Sau đêm kịch liệt ấy, những mảnh quần áo của cô bị xé toạc, rải rác khắp nơi dưới giường.
Khi tỉnh dậy, ánh bình minh nhẹ nhàng chiếu rọi vào khuôn mặt điển trai của Trương Thanh Phong, người vẫn đang say ngủ bên cạnh.
Trên thân thể nõn nà của Lý Mạn Giao, những dấu hôn đầy mê hoặc từ trận chiến cuồng nhiệt đêm qua tựa như cánh hoa đào lay động trong gió xuân...
Cô mới nhớ lại
Thì ra mình là con nuôi nhà Lý Gia từ nhỏ đã bị đối xử không công bằng,nói hai từ con nuôi thì cũng không phải vì mẹ cô đã mất,chỉ là do cha cô lấy người khác sau đó bán rẻ lương tâm cùng một ruộc với vợ mới.
Hôm qua là cô đi đến quán bar tìm kiếm ông bố độc tài ai ngờ bị ông ta gài bẫy chuốc thuốc kích dục dâng cô cho lão béo đối tác.
May mà lúc đó cô nhận ra nhanh chóng chạy đi ai ngờ chạy được đến phòng chỉ dành cho tổng thống và quan chức cấp cao đụng phải Trương Thanh Phong ngay chính cửa phòng...
Sau đó thì...
"Thằng Cha già khốn kiếp,dám cùng mụ già lăng loàn kia gài tôi"Cô nói, giọng đầy tức giận, ánh mắt như lửa thiêu đốt, gương mặt nhăn nhó vì phẫn nộ.
Nhưng mà....
Cô cũng không cảm thấy mình bị thiệt thòi. Lần đầu của cô lại được sánh bước cùng Thiếu Gia Lưu Thành, đích tử độc đắc vô nhị của Đại thi hào Trương Gia.
Cô được nghe từ ông quản gia Trần Văn Kỳ kể năm 16 tuổi.
Trương Thanh Phong, người sở hữu tài sản khổng lồ, phong phú đến mức có thể dùng tiền để mua hàng chục nghìn hòn đảo làm nơi nuôi thú.
Nơi sinh sống không chỉ là một tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ, mà còn là một cung điện đầy hoa lệ, với những viên ngọc quý lấp lánh, xa hoa vô biên.
Điện Hạo Nhiên, nơi anh ta cư ngụ, với cột trụ bằng vàng, cửa sổ khảm ngọc, lối đi trải thảm đỏ, nhìn đâu cũng thấy sự xa xỉ, phú quý.
Mỗi lần Trương Thanh Phong hiện thân, luôn có hàng đoàn vệ sĩ anh tuấn, như ngọc như ngà, phụng sự tận tâm.
Những chiếc xe xa hoa, lấp lánh kim cương, khảm đầy bảo ngọc, dẫn đầu đoàn tùy tùng.
Từ trên cao nhìn xuống, cả kinh thành đều kính cẩn ngưỡng vọng, quần chúng thần phục dưới chân anh ta, không ai dám nghịch ý uy quyền vô song của vị công tử thiên tài tự lập công ty khi chỉ mới 20 tuổi .
Với gia sản đếm không xuể, quyền thế vô song, Trương Thanh Phong quả thật là một nhân vật làm rung chuyển cả bầu trời, không ai dám đối đầu.
Bàn tay cô vô thức lướt nhẹ trên làn da hắn, cảm nhận sự ấm áp và rắn chắc của cơ bắp.
Một nụ cười nhếch môi hiện lên, không phải là mê man hay run rẩy, mà là một nụ cười đắc ý, như phượng hoàng khiêu vũ giữa biển lửa, đầy kiêu ngạo và tự tin khi bị hắn chiếm đoạt toàn vẹn cơ thể...
" Đúng là một giấc mơ đẹp ".
Trương Thanh Phong khẽ nhíu mày, đôi mắt từ từ mở ra, như thanh kiếm lấp lánh ánh sáng, chộp lấy đôi tay nghịch ngợm của Lý Mạn Giao.
Dưới ánh mắt còn mơ màng, thần sắc hắn vẫn đầy sự tỉnh táo và nghiêm nghị.
"Chưa chán?vẫn muốn tiếp tục hành nghề à?"
"Thì sao, không ngờ thiếu gia lưu thành lại có dục vọng mãnh liệt với tôi nhỉ" Cô nói, ánh mắt long lanh, nụ cười trên môi mang vẻ đắc thắng, như hoa đào nở rộ giữa mùa xuân.
Lý Mạn Giao nói rồi , đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lát sau đi ra vẫn thấy hắn đang ngồi đầu tựa vào thành giường chăm chú xem điện thoại.
Cô ném cho Trương Thanh Phong một xấp tiền.
