- Cái thằng kia, tôi giảng bài trên đây mà dám nói chuyện hả? Tôi xé toạc cái mồm lên tới mang tai bây giờ!!
- Cô ơi, em chỉ mượn cây bút
- Im!!
Tôi không ghét môn văn nhưng tôi thật sự ghét giáo viên Văn. Khi mới lên trung học phổ thông, tôi có giáo viên đảm nhiệm môn Văn rất dễ thương, cô không bao giờ trả bài hay bắt ghi bài, đó là một phương pháp rất khác biệt so với các thầy cô trước kia tôi từng gặp.
Nhưng nó khá ổn, vì lớp tôi lúc ấy có thể trả lời những câu hỏi mở khá dễ dàng, cũng vì cô hiền nên đôi lúc lớp khá quậy. Tôi nghĩ cô siêu tốt luôn, nhưng có vài học sinh không hiểu sao lại ghét cô, đa phần là học sinh hư, thật may nó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô đang có thai, những chuyện phiền lòng như vậy không nên biết.
Đến giữa học kỳ, cô đã tạm thời ngừng dạy để sinh em bé.
Có giáo viên khác đến với lớp, tôi đã từng nghĩ là người này rất hiền vì ngay trong buổi đầu tiên gặp mặt, ấn tượng đầu tiên đối với người đó rất đặc biệt. Cô ấy nói nhẹ nhàng lịch sự với tôi khi tôi đến trễ, với giọng nói thành cao, ngọt ngào, tôi đã nghĩ đó là người phụ nữ tốt.
Nhưng không.
Sau hai buổi học, tôi lần đầu tiên thấy bộ mặt thật sự của cô ta. Khi ấy cô gọi tôi, bản thân lại nghe là cô gọi tổ trưởng. Đến khi gọi lần 2 tôi mới đứng lên, không trả lời được câu hỏi ả ta quát tôi. Quát rất lớn, như không coi tôi ra gì, như thể tôi không có lòng tự tôn. Lúc ấy tôi đã khóc, dù biết nó không đáng, nhưng tôi có bệnh tâm lý. Suốt mẫu giáo, cấp 1, cấp 2, bản thân luôn bị mắng nhiếc, mạt sát và đánh đập bởi giáo viên, bố mẹ tôi cũng chẳng kém.
Nó tệ đến nỗi khi có ông nội nhắc nhở tôi chuyện gì đó dù rất nhỏ nhẹ, tôi vẫn vô thức rơi nước mắt không vì lý do gì. Tôi không trách ông, đây là do tôi.
Từ 10 tuổi, tôi đã thường xuyên lên mạng tìm hiểu những sai lầm của bố mẹ trong việc dạy dỗ con cái. Chính là giữ bản thân không trở thành sản phẩm thất bại từ những sai lầm ấy. Chẳng biết nó có thành công không, nhưng có lẽ là không rồi.
Lên lớp 9, mẹ tôi học hỏi, thay đổi và lắng nghe tôi hơn, không đánh tôi nữa. Sau 14 năm ấy, tôi mới có được gia đình thật sự, mới biết được tình yêu là như thế nào. Bản thân đã tự tin hơn, chủ động hơn và vui vẻ hơn.
Nhưng căn bệnh rối loạn lo âu, không tự nhiên biến mất. Do những trải nghiệm tồi tệ với giáo viên thời thơ ấu, tôi không thể nhìn họ một cách bình thường được nữa. Khi về đến nhà tôi đã nhờ em trai cầm đồ tập đá và xả hết con giận lên thứ đó. Cũng đã nói chuyện với mẹ, vừa nói vừa khóc, dù nó thật sự là chuyện nhỏ, nhưng với tâm lý tôi thì chẳng ổn chút nào.
Tủi thân.
Những ngày sau, lớp dần nhìn ra vấn đề. Ả ta liên tục nghe điện thoại, sử dụng máy tính, vào tiết trễ, làm việc riêng trong lớp, cô ta đã bảo rằng cổ chỉ đang kiểm bài của các anh chị 11. Nhưng việc này rất thường xuyên, thường xuyên tới mức ai cũng chán ngấy cái bộ mặt giả tạo của bà ta. Sau một sự kiện, tôi đã biết con người thật của kẻ trước mắt là như thế nào.
