chương 2

Truyện "The Maid and the Master" (ngoại truyện) - chương 2

Tiếp tục với chương trước:

Cánh cửa bật mở, Harry lê từng bước vào nhà như một kẻ vừa sống sót sau ba trăm ngày chinh chiến trên chiến trường, quần áo tơi tả, tóc tai rối bù, và bùn đất bám từ gót chân đến tận vành tai

Marry lập tức chạy ra đón, giọng cô hớn hở:

:" Chủ nhân! Ngài về rồi! "

Ánh mắt cậu lờ đờ, giọng nói khàn:

:"... tôi đi được bao lâu rồi?..... Tôi là ai? Đây là đâu? "

Marry mím môi cố nén cười, nhưng khóe miệng cô đã bắt đầu run nhẹ

Cậu chủ của cô… trông không khác gì một cái xác khô vừa trồi lên từ lòng đất

Dường như Harry đã bị ngậm hành suốt thời gian dài, đến mức não sắp hỏng. Cậu không nhớ nổi bây giờ là ngày nào tháng nào năm nào

Marry cúi đầu lễ phép, giọng dịu dàng như thiên thần:

:" chủ nhân, ngài có cần tắm không ạ? Để em chuẩn bị nước "

Harry cúi đầu nhìn lại chính mình, cả người lấm lem, quần áo dính bùn:

:" .....được rồi..... được rồi, đi tắm thôi "

Chuyển cảnh

Cốc cốc...... Một tiếng gõ cửa vang lên

Giọng Marry cất lên bên ngoài, dịu dàng và lễ phép như mọi khi:

:"Chủ nhân, ngài có cần em giúp gì không?"

Đang cởi áo ra, bỗng có tiếng gõ cửa từ Marry, cậu bình thản nói:

:" vào tắm với tôi đi "

Không phải một lời nói bừa

Cũng không phải đùa cợt

Mà là một câu trả lời… rất bình thường. Cậu nhóc này đã phải trải qua chuỗi ngày "bị" tắm chung với các nhân bản của Mileena, vậy nên là… khái niệm "riêng tư" giờ đã xóa sổ khỏi từ điển

Cậu nhẩm lại nguyên tắc mà các nàng nhân bản đặt ra:

:" tắm cùng được, nhưng không được làm những điều cấm kỵ "

Harry khẽ rùng mình khi nhớ lại ánh mắt cảnh báo:

:" nhưng tắm với Marry chắc sẽ thoải mái hơn "

Dù gì thì cô cũng là người hầu riêng của cậu. Tính cách dịu dàng, mềm mỏng, lại chẳng bao giờ nổi nóng…

Nơi này chỉ có vài căn nhà, nên việc chia diện tích bố trí "dân cư" là thoải mái, thích nhà dài rộng bao nhiêu là có bấy nhiêu, riêng nhà Harry ở đã sở hữu tận hai chỗ tắm, một phòng tắm trong nhà, và một cái nữa là cả một hồ tắm lộ thiên

Khu nhà tắm ngoài trời nằm nép mình ở sân sau, được bao quanh bởi hàng cây cao rậm rạp và bức tường gỗ chắn gió. Một hồ nước nhỏ, ấm áp, luôn được giữ nhiệt nhờ phép thuật của Mileena

Harry chọn chỗ ngồi bên rìa hồ, ngâm mình trong làn nước ấm và thở ra một hơi thật dài:

:" bình thường mấy nàng kia hay rủ nhau tắm chung "

:" giờ về đây có mỗi mình thì thấy trống vắng thật "

Nước sóng sánh nhẹ khi Marry bước xuống

Cô cởi bỏ khăn tắm, để lộ làn da trắng mịn như sứ trong ánh sáng hắt nhẹ từ những viên đá phát quang trên bờ. Không chút ngại ngùng, cô bước vào hồ và ngồi xuống cạnh Harry:

:" chủ nhân, thời gian qua ngài làm gì vậy? "

Harry khoác tay lên vai cô một cách bản năng:

:" mệt mỏi lắm, trước tiên, tôi phải nói cái này không tí lại quên.....tôi, đã hỏi ý kiến của từng người về việc đặt tên "

:" họ đều đồng ý, 10 người 10 cái tên. Ban đầu tôi nghĩ, ồ, chỉ là đặt tên thôi, có gì khó đâu? "

Cậu ngán ngẩm nhớ lại:

:" nhưng rồi vấn đề phát sinh ra, đâu thể đặt tên bừa được, ví dụ này, một người phụ nữ rất đanh đá mà lại được đặt tên là "Hiền", nghe có ổn không? "

Marry khẽ bật cười, bàn tay cô đặt lên ngực chủ nhân, cô tựa đầu vào vai cậu, để lắng nghe câu chuyện

Harry hắng giọng:

:" e hèm..... "

:" đầu tiên, là AI MD, người mà chúng ta biết, cô gái hay đứng trước căn nhà trong rừng. Giờ tôi không còn gọi cô ấy là "AI MD" nữa, thay vào đó, là một cái tên mới"

Cậu nhoẻn miệng cười, trong ánh mắt có chút gì đó như tôn trọng xen lẫn bối rối:

:" chà..... cô ấy biết rất nhiều thứ, hỏi gì cũng trả lời được.....nhưng, khác với vẻ ngoài "mọt sách", cô ấy hay đi chơi với những người khác, có thể tất cả đều là nhân bản nên đương nhiên là biết nhau rồi "

:" cô ấy dạy tôi cách thức tỉnh sức mạnh hệ Tâm Linh "

:" nên tôi gọi cô ấy là.... Aretha "

Ngón tay Marry di chuyển nhẹ nhàng trên cơ ngực của Harry, cô nói:

:" dù chị Aretha có giỏi đến mấy cũng không phải giỏi toàn diện, chị ấy luôn đến đây xem tình hình của Mileena, tìm cách để cô ấy tỉnh lại "

:" nhưng đến giờ vẫn chưa thành công "

Harry có chút lo lắng:

:" ừm, dù sao thì chuyện này đâu thể muốn là tìm ra ngay được "

:" Mileena đã ép bản thân đến cực hạn... nhưng cô ấy chịu đựng không nói ra... "

Sau vài giây trầm lặng vì lo lắng cho Mileena, Harry đột ngột đổi tông giọng, như thể muốn xua tan không khí nặng nề bằng một chuyện gì đó thú vị hơn:

:" tiếp theo.... là một Mileena đến từ Anh Quốc "

:" tôi khá là ngạc nhiên bởi giọng của cô ấy không phải là tiếng anh Mỹ, mà là giọng người Anh bản địa luôn "