Giống như đang an ủi là cô chơi Trương Thanh Phong chứ không phải hắn chơi cô vậy.
Khẳng định rằng cô chính là người nắm quyền chủ động, còn hắn chỉ là người bị cuốn vào ván bài của cô.
"Chúc anh mong không gặp lại. Dịch vụ tốt lắm, nhưng hơi đau một chút" Lý Mạn Giao nói, rồi bước ra ngoài với vẻ mặt không chút bận tâm đến sắc thái thâm tình trên gương mặt Trương Thanh Phong.
Hắn cầm lấy xấp tiền, nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt đầy vẻ thú vị.
" Bức ảnh này, tìm thông tin người phụ nữ mà tôi gửi"
Hắn cười nụ cười như một vầng trăng sáng giữa đêm tối, vừa mang vẻ thỏa mãn vừa đầy bí ẩn, như thể đang thưởng thức trò chơi mà mình không thể từ chối vậy.
Lý Mạn Giao bước về nhà, đây cũng không thể gọi là nhà nữa rồi toàn một lũ rắn độc chỉ muốn gài bẫy cô để đạt lợi ích, lần này về cô chỉ muốn giết chết lũ người này báo thù cho những gì mẹ và cô phải chịu đựng trong mấy chục năm qua.
Khi thấy cô về, bà kế lập tức bước ra chào đón, như thể đã chờ sẵn từ lâu.
Lý Mạn Giao bước vào nhà, cảm giác như bước vào một chiến trường.
Hơi thở của sự nhẫn nhục đã không còn, thay vào đó là một cơn sóng dữ dội trong lòng cô. Mỗi bước chân đều dẫm lên những mảnh vụn của ký ức đau thương, mang theo sự căm phẫn không thể kìm nén.
Bà ta nhanh chóng nắm lấy tay Lý Mạn Giao, tỏ vẻ đáng thương, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự ghê tởm âm thầm ác ý.
Cử chỉ của bà ta như một màn kịch vụng về, cố gắng che đậy sự giả dối và lòng thâm độc.
"Con gái, hôm qua con đi đâu không về vậy, biết ta lo cho con lắm không?"
" Nào Tịnh Giao mau ra chào chị "
Bà ta vừa nói xong, lập tức kéo em gái kế của Lý Mạn Giao, Lý Tịnh Dao, ra trước mặt.
Cô ta cũng chẳng khác gì mẹ mình, thậm chí còn tinh vi hơn.
Lý Tịnh Dao luôn duy trì vẻ mặt đáng thương.
Mỗi hành động, mỗi ánh mắt của cô ta đều được dàn dựng một cách khéo léo, như một con rắn độc ẩn dưới lớp vỏ ngây thơ, nhằm lừa dối và chiếm đoạt sự đồng cảm từ người khác.
Lý Tịnh Dao đứng đó, vẻ mặt đáng thương nhưng không giấu được ánh mắt hạnh phúc trước sự nhục nhã của người khác.
" Chị mới về , hôm qua chị đã đi đâu mà không về vậy, có phải lại ra ngoài vui vẻ với đám nam nhân không?"
" Em biết chị không thể thiếu hơi trai, nhưng cũng phải nhún nhường để tích đức cho con cháu sau này chứ "
" Cứ quan hệ bừa bãi sau này coi chừng đến con còn không đẻ được thì ai còn dám lấy chị nữa chứ ".
Cô cảm thấy từng thớ thịt trên cơ thể mình sôi lên như lửa, mỗi từ ngữ của hai mẹ con bà kế đều như một mũi dao sắc nhọn đâm chọt chọc giận người khác.
Những lời nói nhìn vô là cô thấy ghê tởm vô cùng.
Không thể chịu đựng thêm nữa.
Cơn giận dữ trong lòng bùng lên như một ngọn lửa không thể dập tắt.
Cô vung tay lên, và một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt Lý Tịnh Dao. Âm thanh của cái tát vang vọng như sấm sét, làm rung chuyển không gian xung quanh.
Lý Tịnh Dao ngã lùi lại, làn da ửng đỏ từ vết tát của Lý Mạn Giao, như dấu ấn của sự phẫn nộ và khinh miệt.
"Tôi chơi ai đến lượt con thứ như cô dạy bảo à? Sao dám lắm miệng" Lý Mạn Giao nói, giọng đầy căm phẫn.
"Nhà này có quy củ rõ ràng: Con kế thì đều phải cúi đầu chào trước con chính thức mà nhỉ, Mày có tư cách gì mà dám châm chọc?"Cô khinh bỉ, ánh mắt sắc bén như dao.
Lý Mạn Giao tiếp tục, giọng điệu không kém phần mỉa mai và khinh thường.
"Nào mau cúi đầu chào tôi, lũ chó tha, mau mau để bổn cô nương ta đi tắm cái, nóng chết đi được".