WebNovel4th Wall91.14%

chương 144

Tiếp tục với chương trước:

DK cố gắng để nói chuyện với Alice, nhưng Alice chỉ im lặng trùm chăn giả vờ ngủ, cô lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, ra phòng khách ngồi một mình

DK ngồi xuống chiếc ghế sofa dài, co chân lại, tự ôm lấy chính mình. Bóng của cô đổ dài trên sàn, nhòe nhạt như chính cảm xúc trong lòng

:"... giờ mình phải làm sao....tâm trạng Alice càng ngày càng tệ đi " cô thì thầm, mắt dán vào khoảng không vô định trước mặt:" Harry và Marry bỏ đi rồi.... chỉ còn một mình mình ở đây.... "

Sợ hãi vì một tình bạn đã tan vỡ, giọt nước mắt lăn dài xuống gò má

Âm thanh thổn thức của DK vang lên rất nhỏ, ngắt quãng như hơi thở yếu ớt. Cô cố nuốt nước mắt, nhưng không thể

Giữa căn phòng chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ và tiếng nức nở nhỏ bé vang lên từng nhịp:

:" hức....mình phải làm gì.....mình không thể hiểu được... mình phải làm gì đây?... "

Một thiên thần, một Healer từng muốn chữa lành cho cả thế giới.... giờ ngồi đó, gục ngã vì không thể chữa lành trái tim những người mình yêu quý nhất

Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai DK

Cô giật mình ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ấy, một giọng nói trầm, ấm và thân thuộc vang lên:

:" có ai làm em buồn à? "

Cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc sống lưng cô, không phải vì sợ, mà vì một cảm xúc kỳ lạ… một chút yên tâm, một chút kinh ngạc, và rất nhiều hỗn loạn

DK không thể tin được.... sao cậu ta lại ở đây???

Michael, chàng trai luôn giấu mình trong chiếc áo choàng đen trùm kín, đeo mặt nạ trắng như hồn ma vô danh giữa đời thực

Michael, người mà Harry nói rằng chỉ là "giả"

"Thật" hay "giả"?

Trong khoảnh khắc ấy, DK chẳng còn bận tâm nữa

Cô chỉ biết mình không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa

Không còn chút lý trí, không còn sự phòng bị, chỉ còn cảm xúc thuần khiết nhất....

Không nói một lời, DK nhào tới ôm lấy Michael. Những giọt nước mắt tưởng chừng đã cạn nay lại tuôn ra, nóng hổi và đau đớn

:" Michael… " tiếng gọi không thành lời, vỡ tan trong cổ họng cô

Michael không bất ngờ lắm với hành động này của DK. Chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua sau, ôm cô và vỗ lưng, như thể đã từng ôm cô cả trăm lần trước đó:

:" được rồi, cứ khóc đi, sẽ đỡ hơn đó "

Giọng người đó như gió thoảng, nhưng lại đủ sức nâng đỡ cả một tâm hồn đang gục ngã

Trong vòng tay ấy, Donna chỉ là một cô gái nhỏ bé giữa cơn giông cuộc đời, cần một nơi nương tựa, một đôi tay để ôm mình thật chặt

:" Đã bao lâu rồi? " DK tự hỏi, không rõ câu ấy hướng đến thời gian, hay chính cô

Cô vẫn rúc sâu trong lòng Michael, không buông tay, như thể nếu buông ra thì cậu sẽ tan biến, như bao lần trước đây

Chỉ còn lại mình cô với thực tại kinh khủng

:" đây là mơ sao? "

:" một giấc mơ quá thật..... "

:" nếu thế... xin đừng tỉnh lại.... "

Cô sợ

Sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ an ủi thực tại phũ phàng kia. Thế nên DK cứ ở đó, để cảm nhận người con trai này, để hơi ấm của anh bao phủ lấy cô

Miễn là Michael vẫn ở đây

Miễn là vòng tay này không rời đi

Tự nhiên, có luồng gió lạ luồn qua khiến DK rùng mình

Michael nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi:

:" em lạnh à? "

DK ngẩng mặt lên, Michael vẫn đang ở đây, vẫn ngồi im để cô làm nũng

Cô biết mình đã đi quá xa, nhưng DK không phản ứng như trước nữa, cô không còn tỏ ra lúng túng mà hành động e thẹn, cô chỉ nằm yên trong vòng tay cậu ta

Cô khẽ gọi tên cậu:

:" Michael... "

Michael dịu dàng đưa tay chạm lên mái tóc cô:

:" sao vậy Donna? "