:" ban đầu tôi nghe cô ấy nói, cảm thấy có gì đó là lạ, về cách phát âm, về ngữ điệu "

:" sau mới biết đó là giọng Anh-Anh "

Cậu nhớ lại quãng thời gian sống chung với người đó:

:" cô ấy thích chơi cricket, và tổ chức những buổi tiệc trà ngoài trời, tôi chỉ được tham gia sau khi hoàn thành xong bài huấn luyện, buồn thật sự "

:" mà.... bằng cách nào đó tôi nghiện đống bánh cô ấy làm, nó ngon nó ngọt, nó bùi nó béo ngậy, không có thứ gì là quá, tất cả đều "hoàn hảo" "

Marry mỉm cười lặng lẽ. Còn Harry thì tiếp tục kể, ánh mắt như đang sống lại từng đòn roi huấn luyện dưới hoa hồng có gai:

:" cô ấy huấn luyện tôi cách thức tỉnh sức mạnh hệ Thủy và sử dụng các loại vũ khí cận chiến hiện đại "

:" tôi đã bị "đâm" cả trăm phát bằng con dao gỗ..... à không, tôi bị tấn công bằng vũ khí làm từ gỗ... tôi không có đủ "trình" để chơi hàng real, cô ấy nói vậy "

:" well… đã chơi dao rồi, lại còn mang phong cách London… tôi chẳng nghĩ ra cái tên nào hợp hơn là.... Adela "

Marry cười khúc khích:

:" thi thoảng em đến đó chơi… cũng thấy chủ nhân bị ‘hành’ te tua "

Harry quay sang, cau mày, rồi thơm lên má cô:

:" thật sao? Cô đến chơi? Sao tôi không nhớ nhỉ? "

Khuôn mặt cô hồng lên vì được chủ nhân nựng yêu, cô tiếp tục trêu cậu:

:" tại lúc đó chủ nhân đang… bận kêu gào xin tha mạng thôi ạ "

:" em thấy rõ cái cảnh mà.... chủ nhân vừa la lên vừa bị chị Adela "đâm" cho chục nhát "

Cậu liếc nhìn cô với ánh mắt bực tức vì bị trêu, rồi lại nhận ra:

:" à phải rồi, đây là Marry mà, có phải mấy người kia đâu "

Không cho cô kịp cười thêm câu nào, Harry cúi xuống… đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, đầy tức giận pha lẫn khao khát đã dồn nén quá lâu

Marry thoáng sững người. Đôi mắt mở lớn vì bất ngờ, trái tim như ngừng đập một nhịp, nhưng rồi cô khẽ nhắm mắt lại, đôi tay vươn lên, ôm lấy cậu, cả hai ôm hôn lấy nhau trong im lặng

Sau một lúc, cậu buông ra, ngồi thẳng dậy:

:" kể đến đâu rồi nhỉ?.... à, người tiếp theo, là một Mileena đến từ Hàn Quốc. Nhìn từ xa tôi đã có thể nhận ra ngay, bộ đồ Hanbok cô ấy mặc nổi quá mà "

:" mà ai trong số các cô đều có nét "nổi bật riêng" "

:" người thì xuất hiện với bộ đồ "rực rỡ", người thì xuất hiện với bộ đồ "Sherlock Holmes", giờ thêm một người mặc đồ truyền thống của Hàn, tôi cũng chả thấy lạ "

Harry nhớ lại:

:" cô nàng Hàn Quốc này khéo tay cực kỳ, bữa cơm nào tôi cũng phải ngấu nghiến cả chục bát cơm với món kim chi cô ấy làm "

Cậu nhớ lại cảnh mình ngồi làm kim chi:

:" ha ha..... phải rồi, tôi cũng góp phần vào việc làm kim chi mà, phải dậy từ sáng sớm ra vườn làm "tăng gia sản xuất", rồi phải "how to" làm kim chi chuẩn hương vị chua, lên men đúng ngày...... dù sao thì tôi cũng không gặp khó khăn gì mấy, làm lâu rồi cũng quen tay "

:" cô ấy thường đọc sách trong thời gian rảnh rỗi, hoặc là đi chơi với những người khác.... "

Đến đây, cậu tự nhiên hạ giọng xuống, như vừa hồi tưởng lại thứ gì đó "đáng sợ":

:" tôi cũng không ngờ cô ấy lại thích "đi chơi"... "

:" dáng vẻ thục nữ đúng gái mới cưới làm tôi phải kinh ngạc khi chứng kiến cô ấy hóa "rồng" trong các buổi "đi chơi" "

Harrry nói nhanh sang việc khác để khỏi bị chấn thương tâm lý:

:" nhắc đến Hàn Quốc không thể nào thiếu được Teakwondo, đúng không?.... và phải, cô ấy huấn luyện tôi môn võ Teakwondo và sức mạnh hệ Thổ "

:" tôi thường hay chơi chiêu "gạt giò" nên chơi võ chân cộng với cường hóa chân là hợp lý "

:" cô nàng Mileena Hàn Quốc đó, tôi đặt tên cho cô ấy là Minji "

Marry bỗng nhớ ra:

:" A! Trong tủ lạnh nhà mình vẫn còn hũ kim chi mà chị Minji cho. Chủ nhân có muốn ăn không ạ? Tí em hâm nóng cho "

Harry vỗ tay:

:" ô hô, thế lại tốt quá, đúng lúc tôi đang thèm kim chi "

:" người tiếp theo... chà... " Harry hơi ngập ngừng khi nhắc đến người tiếp theo:" Mommy..... ý lộn.... Mileena Russia.... "

Harry chống tay lên thành bờ, thở dài như kể lại một câu chuyện ma có thật:

:" cô ta là một Mileena to lớn nhất trong toàn bộ nhân bản..... tôi m8 nhưng cũng chỉ cao bằng phần hông của cô ấy.... Mileena Nga Ngố cao tận hơn 3m..... nhưng, tuy cao to nhưng không thô kệch "

:" cô ấy chỉ "cao và to" thôi, kiểu cơ thể bình thường bỗng hóa khổng lồ ấy "

Harry cắn môi khi nhớ về người này:

:" body của cô ấy vẫn "nuột" như bình thường, nhưng mà với kích thước như vậy, tôi cảm thấy... phải gọi cô ấy là Mommy.... "

:" có rất nhiều thứ để nói về nàng ta "

:" bắt đầu bằng tên trước nhé? Tôi gọi cô ấy là Catherine Đại Đế.... quên từ Đại Đế đi, chỉ Catherine thôi..... "

:" cô ấy huấn luyện tôi môn đấu vật kiểu "Nga", môn này đòi hỏi các tư thế động chạm "

