chương 1

Harry đổ gục xuống sàn ngay khi vừa đặt chân vào nhà. Cứ như thể toàn bộ sinh lực đã bị ai đó hút cạn, để lại một thân xác mệt rã rời, mềm nhũn như bột

Marry, cô hầu gái trung thành, hấp tấp chạy đến, giọng đầy lo lắng:

:" Chủ nhân? Ngài không sao chứ? "

Tuần lễ đầu tiên sống cùng đám nhân bản Mileena đã khiến cậu kiệt quệ, cả thể xác lẫn tinh thần. Chúng như một bầy sư tử cái, mà cậu là con đực duy nhất bị ném vào giữa đàn

Cậu nằm xoài trên nền nhà, mắt nhắm nghiền, miệng lầm bầm như rên rỉ:

:" tôi đã không được nghỉ ngơi một giây phút nào suốt cả tuần... Tôi phải mất hàng tiếng đồng hồ chỉ để nhớ tên từng người..."

:" và mỗi khi tôi thốt ra từ 'mệt'... thì ngay lập tức, bọn họ dùng phép hồi phục để làm tôi khỏe trở lại..... rồi tôi lại bị bắt tập tiếp… "

Marry cúi xuống đỡ cậu dậy, tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng chủ nhân như dỗ dành một đứa trẻ vừa bị bắt uống thuốc đắng:

:" ngài có thể yêu cầu nghỉ mà, các chị ấy sẽ đồng ý ngay "

:" phép hồi phục nếu lạm dụng quá sẽ gây phản ứng phụ đấy. Đôi khi, cơ thể cần được nghỉ thật sự… chứ không phải bị cưỡng ép 'hồi phục' liên tục "

Harry thở dài, ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà, giọng nói lẫn lộn:

:" trên đỉnh Olympus có mười hai Vị Thần….. thì ở đây, tôi có mười hai Nữ Hoàng... "

:" mỗi người một kiểu khác nhau….. vậy mà vẫn gọi là "nhân bản" được... "

Giọng nói Marry vừa như an ủi, vừa như giải thích:

:" những người kia được Mileena tạo ra. Nhưng thay vì kiểm soát họ như những con rối, cô ấy cho họ quyền tự do hành động "

Cô nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng:

:" vậy nên, họ nghĩ gì thì làm nấy. Họ muốn rèn luyện ngài đến xỉu thì… họ cứ thế mà làm thôi "

Harry lặng người một lúc, rồi thều thào:

:" tôi… đang bị dàn Harem bá đạo vắt kiệt ngày qua ngày... "

Cậu ta khẽ cựa mình, rồi ngả đầu vào lòng Marry, tìm về hơi ấm duy nhất còn sót lại trong thế giới điên rồ này

Cô hầu gái ngồi im lặng, để cậu gối đầu lên đùi mình, ánh mắt dịu dàng như thể bao dung cả một vị chủ nhân vừa bị tàn phá bởi… sự tận tâm quá mức

Giọng Harry vang lên, khàn khàn và chậm rãi:

:" Mileena thế nào rồi? "

Một tuần trước, Mileena đã gọi toàn bộ các nhân bản đến… và sau đó, thay đổi luôn cả quy luật vận hành của thế giới này

Đến lúc đó, Harry mới biết được sự thật kinh hoàng: "Khu rừng tập luyện" mà cậu hay đến, nơi cậu nghĩ chỉ là một vùng đất được gia cố bằng phép thuật kỳ ảo nào đó, thực chất là một hành tinh thu nhỏ, một bản sao hoàn chỉnh của hành tinh Eris

Thêm một tìm hiểu mới về sức mạnh của Mileena, Harry há hốc miệng:

:" cô tạo ra cả một hành tinh, chỉ để cho chúng tôi tập luyện???? "

Đôi môi cô nhếch nhẹ, nụ cười như chẳng mấy quan tâm đến cú sốc của người đối diện:

:" phải? Sao cậu ngạc nhiên thế? "

Harry thở dài:

:" nhưng….. nhưng.... Thôi, quên đi "

Tạo ra và duy trì một hành tinh, rồi tạo ra cả tá nhân bản, lại còn nhàn nhã dịch chuyển khắp vũ trụ như đi chơi công viên, thậm chí còn ra vào Hư Không như đi chợ cuối tuần. Harry chỉ có thể ngước nhìn toàn bộ sự thật đó với ánh mắt..... ngán ngẩm

