WebNovel4th Wall83.54%

chương 132

Tiếp tục với chương trước:

Như mọi khi, cứ đêm đến, Harry quay lại đấu trường ở "khu rừng tập luyện", nơi mà mặt đất cằn cỗi, những vết nứt rạn trên tường lan dài theo hình mạng nhện. Ở giữa sân, Romeo đang đợi cậu, như thường lệ

Harry bước đến, không vòng vo:

:" Romeo, sáng nay tôi có nói chuyện với Juliet "

Giọng cậu trầm xuống:

:" con bé bảo với tôi rằng tôi phải trở thành Đa Hệ, mới có thể đến gặp Michael "

Romeo gật đầu xác nhận:

:" đúng vậy, cậu bắt buộc phải có thêm sức mạnh của hệ khác "

:" chỉ với một sức mạnh hệ Thổ thì không thể làm gì được "

Harry siết nhẹ hai tay lại. Một cơn thở dài buông ra, uể oải:

:" tôi phải làm gì đây? Chuyện này càng ngày càng rắc rối "

:" sức mạnh chính của tôi còn chưa được hoàn thiện "

:" giờ tôi phải lo cho một hệ sức mạnh khác "

Nhưng rồi, cậu nhận ra mình đang than phiền như một đứa trẻ trước mặt Romeo:

:" tôi chỉ nói vu vơ thôi " cậu cười nhạt:" .... bắt đầu thôi nào, hôm nay chúng ta sẽ làm gì? "

Romeo lặng lẽ lấy từ áo choàng ra một tờ giấy đã gấp cẩn thận. Cậu đọc:

:" cậu đã xử lý xong con Orc nguyên thủy "

:" giờ, chúng ta đến với Goblin nhé? "

:" Orc tiến hóa thì vẫn hơi quá sức với cậu "

:"......Goblin? .... cái bọn da xanh kinh tởm ấy á??? " Harry biết quá rõ "sinh vật" kia là gì nhờ đọc truyện tranh và xem phim

Những mẩu truyện không được bình thường như "Goblin S****r"

Romeo xua tay:

:" không hẳn như cậu tưởng tượng đâu "

Cánh cổng sắt khổng lồ phía trước Harry rung lên bần bật, những thanh kim loại phát ra tiếng rên rỉ như lời cảnh báo từ địa ngục. Từ sau lớp bóng tối đặc quánh như mực, từng bóng dáng bắt đầu lộ diện, không phải Orc, không phải quái vật bốn chân, mà là những Goblin

Harry sững người lại. Không giống như trong trí tưởng tượng của cậu, không có những sinh vật lùn tịt, da xanh trần truồng chỉ biết cầm chùy rượt đuổi người

Không. Những kẻ này cao tầm 1m60. Dáng người khô gầy nhưng săn chắc. Và quan trọng nhất, chúng mặc giáp trụ, áo vải được khâu kỹ, có cả đai lưng, giày, găng tay. Trên vai là những chiếc balo chứa vật dụng chiến đấu

Romeo đứng bên cạnh, giọng đều đều như đang kể một câu chuyện cổ tích kỳ lạ:

:" Trông bọn chúng giống con người chứ? Ngón tay ngón chân đủ 10 ngón, biết may vá, sản xuất vải để dệt may, biết xây nhà, thành lập xã hội riêng, nghe có vẻ ổn đúng không? "

Vừa nghe Harry vừa tưởng tượng ra cuộc sống của Goblin, một xã hội độc lập không thể tưởng tượng nổi

Romeo tiếp lời, vẫn bình thản:

:" bọn chúng biết săn bắn và hái lượm, trồng cây và làm mùa vụ, xã hội của đám Goblin này phát triển đến mức bọn chúng có thể tạo ra một đội quân quy củ "

Vậy là, Harry đang phải đối mặt với Goblin tiến hóa trung cấp

Romeo nhìn đám "binh lính" Goblin:

:" quân đội được thành lập để bảo vệ lãnh thổ và đi săn "

Cả một đám Goblin lần lượt bước ra, số lượng càng ngày càng nhiều

Romeo nói chậm lại:

:" trong số những loài bọn chúng đi săn, trong đó.... có cả con người "

Tim Harry nảy lên một nhịp:

:"..... cậu đang đùa phải không?..... "

Romeo nhún vai:

:" không đâu.... Goblin thích ăn thịt người hơn là chơi đùa với thức ăn như cậu nghĩ "

Harry lạnh toát xương sống:

:" .... cậu bảo tôi phải đánh lại đám ăn thịt người này thật à??? "

Harry tưởng tượng ra bản thân bị lũ này bao vây, bị kéo lê như con lợn chuẩn bị lên thớt. Bị róc thịt từng lớp một

Số lượng Goblin xuất hiện tại đấu trường này phải lên đến 50

Romeo mỉm cười, vỗ vai trấn an:

:" không sao đâu, bọn này chỉ là Goblin cổ xưa, bọn chúng không biết gì về việc dùng linh lực đâu "

:" tôi muốn thử xem cậu sẽ làm gì trong tình huống này trước khi tôi cho cậu đối đầu với Goblin đã được hấp thụ Xevonua "

Rồi không đợi Harry kịp phản ứng, Romeo biến mất trong một làn khói nhạt, dịch chuyển lên khán đài cao nhất, nơi chỉ còn lại tiếng vọng lạnh lẽo của sự quan sát im lặng

Harry đứng chôn chân giữa đấu trường. Mồ hôi nhỏ giọt dọc theo thái dương, trán cậu lấm tấm nước như thể trời sắp mưa

Đối diện cậu là năm mươi con Goblin, từng đứa đều cầm vũ khí, mắt đỏ quạch, hàm răng nhọn hoắt

:" cái quái gì đây????.... mình phải làm cái gì?????... " chân cậu run lên bần bật

Bỗng tiếng rít rợn người vang lên. Con Goblin đầu đàn hét một câu bằng thứ ngôn ngữ nghe như tiếng dao cạo vào xương, và toàn bộ đám còn lại đáp lại bằng một tiếng gào xé toang không khí

:" tiếng hét xung trận à???? " Cậu bị hoảng loạn:" bọn nó vừa nói " bữa tối kia rồi " phải không??? "

Toàn bộ lũ Goblin giương giáo, kiếm, chạy về phía Harry

:" FUCK! FUCK! FUCK! FUCK!!!!!!! " Harry cũng bị kích động, cũng gào lên bật kỹ năng và lao về phía lũ Goblin:" hoặc là tao chết hoặc là bọn mày phải chết!!! "

Vừa gào vừa bật kỹ năng Terra Form II, Harry lao thẳng vào đám Goblin như xe tải mất phanh. Đất dưới chân nứt ra, giáp đá bao phủ toàn bộ cơ thể…

Khi giáp lá cà, cậu mới nhận ra:

:" Ồ!!! Vũ khí của chúng không xuyên qua được giáp đá! "

Những lưỡi giáo bằng đồng, những kiếm ngắn cùn mòn va vào ngực, tay, chân Harry nghe choang choang, tạo nên tiếng kim loại tuyệt vọng. Một vài đòn khiến cậu chao đảo, nhưng cơ thể cậu vẫn vững như khối đá sống

Harry mừng rỡ chưa được mấy giây thì… méo mặt:

:" Khoan… cái đầu… đầu không có giáp!!! "

Dù cho cơ thể được bảo vệ tuyệt đối, nhưng cái đầu thì không, cậu chả khác gì con Orc vừa đấu ở trận trước

Bọn Goblin cũng nhận ra điều đó. Trong thoáng chốc, chúng bắt đầu đổi chiến thuật. Một nhóm vờ tấn công từ dưới, nhóm khác đột ngột bật nhảy lên, vung giáo nhắm thẳng vào đỉnh sọ

:" vãi l** bọn này phối hợp ăn ý thế???? " cậu hoảng loạn bảo vệ đầu mình

Đây không còn là đám quái thú bản năng. Đây là lính. Và giờ, chúng đang đi săn một mục tiêu lớn, con người

Harry cuống cuồng dùng tay che đầu, cúi thấp người như một con rùa quá khổ cố thu đầu vào mai, nhưng rõ ràng lớp giáp của Terra Form II chưa hoàn chỉnh đến mức đó

:" Mẹ Kiếp!!!! Biết thế nâng lên Terra Form III cho lành!!! "

Không có thời gian mà suy nghĩ vớ vẩn. Một cây giáo suýt đâm sượt qua tai trái cậu. Cảm giác mát lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu không tìm ra cách gì đó để lật tình thế, cậu sẽ bị xé xác đến chết