

Trên đầu cô, mưa đổ như trút. Dày đặc và lạnh lẽo:

:"..... ơ ơ..... " cô vội vàng lấy cây dù ra:" mưa sao?? Sao mình không cảm thấy ướt?? "

Trực giác bảo cô phải che dù, nhưng cả cơ thể vẫn khô ráo đến lạ. Tựa như cơn mưa này không rơi xuống người cô, mà chỉ… tồn tại quanh cô

:" .... mình đang ở đâu đây?? " cô ngơ ngác nhìn xung quanh

Trước mắt cô, chỉ là một màn sương dày đặc trộn lẫn với làn mưa trắng xóa. Tầm nhìn bị thu hẹp

Bỗng......

Vòng tay hệ thống trên tay DK phát sáng. Một chùm sáng mảnh như sợi tóc bắn ra, chỉ về một hướng mờ ảo phía xa:

:".... mình nên đi theo..... hơn là đứng đây... "

Cô không nghĩ gì thêm. Chỉ có tiếng bước chân dẫm lên nền cỏ ướt, lẫn trong tiếng mưa

Không có bản đồ. Không có hướng dẫn. Chỉ mình cô và ánh sáng nhạt nhòa chỉ đường trong cơn mưa tầm tã

Cô không biết mình đang đi đâu. Cũng chẳng rõ mình đang ở thế giới nào

Càng đi sâu vào cơn mưa, càng cảm thấy lạnh. Không phải cái lạnh của nước, mà là cái lạnh trườn vào trong tâm trí

Ánh sáng phát ra từ chiếc vòng tay dần mờ đi khi DK bước tới nơi cuối cùng nó dẫn đến

DK không thể tin được:

:".... nơi này.... "

Địa điểm ánh sáng vòng tay dẫn đến

Trước mắt là ngôi nhà giữa thảo nguyên, nơi từng là thế giới duy nhất của cô suốt hai năm dài đằng đẵng. Nơi cô từng gọi là "nhà", là nơi từng chứa đựng ký ức quen thuộc của những ngày tháng bình yên

:".... sao mình lại đến nơi này??... " cô ngạc nhiên

Mưa đang ngớt dần. Bầu trời thôi không còn rền rĩ, những đám mây xám xịt đang tan biến vào hư không. Ánh sáng nhạt của một buổi chiều hoàng hôn rải xuống ngôi nhà, như thể cả bầu trời cũng đang cố làm dịu nỗi bàng hoàng trong lòng DK

Cô đưa mắt nhìn quanh

Khu vườn trước nhà, vẫn là vườn hoa ấy, nhưng... khác....

Thực vật nơi đây như vừa bước ra từ truyện cổ tích. Lá cây hình xoắn ốc, có loại mọc ngược từ đất lên như những ngọn nến đang cháy. Có loài hoa phát sáng dịu nhẹ, có loài rũ xuống như lụa bay trong gió, tất cả đều là thực vật kỳ ảo mà cô chưa từng thấy

Đang mải mê ngắm "khu vườn kì diệu", DK không để ý, đằng sau mình có ai đó đang tiến đến

:".... ah!! " cô giật mình đứng dậy:" tôi..... tôi xin lỗi.... tôi không biết đây là đâu... tôi bị lạc.... "

Một chàng thanh niên đang tiến đến, nụ cười tươi rói, như thể vừa trở về từ một chuyến đi xa

DK thấy làm lạ, bởi người kia hình như không thấy cô, không phản ứng gì:

:" ... xin chào?... "

Cậu ta… bước xuyên qua cô....

:"...?????.... " DK chạm vào cây cỏ xung quanh:"..... không thể chạm vào chúng "

Bàn tay sờ xuyên qua, cảm giác như những thứ này không phải thật

:"... mình đang ở đâu vậy?.... " DK ngơ ngác nhìn xung quanh:" nơi này là nơi nào??.... "

Cậu thanh niên kia mở cửa ra:

:" Alex? Ich bin wieder da " ( Alex? Tôi về rồi này )

DK ngạc nhiên nhìn cậu thanh niên:

:"..... Michael?..... "

Cô đã nghe giọng Michael nhiều đến mức có thể nhận ra ngay cả khi cậu ta đang nói một ngôn ngữ khác. Chất giọng ấy... trầm, dịu

Michael vừa mở cánh cửa ra, thì đột ngột dừng lại

Cậu đứng như tượng đá. Hai cánh tay rũ xuống hai bên. Không bước vào, không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong nhà

DK tiến đến gần, sự lo lắng dâng lên:

:" này, cậu làm sao vậy? "

Rồi cô nhìn thấy......

