Chương 5 : Mục tiêu mới

Sau sự kiện Reefairn bị thiêu cháy, Phroman quyết định đi du ngoạn một lượt khắp nơi trên châu lục Mafgar, một trong sáu vùng đất nổi lớn trên Thiên Đường và cũng là nơi sinh sống chủ yếu của tộc Thú Nhân.

Nhưng đến cuối cùng, cậu lại quyết sống một mình ở nơi hẻo lánh này, tận hưởng quãng thời gian yên bình với những bông hoa mà tự tay cậu trồng.

Cha mẹ cậu cũng đã mất trong ngày ấy. Cậu tự trách bản thân mình rằng trước đây đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian để có thể được ở bên họ nhiều hơn. Chỉ vì lòng tự tôn của bản thân mà bỏ nhà đi. Lúc ấy cậu đã quá khờ dại đến nhường nào.

Nhưng ít nhất sự khờ dại ấy đã cứu cậu khỏi việc bị thiêu sống trong vụ hoả hoạn năm xưa, một điều thật trớ trêu.

Cậu cầm lấy một cuộn giấy trong bộ sưu tập những câu chuyện hài, đem ra ngoài nhà đọc cho khuây khỏa. Vừa đọc vừa ngắm cảnh, cậu vô thức nhìn về phía những bông hoa Ying - Yang.

Cứ mỗi khi nhìn vào chúng, cậu lại nghĩ về cô ấy. Vyarna đặc biệt rất thích hoa. Bên cạnh việc điên cuồng chế tạo nhiều loại thược dược khác nhau, cậu thường thấy cô cùng cô bạn nai tóc nâu tới đây để làm vòng hoa cho nhau.

Cậu đã biết cô đủ lâu để hiểu rõ cô.

Một Thú Nhân mang trong mình những khát khao cháy bỏng, muốn được mọi người công nhận và có được vinh quang, nhưng lại phải chôn vùi giấc mơ ấy đằng sau những thí nghiệm chết người chỉ vì bản thân là phụ nữ.

Vyarna mạnh hơn, giỏi hơn anh trai cô, vậy mà cô phải làm kẻ thứ hai. Như vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Nhưng giờ thì chẳng còn gì nữa, đế quốc, thú nhân, những giấc mơ và các cuộc thí nghiệm đều tan biến. Chỉ còn lại Phroman và tình yêu đơn phương mà cậu dành cho cô.

Mắt cậu híp lại, cơn buồn ngủ bắt đầu chiếm lấy tâm trí Phroman. Nhưng khi cậu sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cỏ lá bị giẫm lên từ phía xa xa.

Nó vang lên khe khẽ, như một chuỗi âm thanh mềm mại nhưng đứt quãng. Theo thời gian, âm thanh ấy trở nên rõ ràng hơn, những tiếng lạo xạo cứ thế mà lớn hơn, dồn dập hơn.

Phroman không có ý định vào nhà trốn mà muốn giáp lá cà ngay. Cậu nhận thấy người nó có luồng khí nhẹ nhàng nhưng lại bí ẩn, ở người này một mùi hương khá quen thuộc.

Cho đến khi người ấy chỉ còn cách cậu một khoảng ngắn, âm thanh ấy mới ngưng lại. Hắn đứng đó, ngắm nghía cậu mà không tiến tới. Cậu không do dự mà cất tiếng,

" Ai đấy?"

" Mối tình đầu của cậu đấy, Phroman."

Cái chất giọng bay bổng nhưng lại tinh nghịch này không thể lẫn vào đâu được. Cậu không thể tin được lại ngày có thể nghe thấy giọng nói ấy một lần nữa.

Phroman lập tức đứng dậy, ngay trước mặt cậu lúc này chính là người con gái mà cậu ngày đêm thương nhớ.

Cậu tự hỏi phải chăng mình đang mơ, phải chăng đây chỉ là ảo giác và cậu bây giờ đang lú lẫn giữa giấc mơ và thực tại.

Cậu nhìn cô từ trên xuống dưới. Dù có lấm lem bùn đất nhưng cũng không thể che lấp đi khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt đỏ như rực lửa trong màn đêm tĩnh lặng, mái tóc xanh màu ánh điện.

Cô ấy đã mất rồi mà...

Phroman luôn nghĩ như vậy khi mà cậu không tìm thấy bất cứ một thứ gì ở mảnh đất hoang tàn ấy. Còn bây giờ thì cậu lại nghĩ mình đang nhìn vào một xác sống. Cậu buột miệng nói ra,

" Đây là xác sống chứ có phải người sống đâu."

Cậu có thể thấy sự nhăn nhó trên khuôn mặt Vyarna, cô chống tay lên hông, ngụ ý rằng cậu đã hơi thô lỗ với cô. Điều đó càng khiến cậu vui mừng hơn. Đây chính xác là Vyarna mà cậu biết, là Vyarna mà cậu luôn yêu thương, trân quý.