Giáo viên Văn đó xuống lớp kiểm tra bài, khi xuống đến chỗ bạn nam to con ngồi phía sau tôi, bà ta xem tập cậu ấy, mọi chuyện vẫn rất bình thường cho đến khi.. Ả hét um lên, bảo chữ bạn kia quá xấu, cầm quyển tập đó đánh vào mặt cậu ấy. Lúc ấy, tâm trạng tôi rất bức xúc, có điều bản thân phải kiềm chế.
Bánh xe hận thù cũng từ đó di chuyển.
Sau này bà ta càng quá đáng hơn nữa, những tiết học trong lớp, ả không hề giảng bài, chỉ là ngồi trên bục giảng, lúc thì máy tính lúc thì điện thoại, nói luyên thuyên tự biên tự diễn. Sang đến học kỳ ll, bà ta tinh vi hơn sử dụng chiếc túi xách mà chặn ngay hướng nhìn của tôi. Đương nhiên tôi biết sau chiếc túi đó bà đang làm gì.
Đó là hôm buổi chiều, cô ta kêu bạn nam giỏi văn trong lớp lên ghi bài cho cả lớp chép. Lại bắt đầu những tiết học an nhàn. Sau vài chục phút hơn, bà ta cầm thước đi xuống kiểm tra tập của các học sinh nam tổ tôi.
Như một cách thể hiện quyền uy.
Thấy các bạn nam kia chưa chép kịp, cô ta lại lần nữa hét ầm lên. Dùng thước đánh liên tục vào lưng các bạn nam. Vì bố là dân Karate nên tôi thừa biết cái vị trí mà ả tác động vật lý rất gần với phổi, một chỗ hiểm, cả sống lưng nữa. Sau vài giây bỏ đi, bà ta hình như bực bội gì đó liền quay lại lần nữa và đánh ba phát vào vai bạn ngồi trước. Tôi lúc ấy thực sự rất điên tiết, nếu được tôi rất muốn chửi kẻ không có đạo đức nhà giáo này nhưng cậu học sinh kia thật sự bình tĩnh nên mình cũng chả muốn làm to hơn sẽ gây rắc rối.
Tổ tôi nhiều lần muốn gửi đơn xin đổi giáo viên, nhưng sự hợp tác chưa có nên bị phát hiện. Giáo viên văn này mắng chúng tôi vì những lý do rất vô lý, tôi không hiểu bà ta đang nghĩ gì. Một chị lớp khác đã an ủi rằng: "Năm nay cô dạy em rồi, năm sau sẽ không gặp lại nữa đâu."
Thì năm sau không gặp lại, nhưng lớp 12 ả chủ nhiệm, đúng là chuyện ngoài ý muốn. Cũng trong năm nay, câụ bạn nhà giàu bị ai đó đánh cắp tiền đóng học thêm, gần 1 triệu, ả không có động thái gì giúp đỡ, còn bảo rằng lỗi là do cậu ta mang tiền kích thích lòng tham của người khác. Vô dụng, chỉ biết đổ lỗi cho nạn nhân. Lúc này ả ta giảng không ra giảng, dạy không ra dạy, đơn giản là nói luyên thuyên.
Tôi chẳng hiểu tại sao một giáo viên như vậy lại có thể ở trong trường này lâu đến thế. Chưa có học sinh nào tố cáo ư? Lời nói hành động của cô ta không đúng với chuẩn mực nhà giáo. Các từ ngữ như giết, bóp cổ, rạch toác mồm có nên được phát ra từ miệng của người tốt nghiệp đại học sư phạm không?
Tôi nhớ là hai năm trước cô từng đòi đập chết chúng tôi, cho hỏi cô nuôi chúng tôi được ngày nào chưa mà đòi đánh chết.
Mà thậm chí có nuôi, cô cũng chả có quyền.