Cậu nhăn mặt lại:

:" nghe thì sướng đấy, được động chạm cơ thể người khác giới.....nhưng tôi trông chả khác gì đứa trẻ con đang chơi đùa cùng mẹ "

:" cô ấy chỉ cần một tay, vật một phát, xương của tôi như gãy nát toàn bộ "

Cậu nở nụ cười bất lực:

:" ngoài ra, Catherine còn huấn luyện tôi theo kiểu "quân luật"..... 1 đội trưởng 1 binh nhất, nghe là cũng đủ hiểu tôi đã bị hành đến mức nào rồi "

:" mà đây không phải quân luật bình thường, mà là quân luật thời chiến "

Harry kéo Marry lại gần, ôm lấy cô để quên đi ngày tháng "ác mộng":

:" nhắc đến chiến tranh, Catherine rất tôn trọng Michael..... điều này lại kỳ lạ ở đây..... các cô gái nhân bản Mileena khác không ưa Michael, giống hệt bản gốc "

:" nhưng ở đây lại có 1 nhân bản lại khác bản gốc "

:" Mileena rất ghét Michael, còn Catherine thì không, ngược lại còn rất ngưỡng mộ cậu ta "

:" chủ nhân à..... " Marry nói:" thật ra.... Mileena không hề ghét người đó đâu... cô ấy chỉ tức giận thôi... "

Harry gật gù:

:" .... tôi hiểu rồi "

Thắc mắc trong lòng Harry đã được giải đáp, Catherine giống như tâm tư thầm kín của Mileena

:" Tsundere..... " cậu lẩm bẩm

:" chủ nhân nói gì ạ? " Marry nghiêng đầu

Harry gãi đầu:

:" à, không có gì, không có gì, đến đâu rồi nhỉ? Phải rồi..... về sở thích, Catherine thường hay tắm hoặc ngâm mình trong hố băng..... nước càng lạnh cô ấy càng thích "

:" bởi theo như tập thể thao bình thường, nước lạnh dễ hồi phục cơ bắp sau khi tập luyện "

Cậu rùng mình, mặt biến sắc như thể vẫn còn đang cảm lạnh:

:" ban đầu tôi suýt ngất ra đấy khi bị kéo xuống "tắm cùng"........ sau đó tôi được Catherine ôm vào lòng cho cảm nhận hơi ấm.... "

:" cô tưởng tượng ra rồi, phải không? Cái cảnh đấy đấy, đúng là tra tấn tinh thần... nếu tôi không tĩnh tâm chắc tôi sẽ mất kiểm soát luôn rồi..... "

Marry đỏ mặt, nhưng không nói gì

Harry bỗng cúi đầu, hạ giọng:

:" ngoài sở thích tắm nước cực lạnh..... cô ấy coi Volka như là thứ nước lọc bình thường, và rượu phải là 200% cồn.... "

:" Catherine thích tổ chức "tiệc tùng" và mời mọi người đến "chơi" "

:" và..... phải, đầu sỏ của các buổi "đi chơi" chính là Catherine "

Giọng cậu nhỏ dần, mắt nhìn xa xăm, run lên nhè nhẹ:

:" mấy cô gái đó..... nốc rượu đến mức… bay sạch ký ức… Không ai còn nhớ chuyện gì đã xảy ra.... "

Harry rùng mình khi vừa kể vừa nhớ lại:

:" có một lần, tôi, Catherine, Minji và vài người khác "quẩy tới bến" "

:" sáng hôm sau tôi tỉnh lại..... quần áo bốc hơi, tôi khỏa thân nằm trên giường cùng với các nàng... Đương nhiên là ai cũng bán khỏa hết!.... "

:" mình thì không mảnh vải, lại còn toàn gái nằm xung quanh cũng gần như "không mảnh vải che thân"... "

Cậu ôm mặt:

:" tôi đã làm cái quái gì đêm qua??? Tôi không nhớ??? Tôi còn chả nhớ sao tôi lại ở đấy cơ???? Nhìn thấy xôi thịt bưởi năm roi xong hồn tan lạc phách "

:" tôi là người đầu tiên tỉnh lại, nên cũng nhân cơ hội đó đi tìm quần áo và chuồn nhanh "

:" may là họ cũng không nhớ gì... "

:" tôi hy vọng.... mình không làm gì đó.... "

Một giọng nói dịu dàng vang lên, kéo Harry trở về thực tại:

:" chủ nhân không làm gì sai cả, ngài vẫn còn "zin" " cô phán như thể vừa nhìn thấu cậu:" em đoán ngài say quá nên nôn ra quần áo, và phải cởi ra "

Chắc chắn Marry vừa dùng một năng lực gì đó để "kiểm tra" Harry. Nghe "em gái mưa" phán sau một đêm ngủ cùng gái mà vẫn còn "nguyên"

Harry không biết nên khóc hay cười:

:" à ừ.... người tiếp theo... "

Cậu khoanh tay, tựa lưng vào thành hồ nước nóng, mắt nhìn lên trời như đang kể lại một giấc mộng đẹp:

:" người tiếp theo.... là một Mileena đến từ Nhật Bản, yep, chính là cái cô ngày đầu xuất hiện mặc kimono, có đeo thanh katana bên hông ấy "

:" không hiểu sao tôi lại nghĩ đến DK mỗi khi nhìn cô ấy..... tôi không có ý gì đâu, tôi không hiểu tại sao tôi lại nghĩ được như vậy.... có thể cả hai đều đến từ Nhật? "

Cậu cười nhạt, hơi xấu hổ:

:" và..... vì nhìn người này mà lại liên tưởng đến người kia... tôi lấy luôn tên thật của DK đặt cho cô ấy.... Narumi.... "

Harry mỉm cười hồi tưởng lại:

:" lần đầu gặp Narumi, tôi có cảm giác như đang trò chuyện với một tiểu thư con nhà gia giáo "

:" từng cử chỉ, từ cái cúi đầu cho đến ánh mắt khi nói chuyện, từ cách cô ấy di chuyển cho đến lúc ngồi nghỉ... mọi thứ đều thanh lịch đến mức đánh bay hết cái ‘tâm hồn đen tối’ của tôi "

Cậu phì cười, vừa hạnh phúc vừa bất lực:

:" Narumi thấy tôi gầy quá nên bắt tôi tập gym để tăng cơ, cô ấy vừa làm "huấn luyện viên thể hình", vừa dạy tôi môn võ Karate nữa, có gym tăng cơ rồi thì phải thêm karate cho cứng rắn "

Harry đưa tay vẽ một vòng tưởng tượng:

:" về sở thích, Narumi thích chơi bóng chày, nhìn bề ngoài cô ấy, ai cũng sẽ lầm tưởng là dịu dàng yếu đuối. Nhưng thực tế... Narumi có lực ném bóng mạnh đến mức nứt cả tường "

:" có một lần, tôi đứng vung gậy. Cô ấy ném... tôi còn chưa kịp phản ứng đánh bóng, thì quả bóng bay vèo phát qua, lao thẳng vào tường nhà, xuyên thủng vào bên trong, và... đập thẳng vào nồi cơm trong nhà bếp "

:" tôi phải ngồi sửa cái nồi cơm đó cả ngày hôm sau "

:" từ hôm đó, tôi mới hiểu... tại sao tôi phải tập gym "

:" chưa hết, khi đến lượt tôi ném bóng và cô ấy cầm gậy..... tôi chỉ có thể nói thế này... lực vung gậy đập bóng của Narumi.... chỉ có trời mới thấy được.... "

Marry vỗ vai cậu cười như đang nghe truyện hài tiếu lâm, còn Harry thì thở dài:

:" dù sao thì... có người nấu súp Miso để ăn mỗi sáng, có người nấu cơm cá cho ăn mỗi trưa, lại còn có người bồi bổ kiến thức thể dục thể thao kèm bên cạnh, rồi còn có người chơi bóng chày mỗi buổi chiều tối, đêm được ngủ cùng nữa chứ "

:" cô ấy giống như một… người vợ đảm đang "

:" Narumi… xứng đáng với vị trí đó hơn bất kỳ ai. Một người phụ nữ chu đáo, nhẹ nhàng, biết chăm lo, lại còn biết "nuôi chồng" "

Rồi Harry nhăn mặt, hơi xị xuống như vừa ăn phải sự thật đắng chát:

:".... đó là trước đây, giờ tôi đã nhầm... "

:" giống với Minji, cô nàng người Hàn, thì với Narumi, cô gái người Nhật, hai chị em này đương nhiên không thể không đến những bữa tiệc do Catherine tổ chức "

Cậu ngâm mình trong nước một lúc, rồi kể tiếp:

:" người tiếp theo... well shit.... "

Cậu thở ra một hơi dài, giọng đượm mùi cay đắng lẫn nhục nhã:

:" người này..... không phải cơn ác mộng rượu chè như Catherine. Không phải lò nấu cơm tình cảm kiểu Narumi hay Minji. Mà là… cơn ác mộng thời trang...."

Nhớ lại ngày đầu tiên, khi trên đấu trường, lần lượt từng nhân bản xuất hiện, có một nhân bản xuất hiện trông như bước ra từ sàn diễn thời trang

:" một nhân bản Mileena "French" " Từ "French" được cậu nhấn mạnh bằng chất giọng bay bướm, lả lơi đến mức mỉa mai nghe rõ mười phần

:" tôi và cô nàng này cứ như kỳ phùng địch thủ của nhau ấy, không hẳn là ghét, cũng chả phải thích, như lửa với nước, vậy thôi "

Cậu hắng giọng:

:" nói qua một chút, cô gái này đến từ Pháp, như cái tên "French" ấy "

:" cô là một nhà thiết kế thời trang khó tính, bà chằn may vá, chúa tể thêu thùa "

Khác với những lần cậu kể về những người trước. Lần này, Harry kể bằng giọng bực bội:

:" khi cô ấy bước ra từ cửa hàng thời trang… tôi tưởng mình đang xem Paris Fashion Week. Tóc rối kiểu cố ý, môi đỏ như rượu vang, váy đen xẻ cao đến tận hông, chân đi giày cao gót... Tôi đứng hình mất 10 giây, không phải vì ngưỡng mộ, mà là vì… bị soi từ đầu đến chân như một thằng ăn mày "

Harry nhại lại giọng Pháp mũi hếch, tay vung vẩy kiểu diva đang chỉ đạo show diễn:

:" mais qu’est-ce que c’est? Một gã mặc rác rưởi thế này cũng dám bước vào vùng đất thiêng liêng của nghệ thuật sao? Mon Dieu, hắn còn dám phối áo hoodie với dép tổ ong??? Ai cho phép hắn tồn tại cơ chứ??? "

Cậu chép miệng đầy ức chế:

:" đó là… nỗi nhục lớn nhất đời tôi. Tôi chỉ mặc áo thun xám, quần short đen, dép cao su. Có gì sai??? Tôi đã làm gì sai???? "

:" tôi gõ cửa xin học, còn bị đuổi thẳng cổ vì… không đủ gu để xứng với không khí của cô ta "

Cậu khoanh tay lại, vênh mặt lên:

:" ban đầu tôi đã định hạ thấp mình và nói lý do đến đây là gì..... thế mà, thành cái chợ, cãi nhau ỏm tỏi chỉ vì vấn đề bộ đồ tôi đang mặc, kiến thức thời trang của tôi nông cạn, không có gu thời trang nào ra hồn, vân vân... "

:" mặc dù ghét, nhưng vẫn phải hỏi, tôi lên giọng luôn: thế cô không thích tôi mặc như thế này, thì tôi mặc cái gì đây cho vừa mắt cô? "

:" xin lỗi chứ tôi nghèo hèn quanh năm đánh cá. Đã ai cho tôi mượn cái mùi tiền trong gió đâu mà mặc vải lụa gấm vóc? Tôi không học Harvard Fashion, tôi mặc đồ của đời sống thật, cô hiểu không!? "

:" tôi đã cúi thấp mình xuống để xin cô "dạy học" cho rồi mà cô vẫn vểnh cái mặt "ăn tiền" của mình lên thượng đẳng à??? "

Harry dừng lại, thở dài:

:" tôi ước lúc đó tôi có cái đầu lạnh, câu chuyện cũng chỉ là tôi mặc đồ trông bần quá, đi hỏi người khác mặc đồ gì cho hợp là được "

:" sau trận cãi vã kia, nàng ta im lặng bảo tôi vào.... và "bán hành" cho tôi, không phải bị đánh đập.... mà là "huấn luyện thời trang" "

:" Cô ấy không chỉ tôi tập tành sức mạnh gì cả..... mà huấn luyện tôi về gu thời trang, về cách tạo phong thái, cách phối màu, rồi tôi lại còn phải học cách đi catwalk chuẩn người mẫu..... tôi bị cô ta chê thậm tệ, bị chửi như chó "

Cậu trầm giọng:

:" và... cái cửa hàng thời trang duy nhất trên đảo này, là của cô ta. Nơi bán quần áo, phụ kiện, nước hoa, giày cao gót… thậm chí có cả váy cưới..... mặc dù tại sao lại có cả váy cưới thì tôi cũng chưa biết "