DK lí nhí:

:" Alice với Harry giận nhau rồi... "

:"... Harry bỏ đi..... còn Alice, tệ lắm... em phải làm gì đây?.... "

:" em sợ lắm..... em chỉ biết đứng đó mà nhìn mọi thứ tan vỡ.... "

Michael không trả lời ngay, mà im lặng một lúc

:" em không cần phải làm gì cả "

DK ngẩng đầu, mắt tròn xoe:

:" Sao Cơ? Nhưng.... "

:" nhưng..... Michael à... nếu thế... "

Michael vẫn điềm tĩnh nói:

:" Donna.... em có tin tôi không? "

Không cần suy nghĩ, DK gật đầu:

:"..... có.... em tin anh mà... "

Rồi Michael nói tiếp, như thể cậu ta vừa nhìn vào dòng thời gian tương lai:

:" mọi thứ sẽ ổn thôi, Donna, đây là chuyện giữa hai người đó "

:" tự bọn họ sẽ giải quyết chuyện này với nhau "

:" ngày mai, Harry sẽ quay trở về, và cậu ta sẽ xin lỗi Alice, em không cần lo đâu "

Câu trả lời đó...... DK tin, cô chẳng còn hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng anh

Thời gian cứ thế trôi, DK nằm đó, ngắm nhìn anh chàng đeo mặt nạ, cô nhìn hoài, nhìn mãi mà không thấy chán

Còn Michael? Cậu ta chỉ ngồi đó, và cũng ngắm nhìn cô, hoặc là thế.... bởi cậu ta đang đeo mặt nạ.... và hốc mắt của cái mặt nạ đó thì đen thui, không rõ cậu ta đang nhìn cô hay đang làm gì

Cuối cùng, Michael lên tiếng:

:" Donna, có điều gì khiến bạn phiền lòng sao? "

DK khựng lại

Cô đã mong cậu ta không nói gì nữa. Im lặng vốn đã là một liều thuốc, và câu hỏi ấy… như một mũi kim luồn qua vết thương chưa kịp liền da

Phiền lòng?

Cô cúi mặt xuống ngực cậu, che giấu biểu cảm của mình, như thể điều đó có thể khiến cơn rối loạn bên trong lắng xuống

:" Anh không Thấy sao? " cô muốn gào lên như thế

:" Chẳng phải anh chính là điều khiến em không yên? "

:" Chẳng phải anh là người luôn bên cạnh, nhưng chưa bao giờ ở lại đủ lâu để em hiểu được anh là ai? "

:" Chẳng phải... chính anh là điều phiền lòng trong lòng em sao? "

Cô mím môi, do dự, cô không muốn nói ra mấy câu hỏi vô nghĩa như vậy:

:" Sao em có thể nói ra tâm tư trong lòng được.... rằng ngày đêm nghĩ về anh, rằng em chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa.... "

Thay vì nói ra sự thật đang chực trào ở đầu môi, DK lựa chọn một con đường vòng. Cô nói về người bạn mới quen gần đây:

:" mình.... ờmmmm.... mình có quen một bạn nam.... "

:" bạn ấy là người Trung... tên là Thần Lâm..... "

:" anh ấy vui tính lắm, anh ấy biết nhiều thứ "

Thay vì nói ra sự thật, DK lại nói về người bạn mới này..... cô cứ kể về người đó, kể rất nhất nhiều, từ sở thích, thói quen, kiểu đầu thời trang của cậu ta, cho đến buổi đi chơi gần đây

Michael lắng nghe. Rồi cậu cất một tiếng "Ồ", nhẹ nhàng như gió thoảng:

:" bạn trai của cậu thú vị đấy "

Câu nói đó khiến DK khựng lại:

:" bạn trai??? " cô nhíu mày

Michael đã buông tay ra khỏi cô lúc nào không rõ, cậu ta đứng dậy, lùi một chút tạo khoảng cách. Giọng cậu vẫn điềm đạm như cũ, như thể chỉ đang bình luận một bộ phim:

:" Thần Lâm phải không? Cậu ta có bộ óc sáng tạo đấy "

:" hợp với người có trí tưởng tượng bay bổng như bạn "

DK ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn cậu ta:

:" bạn đang nói cái gì vậy?? Sao lại bạn trai gì ở đây??? "

Michael nghiêng đầu, giọng vẫn bình tĩnh:

:" vậy mình hiểu sai sao? Lỗi của mình "

:" thấy hai người có vẻ trò chuyện hợp với nhau nên mình cứ nghĩ... bạn và cậu ta đang trong mối quan hệ hẹn hò "