Cô đứng sững lại nơi bậc cửa, đôi mắt mở lớn kinh hoàng

Trên sàn nhà, giữa căn phòng quen thuộc ấy, là một cô gái đang nằm bất động

Trên ngực cô, một con dao găm vẫn còn cắm sâu, chuôi dao đẫm máu

Michael khuỵu gối xuống đất, tiếng thì thầm trong cổ họng vỡ ra thành những tiếng gào xé tim:

:" Nein..... Nein.....Nein...." ( không..... không.... không..... )

:" NEIN!!!!...NEIN!!!!!!!!...NEIN!!!!!!!.... ALEX!!!!!!!!! " ( KHÔNG!!!!!!!!...KHÔNG!!!!!!.....KHÔNG!!!!!!! ALEX!!!!!!!!!! )

Michael lao đến bên cô gái tên Alex kia, vội rút con dao ra vứt sang một bên

Cậu ta nhẹ nhàng ôm cô ấy mà khóc nức nở, rồi gạt bỏ tóc ra khỏi khuôn mặt cô

DK không thể tin được:

:"..... sao cô ấy... lại trông giống mình vậy??? "

Không phải chỉ là na ná. Mà là giống một cách kỳ lạ, giống đến mức tưởng như DK đang nhìn thấy chính mình đang nằm đó, máu thấm đầy sàn gỗ

Michael tay đặt lên ngực cô gái. Ánh sáng từ kỹ năng Healer bùng lên:

:" Alex.... bitte.... bitte.... sei nicht so.... " ( Alex.... làm ơn.... làm ơn đấy.... cô đừng như vậy mà.... )

:" Ich flehe dich an...tu mir das nicht an....lass mich nicht hier...." ( tôi xin cô.... đừng làm như vậy với tôi..... đừng bỏ tôi lại đây..... )

:" Komm schon, Alex.... wach auf, wach auf..." ( thôi nào, Alex.... tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà... )

Những giọt nước mắt rơi xuống... đỏ như máu

DK không thở được. Cô đặt tay lên ngực, cảm thấy nhịp tim mình đang đập dồn

:" Verlass mich nicht...tu das nicht..." (... đừng bỏ tôi.... cô đừng làm như vậy..... )

Michael tiếp tục truyền linh lực. Ánh sáng chói lòa như muốn ép sự sống quay trở lại

Nhưng...

Không có gì xảy ra......

Alex vẫn nằm im lặng, cô ấy đã không còn nữa rồi......

Michael sụp đổ......

Cậu ôm lấy thi thể của Alex, vùi đầu vào vai cô, run lên từng hồi. Tiếng nức nở dội lại trong căn nhà yên ắng:

:" Alex... Alex.... Alex..... Alex.... "

Máu chảy ướt đẫm tay áo, ướt cả trái tim

Michael gọi tên cô không ngừng như một câu chú tuyệt vọng

Cô run rẩy. Cô quên mất mình đang chỉ "xem lại" ký ức. Cô quên mất đó không phải là thật, nhưng cảm xúc đang trào dâng trong cô quá thật, quá sắc, quá đau

DK quay đi, nhưng nước mắt vẫn trào ra từ đôi mắt đang nhắm chặt

Không gian xung quanh DK vỡ vụn như thủy tinh

Tất cả những gì cô thấy trong chớp mắt tiếp theo, không còn là căn nhà, cũng không còn là thi thể đẫm máu của Alex

Cô đang đứng giữa khu vườn ngoài nhà… nhưng khu vườn đó không còn sự sống nữa

Cây cối héo úa, hoa cỏ hóa tro tàn. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, cuốn theo những mảnh vụn của thực tại

Và rồi DK thấy Michael

Cậu ta đứng im lìm trước một khối băng khổng lồ

Không. Không phải băng thường. Đó là một cỗ quan tài bằng Băng, trong suốt như thủy tinh, được tạo nên bằng sức mạnh cổ xưa

