CHƯƠNG 5 : CÁI BẪY

Lý Tịnh Dao, sau cú tát đứng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm má, ánh mắt chất chứa sự tức giận nhưng vẫn tỏa vẻ ra sự sợ hãi và uất ức.

" Chị Chị sao chị đánh em, chỉ vì vài câu nói mà chị nỡ đánh em sao"

Cô ta khóc lóc lên xuống.

Bà kế, sắc mặt đã chuyển từ tỏ vẻ đáng thương sang sự căm phẫn và tức tối, đứng lặng, không biết nên làm gì tiếp theo."Mày… mày dám đánh em!"

Ngô Thanh Lan hét lên, âm thanh chứa đầy sự phẫn nộ.

Đôi mắt bà đầy những tia ác ý, như thể đang âm thầm lập kế hoạch để trả đũa.

" Đồ mụ già xấu xí , phiền chết đi được ".

Lý Mạn Giao không thèm đáp lại nữa, chỉ liếc nhìn bà kế một cách khinh thường.

Khi ông Lý đi xuống, gương mặt ông nhăn lại, rõ ràng là bị kích động bởi tình hình ồn ào ở ngoài này.

Ông nhìn Lý Mạn Giao với ánh mắt đầy sự giận dữ và thất vọng.

"Loại con gái thất đức như mày còn về đây làm gì?" ông ta quát, giọng vang dội và uy nghiêm.

"Mày nghĩ mình là ai mà dám hành xử như vậy? Đánh em gái, xúc phạm mẹ kế, mày có biết mày đang làm gì không?"

Lý Mạn Giao đứng thẳng, không hề lùi bước, ánh mắt kiên định và cứng rắn, tựa như một nữ vương không khuất phục trước bất kỳ thế lực nào.

"Này thằng Cha già," cô nói, giọng đầy khinh miệt và quyết liệt.

"Ông hãm hại mẹ tôi, hôm qua còn cùng mụ già này và con gái cưng của ông , đánh thuốc mê dâng tôi cho con lợn béo nhà họ Giang."

Cô vừa nói vừa chỉ tay vào Ngô Thanh Lan và Lý Tịnh Dao, ánh mắt như những mũi tên sắc bén, không để lại chút nương tay.

"Vậy loại như ông là loại gì hả?" Lý Mạn Giao tiếp tục, giọng nói của cô như sấm rền, từng từ ngữ đều mang theo sự phẫn nộ và căm hận.

"Ông không xứng đáng được tôi gọi là cha, ông chỉ là một kẻ phản bội, bán rẻ con ruột của mình để đổi lấy chút lợi ích."

Ông Lý tiếp tục gầm lên, không hề giảm bớt sự tức giận. "Mày không có quyền quyết định cách hành xử của gia đình này . Nếu mày không thích, thì cút đi cho khuất mắt."

Lý Mạn Giao không chùn bước, đáp lại bằng giọng lạnh lùng như đã chờ câu này của ông ta từ lâu.

" Này thằng già? Ông quên là căn dinh thự này, với công ty của Lý gia đều là nhờ tiền của mẹ tôi à ?"

" Quyền lợi tôi đều có nhiều hơn , ông lấy cái c.ứ.t gì mà dám đuổi tôi đi nhỉ?"

" Với lại hôm qua tôi đâu có ngủ với con lợn thối Giang Trạch, chắc ông ta sắp gọi mắng vốn ông đó "

Ông Lý, không còn lời nào để nói, chỉ nhìn Lý Mạn Giao với vẻ mặt đầy sự tức giận

" Mà.....mà.....mày...mày.."

" Con khốn nạn, mất dạy"

Cô bước nhanh về phòng với vẻ mặt đắc thắng, mặc cho những lời lẽ cay nghiệt từ cha mình rót vào tai.

Ngô Thanh Lan và Lý Tịnh Dao đứng im lặng, không dám lên tiếng, chỉ lén lút trao đổi ánh mắt, rõ ràng đang âm thầm lập kế hoạch.

Cô bước vào phòng, đóng sập cửa lại, tựa lưng vào tường, thở dốc như vừa trải qua một trận chiến

"Các người tưởng có thể dễ dàng hãm hại bổn cô nương?" Cô tự nói với mình, giọng thì thầm nhưng đầy sự kiên định.

Ở ngoài sảnh, Ngô Thanh Lan và Lý Tịnh Dao an ủi Lý Chính Hạo, ánh mắt trao đổi liên tục.

Ngô Thanh Lan bước tới gần Lý Chính Hạo khẽ thì thầm

"Lão gia, chúng ta phải nhanh chóng đẩy Lý Mạn Giao ra khỏi đây. Con bé đó rất nguy hiểm. Nếu nó nắm được quyền lực, chúng ta sẽ mất hết."

Lý Chính Hạo gật đầu, ánh mắt lóe lên tia ác ý.

" Công ty này hầu như là do con đàn bà mẹ nó dựng lên, cổ đông trong công ty đều kính nể ả ta, muốn đuổi nó đi thì phải qua bọn họ "

"Tôi đã có kế hoạch. Chủ nhật tuần này sẽ tổ chức một cuộc họp, tuyên bố rằng con nhỏ lăng loàn đó chỉ biết ăn chơi trác táng không xứng đáng thừa kế tài sản. Mọi người sẽ đứng về phía tôi "

"Mau đi mời cả ngài Trương Thanh Phong "

" Nhà ta hai năm qua đều là đối tác làm ăn của hắn, có hắn tới uy quyền của chúng ta sẽ được nâng lên vài phần".

" Mong là hắn sẽ đến "

Ngô Thanh Lan cười khẩy. "Tốt tốt , tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ. Chúng ta sẽ đẩy nó vào chỗ chết."