Câu trả lời dửng dưng ấy khiến DK nghẹn lại. Cô không biết mình tức, bối rối hay hụt hẫng..... hay là tất cả cùng lúc

Một nỗi bất an mơ hồ trào lên trong lòng. Không biết từ bao giờ, cô thấy khó chịu khi nghe những câu như vậy

Bỗng nhiên Michael nói:

:" dù sao thì, Donna à, cho dù bạn thích ai, mình cũng sẽ chúc phúc cho bạn "

:" Những lời nói này là sao??? " tim DK như lệch hẳn một nhịp:" Michael..... không phải thế..... mình- " cô phải giải thích cho ra lẽ

Nhưng.....

Tại sao cô dừng lại? Tại sao cô không nói nốt câu đó?

:" ... mẹ mình không cho phép yêu sớm..... " Thay vào đó, DK lại nói như vậy:" mình không yêu ai cả.... "

Đây có phải câu trả lời mà DK muốn nói? Tại sao..... cô lại nói như vậy????

:" vậy à? Tệ thật đấy.....tệ thật đấy.... " Michael quay lưng đi:" vậy hóa ra.... mình khiến bạn phiền lòng rồi.....xin lỗi vì đã đến.... "

Tim DK đập nhanh, cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại:

:" Xin lỗi vì đã đến??..... Xin lỗi??? Sao phải xin lỗi cơ chứ??? " cô hét lên trong nội tâm

Michael sắp đi rồi, tại sao DK còn đứng đó nhìn? Tại sao cô không nói ra cảm xúc trong lòng của mình? Tại sao cô lại phạm phải điều cấm kỵ như vậy? đừng bao giờ nói về một chàng trai khác trước mặt người họ yêu??

Tại sao DK lại nói thêm về chuyện của mình? Nói về chuyện mình bị mẹ cấm yêu?

Chả phải cô muốn phá luật để tiến tới với anh còn gì?

DK vừa vô ý tự xây cho mình hai bức tường ngăn cách giữa cô và anh

Bức tường thứ nhất: mệnh lệnh từ gia đình

Lời nói về mẹ, tưởng như một cái cớ ngây ngô, lại vô tình khẳng định điều cấm kỵ:

:" không được yêu khi chưa được phép "

Một bức tường kiên cố, được xây nên bằng thói quen phục tùng, bằng lòng trung thành với chuẩn mực cũ kỹ, đến mức... chính cô cũng không dám phá vỡ nó

Bức tường thứ hai: một chàng trai khác

Dẫu vô ý, nhưng cô lại nhắc đến người đó trong vòng tay của Michael

Một cú ngã mà chính cô tự đẩy mình, một hình ảnh mơ hồ về "bông hoa đã có chậu", về một trái tim đã chia đôi, khiến người kia ngỡ rằng: mình không còn là duy nhất

Cô đã chọn sai thời điểm, chọn nói sai người, và sai cách diễn tả cảm xúc

Còn bức tường nào nữa không?

Trong khi DK mải chôn chân tại chỗ, Michael đã không còn ở đây nữa, cậu ta đã biết mất

Lời nói cuối cùng của Michael là lời xin lỗi vì đã đến

Xin lỗi vì đã làm phiền cô

Xin lỗi, vì đã xen vào cuộc sống của cô

Lời từ biệt

Và DK chỉ đứng đó, không một lời nào hay hành động nào để ngăn Michael lại

Đó là bức tường thứ ba, sự hiểu lầm biến thành sự lạnh nhạt

Cô đứng yên khi Michael quay đi

Không gọi, không giữ, không giải thích

Cô để mặc sự hiểu lầm biến thành ranh giới

Và chính sự lặng im ấy, là cái gật đầu đồng tình với lời xin lỗi lạnh nhạt:

:" Xin lỗi vì đã đến "

Và bức tường cuối cùng, Bức Tường thứ 4, sự thiếu can đảm

Cô không dám nói ra lòng mình

Không dám phá tan im lặng bằng một lời tỏ tình

Không dám để con tim được cất lên tiếng nói thật sự

Và vì thế, cô đã mất đi người duy nhất mà cô khao khát được giữ lại

Bốn bức tường

Không ai xây cho cô cả

Chính cô, trong phút yếu mềm, do dự và tự ti.... Đã từng viên, từng lời, từng cái cúi đầu mà tự dựng lên

Và khi cô nhận ra, thì Michael đã biến mất như một bóng ma... như thể chưa từng ở đây