Cậu nhìn cô:

:"... giờ mà nói cô có linh lực tám chữ số tôi cũng chả ngạc nhiên đâu "

Mileena mỉm cười, đáp như thể đó là chuyện "bình thường":

:" tôi không để tâm lắm, việc có một tỷ linh lực là chuyện xưa rồi, giờ tôi không nhớ rõ mình có bao nhiêu linh lực "

Harry nín lặng

Quay lại hiện tại

Cô hầu gái không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như thường lệ. Giọng cô trầm xuống, khẽ khàng nhưng chứa đựng nỗi bất an khó giấu:

:" cô ấy vẫn chưa tỉnh lại….. "

Mileena đã bóp méo dòng chảy thời gian, cô nén thời gian trong không gian này đến mức đáng kinh ngạc: chỉ một phút ở thế giới thực, tương đương mười ngày ở nơi họ đang sống. Một món quà vô giá cho việc huấn luyện Harry, nhưng lại là một cái giá quá đắt đối với bản thân cô

Chỉ vài phút sau khi phép thuật được thi triển, Mileena khuỵu gối, rồi đổ sập xuống, máu mũi chảy dài xuống đất, tạo thành cả một vũng máu nhỏ

Harry lên cơn đau tim khi nhìn thấy cô bị như vậy, cậu đã bị hoảng loạn tột độ

Bản gốc gặp nguy hiểm, nhưng nhân bản vẫn tỏ ra bình thường, mấy cô nàng đó trấn an cậu rằng không cần lo, chuyện này vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng

Harry lúc ấy chỉ tạm yên tâm, vì cậu vẫn nhớ rõ, khi Mileena rơi vào trạng thái nguy kịch, cả đám nhân bản đều suy sụp gần như cùng lúc

Không thể dùng kỹ năng Healer để hồi phục được, một người khác bảo vậy

Chỉ có thể chăm sóc theo kiểu thủ công, chờ đợi người bệnh tỉnh lại

Harry lẩm bẩm:

:" chỉ có thể chờ.... "

Vừa được nghỉ ngơi sau thời gian ăn hành, Harry không biết nên làm gì để "thư giãn", cậu nhìn Marry:

:"..... chỉ có mình và Marry ở đây... Mileena đang ở trên lầu, ngủ yên trong cơn hôn mê..... "

Cậu thở dài, giọng nói cất lên đầy chán nản:

:" Marry này, tôi đang khá là rảnh.... Bình thường thì tôi sẽ đọc sách, chơi game điện thoại, máy tính… hoặc… làm vài việc ‘tự thân giải trí’ để giết thời gian..."

Harry ngừng lại, chớp mắt, quay sang nhìn xung quanh:

:" nhưng ở đây… không có internet, không có game, không có console, không manga, không anime, không cả YouTube. Nói chung là... một thế giới hoang sơ hiện đại hóa nửa vời "

:" cô có ý tưởng gì không? "

Marry đặt một ngón tay lên môi, suy nghĩ một lát, rồi nói:

:" em nghĩ… chủ nhân nên dành thời gian để tìm hiểu, làm quen với những người kia "

:" họ có thể nghiêm khắc trong lúc huấn luyện, nhưng lúc bình thường, ai cũng dễ gần và khá thú vị "

Harry nhớ đến thể loại game hẹn hò, nơi nhân vật chính, thường là một chàng trai ngơ ngác, bị ném vào một trường học, hoặc lâu đài, hoặc thế giới khác. Đầy nhân vật nữ xinh đẹp. Và nhiệm vụ? Là làm quen từng người một, khám phá câu chuyện cá nhân của họ, dần dần mở khóa bí mật, và cải thiện tình cảm

Cậu nghĩ thầm:

:" nơi này được nén lại thành một hòn đảo bé tí "

:" ...có mười một căn nhà: mình, Marry và Mileena ở chung một chỗ, còn mười nhân bản kia, mỗi người chiếm một góc trời riêng "

:" cũng có mấy khu như bãi biển, nhà thể thao, khu tập luyện ngoài trời, cửa hàng thời trang???..... làm thế nào mà lại có cửa hàng thời trang ở đây??? À phải, ở đây toàn là phụ nữ "