Bên trong quan tài là thi thể bất động của Alex, ngủ yên như nàng công chúa trong giấc ngủ vĩnh hằng

Michael đứng trước cỗ quan tài, giờ cậu ta khoác lên mình áo choàng đen, đeo mặt nạ trắng vô cảm......Từ hai hốc mắt của chiếc mặt nạ, những dòng đỏ sẫm chảy xuống, như chiếc mặt nạ đang khóc thay chủ nhân

Trên tay Michael, là con dao nhuốm máu, con dao đã cướp đi mạng sống của người con gái ấy

Giọng nói của Michael vang lên, như tiếng của cả một thế giới đang trỗi dậy từ cõi chết:

:" Der Fluch der Hölle, das Messer des Himmels " ( lời nguyền của Địa Ngục, con dao của Thiên Đàng )

:" Du hast die Waffe geschaffen, die Gott tötet " ( các ngươi đã tạo nên thứ vũ khí giết chết cả Thần )

Mặt đất bắt đầu rung chuyển

Bầu trời tối sầm lại. Từ trong màn đêm, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn bóng người hiện ra, mỗi người đều mang chiếc mặt nạ trắng giống Michael, mỗi chiếc đều nhỏ máu từ đôi mắt vô hình

Giọng nói Michael trầm xuống như tiếng chuông tang vang khắp cõi thiên hà:

:" Sende mein Wort an diejenigen, die auf dem Goldenen Thron sitzen! " ( hãy gửi lời của ta đến những kẻ ngồi trên Ngai Vàng! )

:" Der Blutregen wird alles überfluten!!! " ( cơn mưa máu sẽ nhấn chìm mọi thứ!!! )

:" Bereit machen! Die Götter! " ( Hãy chuẩn bị đi! Những Vị Thần! )

:" Auch wenn die Herrscher erscheinen! " ( Kể cả những Kẻ Thống Trị có xuất hiện! )

:" Mich! Michael Deathstalker! " (Ta! Michael Deathstalker! )

:" Wird alles in ein Feuermeer verschlingen!! " ( Sẽ nhấn chìm tất cả trong Biển Lửa! )

Đó là lời tuyên chiến toàn cõi thiên hà. Với toàn bộ các vị thần, tới những kẻ đã hãm hại Alex

Đây, là sự phán xét của một kẻ đã mất tất cả

Một chuỗi hình ảnh lướt nhanh qua trước mắt DK như thước phim bị tua điên loạn

Cô không thể nhắm mắt lại. Không thể quay đi

Như thể cô bị bắt phải chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra

Những tòa thành trì vĩ đại... đổ nát

Những cung điện dát vàng… tan hoang như tổ mối bị xé tung

Xác chết chất thành đống, chất cao như núi. Những linh hồn bay lơ lửng, khóc than trong tuyệt vọng

Thiên thần bị thiêu sống

Quỷ dữ bị đóng đinh lên thánh giá

Người sống không có nơi trốn

Người chết không có nơi chôn

Thần linh bị treo cổ trong chính cung điện của mình

Các ngôi sao vụt tắt. Các hành tinh vụn vỡ không còn sự sống

Chỉ còn lại màu đen. Một màu đen chết chóc, âm u, tuyệt đối....bao trùm cả vũ trụ

Cho đến khi, không còn gì cả

Tất cả… chỉ vì cái chết của một cô gái mang tên Alex

Michael và "đội quân bóng đen" đã một mình chống lại cả vũ trụ

Và vũ trụ thua

Cái giá của sự thua cuộc ấy... là mọi sự sống bị xoá sổ

Giờ đây, Michael đứng đó, trơ trọi, bất động, giữa khoảng không vô tận không còn gì cả

Mọi thứ đã kết thúc

Chỉ còn lại cậu. Và sự im lặng

Xung quanh Michael, bảy đốm sáng lần lượt hiện ra, như những mảnh vỡ của thực tại còn sót lại

Khung cảnh tan biến

Cô mở mắt ra, và đã trở lại "Khu rừng giải đố"

Chiếc rương phần thưởng đã biến mất

Không có lời giải thích. Không có phần quà. Không có chỉ dẫn

Chỉ còn DK

Và một trái tim đang đập loạn nhịp với hàng vạn câu hỏi