:" và đã "French" rồi lại còn "thời trang" "

:" còn cái tên nào hợp lý hơn cái tên "Victoria" không? "

:" Victoria, nữ hoàng thời trang "

:" và Harry, nô lệ thống khổ dưới thời cai trị của bà hoàng độc ác "

:" như lửa với nước, như LV đụng phải Bitis "

Harry ngừng lại, trêu đùa với Marry một lúc, rồi mới tiếp tục kể:

:" quay lại với câu chuyện nào "

:" tôi đã biết được rất nhiều thứ từ Victoria, ngoài mặt thì chả ưa nhau tẹo nào. Nhưng vẫn phải công nhận, cô ấy biết nhiều thứ "

:" Victoria có được sự giàu có như ngày hôm nay không phải ngậm thìa vàng "

:" khi được Mileena tạo ra, cô ấy đã được lệnh tự do hành động, và bị "vứt" đến một nơi xa lạ "

:" Mileena không nói gì về việc tiếp theo phải đi đâu làm gì, chỉ đưa ra bài "test" tự do, để cô ấy muốn làm gì thì làm "

:" đang từ một nhân bản bị đá xuống kẻ vô danh, mới "chào đời" mà đã bị đuổi xuống đáy nằm "

:" Victoria đã phải trải quá vô vàn khó khăn từ hai bàn tay trắng. Ban đầu, cô ấy làm phụ việc trên thuyền, lương của các thủy thủ làm việc ngoài biển khơi thường cao hơn đất liền "

:" Nhưng khổ nỗi Victoria là nữ, nên cô ấy phải cắt tóc giả nam để lên thuyền, con thuyền đó lại còn bị đắm bởi cướp biển tấn công, xong chật vật mãi cô mới bơi vào bờ được, lạc đến vùng đất lạ "

:" mọi thứ cứ diễn tiếp mãi, đen đủi vô số kể. Nhưng, Victoria không bỏ cuộc, cô cần phải sống để gặp lại bản gốc, tuy được giao cho mệnh lệnh "thích làm gì thì làm" "

:" nhưng Victoria biết, đây chỉ là thử thách của người tạo ra mình, thử thách tàn nhẫn để tạo ra một "nhân bản độc lập" "

Cậu chép miệng:

:" trải qua bao nhiêu khó khăn, làm bao nhiêu việc, cô ấy mới tiến đến được công việc ổn định như ngày hôm nay, nhà thiết kế thời trang. Trước đó, khi đang lang thang khắp nơi, Victoria đã vô tình gặp một thợ chụp ảnh, người thợ này có đôi mắt "chuyên nghiệp", chỉ nhìn là biết đằng sau vẻ tàn tạ ốm đói, là khuôn mặt "ăn ảnh", nếu bồi dưỡng tốt, Victoria sẽ trở thành người mẫu "hái ra tiền" "

Ánh mắt cậu như đang xem một bộ phim hoài cổ:

:" làm được việc này chưa được lâu, những nhà thiết kế thời trang đã "chọn" cô, để làm "linh vật" cho công ty giải trí của họ, cuộc tranh giành "trứng vàng" diễn ra rất khốc liệt "

:" ông thợ chụp ảnh kia bị áp lực tứ phía, nên đành giơ tay chịu trói "dâng" cô ấy cho mấy người kia..... cảm thấy bản thân không khác gì một món đồ vật bị người khác sử dụng muốn lấy thì lấy, muốn vứt thì vứt "

:" Victoria cắn răng "hợp tác" và "lợi dụng" những kẻ đó, cô "vừa học vừa làm", đấu tranh để tồn tại chứ không nhất quyết làm bình hoa di động "

:" cuối cùng, Victoria đã trở thành CEO mới của tập đoàn thời trang nổi tiếng khắp thế giới lúc bấy giờ "

Harry mỉm cười, không phải mỉa mai, mà là hài lòng:

:" Lúc này, cô mới chỉ xong mục tiêu đầu tiên, có vị trí trong xã hội. Sau đó, cô sử dụng toàn bộ tài sản để "nâng cấp" sức mạnh bản thân, trở thành người thức tỉnh sức mạnh hệ Hỏa cấp Diamond ít lâu sau đó "

:" khi đang trên đà mặt trời giữa trưa, cô đã có một giấc mơ kỳ lạ về Bản Gốc. Với thành công của mình, Victoria được quay lại với Mileena, trở thành nhân bản tiếp theo hoàn thành thí nghiệm "

:" cô không tiếc khi phải vứt bỏ bao nhiêu thành quả cố gắng mới được.... sau tất cả, những gì cô làm là chứng tỏ bản thân với người tạo ra cô "

:" sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng, cô cũng được quay về cùng với các chị em của mình "

Cậu nhìn về căn nhà, tầng hai, nơi Mileena đang ngủ yên:

:" khi cô ấy kể xong câu chuyện, tôi mới biết rằng, không chỉ Victoria, tất cả các nhân bản khác cũng phải trải qua thời kỳ khó khăn như vậy "

:" tôi hiểu, Mileena không muốn một đội quân lúc nào cũng phải "giật dây", cô ấy muốn tạo ra các "biến thể độc lập" "

:" giờ đây Mileena đang chìm trong cơn hôn mê, những nhân bản sẽ thay cô gánh vác tất cả "

Cậu vươn vai một chút cho khỏe người:

:" quay lại với Victoria hiện tại "

:" tôi đã thay đổi cách nghĩ về Victoria sau khi nghe câu chuyện. Khi tôi ăn mặc chỉnh tề, cô ấy không khó chịu lắm đâu "

:" thay vì dùng lời nói để chửi, cô ấy dùng bánh mỳ que để đánh tôi "

Harry phá lên cười:

:" trông cô ấy lúc cầm que bánh mì dài dài đập vào đầu tôi trông buồn cười chết đi được, không đau lắm, tôi chỉ thấy cô ấy dễ thương thôi "

Cậu ta dịu giọng xuống:

:" Vì đã ‘học nghề’, nên tôi trở thành phụ tá của Victoria, phải phụ giúp cô ấy may đồ, cắt vải, chỉnh form dáng, phối màu "

:" haizzz... tất cả bộ đồ mà các cô đang mặc trên người đều là sản phẩm của cô ấy.... tôi thấy hơi kỳ là tại sao chả ai phàn nàn việc cô ấy bắt mỗi người mỗi ngày một bộ? "

:" do các cô là cùng là một người nên suy nghĩ giống nhau? "

Harry chợt nheo mắt, nở nụ cười đen tối:

:" dù sao thì, cũng chính nhờ việc làm phụ tá, tôi cũng biết số đo 3 vòng của từng người :))))) "

Cậu hắng giọng, quay lại nghiêm túc:

:" về phần tập luyện, nãy tôi nói đùa, không chỉ học về "thời trang", Victoria có kinh nghiệm gì đều truyền lại cho tôi hết, việc học nghề để trở thành phụ tá tôi vừa kể rồi "

:" cô ấy có sức mạnh hệ Hỏa, well, đương nhiên là tôi sẽ được học về hệ đó "

:" và, đặc biệt biệt hơn, với kinh nghiệm trải đời lâu như vậy, Victoria còn đặc biệt dạy tôi "cách lên level mà không cần điểm nâng cấp" "

:" tuy Victoria lắm mồm nhưng đó là những lời quan tâm thật lòng "

Sau khi tắm xong, cả hai đến nhà bếp để làm bữa tối

Harry vừa nhìn Marry làm bếp, vừa nói:

:" cô chặt nhanh thế không sợ bị nhầm vào ngón tay à? "

Marry mỉm cười:

:" không sao đâu ạ, thế này vẫn nhẹ nhàng lắm, em sợ làm nhanh hơn nữa cái thớt nó hỏng mất "

Harry chỉ biết cười lấy lệ:

:" các cô làm gì cũng nhanh thật, nhanh đến mức đáng sợ, nhất là Tina "

Marry quay sang:

:" Tina? "

Harry vội nói:

:" à phải, tôi quên, nãy chúng ta xong Victoria rồi "

:" giờ đến với người tiếp theo "

:" Tina, một nhân bản Mileena đến từ Đức "

Vừa chuẩn bị bát đĩa, Harry vừa kể:

:" cô ấy cứ như là hiện thân của học thuyết "Blitzkrieg" vậy "

:" ban đầu, khi mới gặp, tôi đã bị hù dọa mấy lần bởi cô ấy liên tục xuất hiện bất thình lình "

:" cho dù tôi ở đâu hay đang làm gì, chỉ cần quay đi ngoảnh lại cái.... Tina đã ở ngay bên cạnh.... mấy cái nhà ma mà tuyển được người như thế chắc hốt ra tiền "

Harry sắp xếp đồ ăn ra đĩa:

:" bàn về tốc độ, cô ấy là nhanh nhất "

:" nhanh đến mức tôi cảm tưởng mình đang ở trong truyện tranh với siêu anh hùng "

:" Tina có dáng người nhỏ nhắn, như thể là phiên bản 'loli' của Mileena, và sở của cô ấy là ngủ, ngủ rất nhiều. Nhưng không phải kiểu lười biếng đâu. Là kiểu… thích mộng mơ đúng nghĩa đen "

:" Tina là một cô gái giản dị, hiền lành, sống thoải mái không cầu kỳ như Victoria "

Cậu tiện tay lấy khăn lau lại bếp cho sạch:

:" lúc rảnh rỗi, cô ấy thường hay ngồi dưới bóng râm của cây táo để đọc sách, hoặc ngủ luôn ở đó "

:" trông dễ thương cực, lúc mà tôi đi tìm Tina, thấy cô đang ngủ dưới tán cây, tôi chỉ biết thở ngắn thở dài rồi bế cô ấy về "

:" phải, thói quen ngủ liên tục, nhưng cô ấy lại không lề mề, chậm chạp, lúc rảnh thì nghỉ lúc làm việc thì tỉnh như sáo "

Cậu kéo ghế ra cho Marry ngồi, rồi mới ngồi xuống chỗ của mình:

:" Tina dạy tôi lập phương án tác chiến, tăng IQ Battle, cách lấy yếu thắng mạnh nhờ vào tốc độ "

:" được cô ấy dạy, tôi biết được khi chiến đấu nên làm gì, với làm gì để kiểm soát tình hình "

:" trường hợp một mình tôi gặp 2 kẻ địch thì sao? Hoặc gặp 5 tên? 10 tên? Vân vân "

:" tình huống team mình gặp phải team địch nên làm gì? nên tấn công ai đầu tiên? Không phải mặc định cứ nhằm vào Healer mà tấn công, trường hợp không thể đánh lại được phải phải rút lui thì nên làm gì để bảo toàn tính mạng? "

:" phải biết dùng cái đầu, tận dụng chất sám đánh trận mới là tốt nhất, vai u bắp thịt mà không biết nghĩ thì cũng chỉ làm bao thịt di động "

Harry nhún vai, vẻ bất lực pha chút buồn cười:

:" nhưng mà... đó là lúc bình thường thôi "

:" còn trong mấy buổi 'đi chơi' do Catherine tổ chức ấy hả... "

:" Tina cũng 'quẩy' ác không kém ai đâu. Nhỏ con thì nhỏ con, mà bia thì uống như nước lã "

:" cô ấy ngồi gọn trong lòng tôi, tay cầm ly bia to gấp ba cái đầu... cạn cái ực hết sạch luôn, tôi cứ nghĩ cô nàng sẽ ngất lăn ra sau vài ly, ai ngờ càng uống càng tỉnh, càng tỉnh càng... sung "

Thay vì kể tiếp, Harry dừng lại, cậu cùng Marry bắt đầu ăn:

:" ưm… món này nêm vừa miệng thật đấy "

:" còn con cá này, thịt mềm, không tanh, xương thì giòn… ăn cả cũng được "

Bữa ăn trôi qua trong sự yên bình hiếm hoi. Khi đũa chạm đến hạt cơm cuối cùng, Harry đứng dậy, vươn vai:

:" nào, để tôi làm cho, cô nấu rồi thì tôi rửa bát, cứ ra ngoài kia nghỉ ngơi đi "

Sau một hồi loảng xoảng, tiếng nước rửa bát lách tách trong bếp, Harry lau tay, bước ra phòng khách, Marry đang ngồi chờ cậu trên ghế

Cậu ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm cô từ phía sau, Marry khẽ nghiêng đầu tựa vào vai cậu

Không có TV để xem, cũng chẳng cần bất kỳ thiết bị nào để giải trí. Trong thế giới kỳ lạ này, chỉ cần có nhau, sự hiện diện và hơi ấm của người bên cạnh… là đủ

Ngồi được một lúc, Harry khẽ nói:

:" cuộc sống không hiện đại thế này...... lại có cái hay của nó. Được quay trở lại thời đại cũ, ngày đi làm, tối về quây quần bên gia đình, ăn cơm mà không cần phải kè cái điện thoại ở bên..... không TV, không điện thoại..... "

Cậu chạm lên mái tóc cô:

:" cô biết không? Khi còn ở với Anh Thư, tôi còn được nghe cô ấy đọc văn, ngâm thơ "

:" ý quên, tôi quên chưa nói "

:" Anh Thư, đó là tên của nhân bản đến từ Trung Hoa "

:" điều tôi ấn tượng với cô nàng này, là bộ váy sườn xám. Alice, bạn tôi, con đấy từng mặc cái thứ đó rồi, nên tôi cũng biết tên của loại váy đó "

Cậu chậm rãi kể:

:" Anh Thư, là một nàng thơ bước ra từ tranh cổ mặc"

:" mỗi lần gặp phong cảnh hữu tình, núi non trập trùng, hồ nước lặng gió, là cô ấy lại phe phẩy chiếc quạt giấy, tay chắp sau lưng, ngâm nga mấy câu thơ "

Harry bật cười khổ:

:" tiếc là tôi chả rành mấy thứ nghệ thuật đó, Anh Thư toàn nói kiểu ẩn dụ, ví von bóng gió. Tôi nghe thì biết hay… nhưng không hiểu gì sất "

:" Cũng may là sau một thời gian ở cùng, tôi cũng học lỏm được ít nhiều. Giờ ít ra, còn đối đáp lại được vài câu "

Harry nói:

:" cô ấy dạy tôi cách sử dụng linh lực "đúng cách", ví dụ như, tạo ra đồ vật từ linh lực "

Cậu giơ tay, vẽ một vòng trong không khí. Một tia sáng lóe lên, rồi một quả táo đỏ thẫm từ từ hiện ra trong lòng bàn tay cậu

Cậu đưa quả táo cho Marry:

:" này, ăn đi "

Marry đón lấy, ánh mắt ngạc nhiên và thích thú:

:" chủ nhân giỏi quá, ngài đã học được thứ sức mạnh khó học "

Harry kể tiếp:

:" khi đã hiểu nguyên lý, tôi không chỉ tạo được hoa lá cành, mà có thể tạo ra cả vũ khí, giáp trụ "

:" ngoài "văn thần" ra, Anh Thư còn kiêm luôn "võ thần"..... ngày nào tôi cũng "cọ xát" với cô ấy "

:" tạo ra vũ khí nhưng không biết nó có ổn không? Không có chỗ test? "

Cậu cười gượng:

:" không cần lo, bởi Anh Thư sẵn sàng xách đao lên tỉ thí một trận, chỉ cần thế thôi là biết đồ tôi tạo có đạt đủ tiêu chuẩn hay không "

:" Anh Thư, Nàng Thơ cách điệu, Văn Võ Song Toàn "

Đang rảnh rỗi, Harry tạo ra một rổ táo đỏ mọng tươi tốt, rồi đi vào bếp lấy dao đĩa ra để gọt:

:" cái này tôi phải học suốt cả tháng trời mới thành công được, tươi ngon lắm, không thuốc trừ sâu đâu "

Cậu vừa gọt táo, vừa kể:

:" có người dạy tôi cách tạo ra vũ khí lạnh, lưỡi kiếm, giáo mác… thì cũng sẽ có người dạy tôi tạo ra vũ khí nóng, thứ được sinh ra để huỷ diệt từ khoảng cách xa "

:" nhân bản Mileena tiếp theo đến từ Mỹ, một ‘công dân Hoa Kỳ’ đích thực, nếu không muốn nói là bản sao hoàn hảo của giấc mơ nước Mỹ trong hình hài một cô gái mê súng "

Harry đưa tay ra đếm từng ngón, như đang nhẩm lại sở thích của cô gái Mỹ đó:

:" súng cổ, súng hiện đại, cả đống đồ ngoài hành tinh như súng plasma hay railgun, rồi đến đống đồ trong khoa học viễn tưởng hay thậm chí là trong game như khẩu boltgun… cứ đưa cho cô ấy bản thiết kế, bất kể loại gì, cô ấy sẽ mổ xẻ nó ra như bác sĩ pháp y mổ xác, rồi kể cho tôi nghe từng chi tiết, cấu trúc, cơ chế, điểm mạnh, điểm yếu "

Cậu ngừng một chút, mắt ánh lên một nụ cười:

:" tôi đặt tên cho cô ấy là Charlotte. Cô ấy vui tính, nghịch ngợm, hay nói chuyện phiếm, lúc nào cũng như một đứa trẻ háo hức được mở quà Noel. Đeo kính tròn, tóc cắt ngắn, nhìn thì tưởng mọt sách… mà thật ra là thiện xạ đệ nhất. Mắt Charlotte tinh lắm, dù mục tiêu cách cả cây số, cô ấy vẫn bắn một phát trúng ngay tâm, tôi không hiểu cô ấy căn chỉnh ly tâm kiểu gì "

Harry lau tay cho sạch, rồi lấy miếng táo đưa lên cho Marry ăn:

:" ban đầu, tôi cứ nghĩ đây chỉ là bài học tầm thường, học về súng, học về đạn,.... "

:" một khẩu súng khó có thể làm bị thương người thức tỉnh sức mạnh, phải không? "

Cậu chậm rãi, giọng trầm xuống:

:" cho đến khi, tôi được Charlotte kể về "ma thuật đen", thứ phép thuật nguyền rủa ám vào vũ khí, làm cho những đống sắt vụn đó trở lại thời kỳ nhuốm máu "

:" một viên đạn nhỏ tưởng như vô hại, tôi chỉ cần bật giáp lên là có thể đánh bật viên đạn ra "

:" nhưng còn một viên đạn bị phù phép "ma thuật đen" thì sao? "

:" tôi sẽ chết ngay lập tức "

Harry giải thích:

:" chúng ta đều biết, "linh lực" là một thứ tạo hóa thần kỳ giúp con người có được sức mạnh nguyên tố "

:" còn "ma thuật đen", là khắc tinh của linh lực "

:" thứ "tà đạo" này nuốt chửng "linh lực" "

:" ví dụ này, tôi, đang sở hữu một bộ giáp cứng rắn không thể phá hủy, kẻ địch là một tên cầm súng "

:" chỉ là một khẩu súng thôi, tôi có gì phải lo? đạn không thể xuyên thủng được lớp giáp "

:" nhưng nếu đó là một viên đạn được "ma hóa" thì sao? "

Harry lấy ví dụ thực tế, hóa đá một bàn tay, và bên tay còn lại, tạo ra "ma thuật đen":

:" nhìn này, khi thứ này chạm vào lớp giáp được bao phủ bên ngoài "

Harry điều khiển làn khói đen trên tay chạm vào giáp đá. Chỉ trong khoảnh khắc, một mảng lớn lớp giáp bị ăn mòn, bốc hơi thành tro bụi để lộ lớp da trần bên dưới:

:" như đã nói, thứ ma thuật này ăn linh lực "

:" ứng dụng vào ví dụ trên, tôi sẽ bị viên đạn găm thẳng vào người, mất máu, chết "

Cậu cười gượng, bởi thứ "ma thuật đen" trên tay cậu mạnh khủng khiếp:

:" và tôi được Charlotte kiến thức về nó, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng "

:" tôi phải hiểu cái thứ vũ khí kia là gì, nó ảnh hưởng như thế nào đến tôi, và cách để phòng chống "ma thuật hắc ám" là làm gì "

Harry tựa đầu vào lưng ghế sau khoảng thời gian kể chuyện

Marry rót cho cậu cốc nước mát, cô tiện tay làm lạnh nó luôn:

:" chủ nhân, ngài uống đi cho mát "

Harry gật đầu, khẽ cầm lấy ly nước, nhấp một ngụm rồi mỉm cười:

:" cảm ơn "

Một thoáng trầm, rồi cậu kể:

:" được rồi, câu chuyện sắp kết thúc rồi, đến với người cuối cùng nào "

:" người cuối cùng… chính là một nhân bản Mileena đến từ Brazil "

:" như đã nói, các cô ai cũng có nét nổi bật riêng, cô nàng này cũng vậy "

:" nổi bật với làn da rám nắng "

:" lần đầu tiên tôi thấy một Mileena có làn da nâu kiểu bánh mật ấy, những người còn lại ai cũng da trắng hồng hào hết "

:" tôi gọi cô nàng người Brazil này là Ellie "

Cậu khẽ bật cười:

:" nói là sống ở một đất nước có thời tiết nắng nóng oi bức, nhưng cô ấy không thể quen được với điều đó, ghét cái nóng và yêu cái lạnh "

:" Catherine đúng là tâm điểm của mọi thứ, hai người này gặp nhau cái là cứ phải gọi là "mình cùng nhau đóng băng" "

Harry có hơi đỏ mặt khi nhắc đến khoảng thời gian sống cùng Ellie:

:" Ellie không chuộng váy áo kiểu cách, càng không quan tâm đến sự sang trọng. Ở nhà, cô ấy cứ quần đùi áo thun là xong, mát mẻ, dễ thở. Nhiều lúc tôi tự hỏi… liệu cô ấy có coi ‘quần áo’ chỉ là lựa chọn, chứ không phải quy tắc? "

Cậu cắn môi, như kiềm chế bản thân:

:" tôi đã nhiều lần phải kiềm chế bản thân, vì… đôi khi, chỉ cần liếc qua, là có thể thấy phần nhạy cảm, vải thưa che thế nào được,..... "

:" Ellie nói:" Ở nhà thì cần gì phải gò bó trong vải vóc?" và đó là lý lẽ của cô ấy "

:" tôi thì.... well... yeah.... tôi.... "

Harry khép mắt lại vài giây như gói chặt những hình ảnh đang hiện ra trong đầu:

:" cô ấy là một người tự do, phải, tự do theo nghĩa đen luôn "

Cậu chuyển nhanh sang chuyện khác:

:" Ellie dạy tôi tập Yoga.... cái mà..... "

Nhớ lại những lần tập yoga cùng cô nàng "mát mẻ":

:" phải, tập yoga.... để giãn cơ cho dễ vận động, tăng cường độ dẻo dai, ha ha, phải đó "

:" lúc rảnh rỗi thì tôi chơi bóng đá, bóng chuyền, hay là mấy môn thể thao khác "

Harry đưa tay ra, như múa một vài động tác quen thuộc:

:" ngoài ra, cô ấy dạy tôi môn võ Capoeria "

:" đó là một môn võ nhảy, cũng cần độ dẻo dai, yoga tập đúng là không thể thừa "

:" và cô ấy còn dạy tôi cách thức tỉnh sức mạnh hệ Mộc và hệ Healer "

:" lúc đó học, tôi mới hiểu DK phải vất vả như thế nào trong việc làm người Đa Hệ "

Kể xong chuyện về Ellie, Harry cùng Marry lại đùa giỡn một lúc. Những tràng cười vang lên nhẹ nhàng giữa không gian yên tĩnh

Một lúc sau, cậu lên phòng trên lầu, nơi Mileena đang chìm trong hôn mê

Phòng vẫn yên tĩnh như mọi khi, tiếng gió khe khẽ qua song cửa, hòa cùng nhịp thở đều đặn của người con gái trên giường

Cậu ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn ngắm khuôn mặt quen thuộc ấy:

:" ...Mileena " cậu thì thầm:" tôi hy vọng cô có thể thoát khỏi cơn hôn mê này "

Giọng cậu nhỏ, đều đều, như đang nói với chính lòng mình:

:" cô biết gì không? Nhân bản của cô, ai cũng thú vị hết, ở cùng họ một thời gian, tôi thấy tự tin hơn trong việc giao tiếp với phái nữ "

Harry cười nhạt:

:" hoặc… có thể vì chúng tôi đã thân quen rồi, nên mới tự nhiên đến vậy "

:" à, để tôi kể cô nghe cái này nhé "

Và thế là cậu kể, một lần nữa. Không phải bằng giọng hào hứng như lúc nói chuyện với Marry, mà bằng chất giọng dịu hơn, trầm hơn, như thể đang kể lại một cuốn nhật ký hành trình. Từng chi tiết, từng cảm xúc, từng kỷ niệm, cậu chia sẻ tất cả, với một người không thể đáp lại

Biết rõ điều đó, nhưng Harry vẫn tiếp tục. Cậu biết mình trông chẳng khác gì một kẻ điên đang nói chuyện với bức tường

Nhưng.....

Khi mọi người ở ngoài kia đang vui vẻ, Mileena lại nằm đây một mình, cậu muốn kể cô nghe "hành trình phiêu lưu" của mình, về những gì cô ấy bỏ lỡ

Harry cười, kết thúc câu chuyện:

:" vậy đó, đó là hành trình một thời gian qua tôi đi đâu, làm gì "

Kể xong, cậu im lặng

Một khoảng trống rơi xuống, nặng nề

Harry lặng lẽ nhìn cô hồi lâu. Trong đôi mắt ấy, là sự giằng xé giữa lý trí và điều gì đó sâu kín hơn, mềm yếu hơn

:" ....Mileena " Cậu lại gọi tên cô, thật khẽ

Rồi, không một lời báo trước, Harry cúi người xuống. Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên bờ môi cô, như một lời thú nhận vụng về:

:" ...tôi yêu em, Mileena "