:" well, mình đúng là chả khác gì nhân vật chính trong cái con game giả lập hẹn hò của đám wibu "

:" phải làm quen, tìm hiểu sở thích cá nhân của từng người "

:" giờ mà hệ thống cho mình tính năng tặng quà và hiển thị độ thân mật của từng người thì tuyệt cmn vời luôn "

Cậu thở dài mệt mỏi:

:" haizzz.... "

Rồi lại cười sướng:

:" tốt thế thì còn gì bằng :)))))))) "

:" Mileena là kiểu người năng vận động, vả lại cô ấy còn xinh đẹp nữa "

:" nhân bản của cô ấy lại còn cá tính riêng, nên mỗi người có một vẻ đẹp riêng "

:" biết đâu sau khi làm quen làm thân rồi, mình sẽ được **ịch thì sao? :)))))) "

:" thật ra thì mình có thể *** luôn Marry "

:" nhưng như thế khác gì mình là một thằng động đực đi hiếp con gái nhà người ta không? "

Cậu nghĩ mình vẫn phải kiềm chế thú tính lại, đây là game đời thực không có "save-load":

:" không, mình sẽ tán cả Marry, cô ấy sẽ tự nguyện trao thân cho mình, và mấy nhân bản kia cũng thế :))) "

:" tán được hết gái, mình sẽ có Harem :)))) "

:" và rồi khi có được Harem :))))) "

:" mình sẽ khiến họ chết mê chết mệt vì mình 😈 "

Kế hoạch ảo tưởng sức mạnh của Harry dần hình thành:

:" cuối cùng.... tán được nhân bản rồi.... Thì bản gốc.... "

:" Mileena sẽ là của mình 😈 "

Người con gái đầu tiên chủ động chơi đùa với Harry… chính là Mileena

Không phải kiểu chơi đùa xã giao

Mà là kiểu thân mật vừa đủ để khiến một cậu trai mười sáu tuổi không còn phân biệt được đâu là giới hạn trên tình bạn dưới tình yêu

Và thế là đủ....

Đủ để đánh thức con quái vật ngủ trong tâm hồn cậu thiếu niên tuổi dậy thì

Một ham muốn thầm kín, non nớt, mù mờ nhưng thiêu đốt dữ dội, thứ cảm xúc cậu không thể gọi tên, chỉ biết rằng:

Cậu muốn Mileena

Cậu yêu cô đến phát điên

Harry đồng ý với ý kiến của Marry, sẽ chơi trò "tán gái simulator":

:" được đấy, tôi sẽ làm như thế, kết bạn vẫn hơn tạo thù 😇 "

:" cho dù phải ăn hành cả ngày 😮‍💨 " cậu mệt mỏi thở dài

Ánh mắt Marry sáng lên:

:" vậy em bảo họ đến chơi nhé? "

Harry lập tức giơ tay như muốn bắt dừng lại một thảm họa sắp xảy ra:

:" ấy.... từ từ..… tôi còn cần thời gian lên kế hoạch làm quen, không thể đột ngột thế được!"

:" với lại… cô liên lạc kiểu gì? Ở đây đâu có điện thoại? "

Marry nhắc lại cho Harry không quên, nhân bản liên lạc với nhau qua suy nghĩ, tức là dùng sức mạnh Hệ Tâm Linh để "gọi cho nhau"

Harry vui mừng vì mình không làm gì xấu với Marry, nếu cô ấy loan chuyện này cho mấy người kia biết, ngày tháng sau này của Harry sẽ là địa ngục trần gian

Nỗi ô nhục "làm trò đồi bại" với "em út"

Marry khá là hợp tác, kể cả khi cô thừa biết Harry gian như cáo:

:" nếu ngài muốn, em có thể giúp "

:" ngài có thể hỏi em về từng người trong số họ "

:" tính cách, thói quen, sở thích…"

:" sẽ tiện hơn cho việc làm quen đó "

Một đề nghị quá ư hấp dẫn

Nhưng Harry lắc đầu:

:" cảm ơn, nhưng tôi muốn tự mình tìm hiểu "

:" làm quen ai đó mà nhảy cóc qua giai đoạn tìm hiểu… thì chỉ khiến mọi thứ rối tung lên thôi "

:" tôi muốn tiếp cận họ… theo phong cách của tôi "