Cậu liền chạy tới mà ôm cô. Hơi ấm từ cơ thể cô ấy thật nhẹ nhàng và ấm áp, nó mang lại cho cậu cảm giác thật bình an.

" Mà em có là xác sống thì cũng chẳng sao. Chỉ cần được nhìn thấy em là ta vui rồi."

Cậu đã khóc, khóc với những tiếng nấc nghẹn ngào đứt quãng.

Trong trái tim lạnh lùng vốn ngăn cách với thế giới bên ngoài ấy giờ đây đã trở mình đón ánh nắng ban mai.

... Vyarna không biết phải làm gì lúc này. Phroman ôm cô rất chặt, mà có buông cậu ra thì không hay lắm. Cô cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên vai cô, như đang thiêu đốt làn da lạnh lẽo này.

Vyarna hiểu rõ bây giờ cậu đang cảm thấy thế nào. Cô ôm lấy tấm thân to lớn ấy, vỗ về cậu như đang an ủi một đứa trẻ to xác. Cô dịu dàng nói,

" Ổn rồi, Phroman. Tôi đã trở lại rồi."

" Điều này chẳng khác nào là một giấc mơ cả. Tôi chưa từng nghĩ rằng... sẽ có ngày tôi còn được nhìn thấy em."

" Trước hết, chúng ta hãy ngồi xuống rồi nói chuyện. Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu."

"... Sau bao nhiêu chuyện nhưng trông em vẫn tỉnh bơ ấy nhỉ." Phroman đã lấy lại được giọng điệu châm chọc vốn có của mình. Nhưng cậu biết, bây giờ trong tâm trí cô ấy đang rất hỗn độn.

Cậu buông cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt lấm bùn. Sự mệt mỏi và tuyệt vọng hiện lên rõ rệt trong ánh nhìn điên dại, đôi mắt đã sưng tấy, đỏ lên nơi khoé.

Vyarna cảm nhận được sự thương cảm ở cậu. Nhưng cô không chối bỏ nó. Đó là điều bình thường, chẳng có gì để xấu hổ ở đây hết.

Phroman nhẹ nhàng đặt tay lên má Vyarna, ân cần nói,

" Em đã phải trải qua những điều gì mà lại tiều tụy đến mức này?"

" Những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với tôi, Phroman. Cả gia tộc, đế chế bị đồ sát, bản thân lại bị chôn xuống đất để rồi nhận ra mình đã bất tử. Mới mười lăm tuổi đời mà đã vậy rồi."

" Bị chôn? Ở đâu cơ?" Phroman nhìn cô đầy ngạc nhiên.

" Thì tại chính quê hương mình chứ còn đâu đây nữa."

" Không thể nào! Thiên Đường đã cử người xuống đây xem xét rồi. Họ nói rằng không có một thân xác nào còn tồn tại hết."

" Cái gì?!" Giờ thì đến lượt Vyarna ngạc nhiên.

Không lí nào Thiên Đường lại không nhìn ra "xác" cô, dù nó có bị chôn sâu đến mức nào. Cô đâu có bị phân hủy đâu. Cô vội nói,

" Chắc phải có sai sót gì phải không? Có thể là vậy mà, có thể họ nghĩ rằng tất cả đều đã bị thiêu cháy hết rồi nên không tìm nữa. Chứ sao lại như vậy?"

" Vyarna, bình tĩnh nào! Họ đã tìm kiếm từ suốt thời gian qua. Nhưng không hề có kết quả nào. Cả người sống sót lẫn kẻ chủ mưu."

" Hả!? Cậu nói sao? Vẫn chưa tìm được? Sao lại như vậy?"

Giọng nói cô trở nên run rẩy. Vyarna bây giờ đang rất kích động. Phroman sợ rằng cô có thể sẽ làm chuyện gì đó dại dột, tệ hơn là sẽ lên tận Thiên Đường tra hỏi. Cậu trấn an cô,

" Đây thật sự là một điều đáng tiếc, tôi biết điều đó. Em có quyền để tức giận, nhưng chúng ta không thể làm trái mệnh lệnh của Chúa. Ngài ấy đã cho dừng cuộc điều tra rồi."

" Chuyện này thật phi lý! Tôi vẫn còn sống mà, ít nhất hãy để tôi nói chuyện với họ."

Vyarna định đi thì Phroman đã kịp ngăn lại. Cậu ta nắm chặt hai bên tay cô, cô cố thoát ra nhưng không thành.

" Em định nói gì với họ đây? Rằng hãy tiếp tục sao? Họ đã cố gắng, cố gắng tìm kiếm trong suốt bảy mươi năm đấy, nhưng có được gì đâu. Chúng ta không chứng cứ có gì ngoài việc đống lửa chết tiệt đó là lửa Địa Ngục."

Nghe thấy những lời nói của Phroman, Vyarna càng trở nên tuyệt vọng hơn. Thật sự là chẳng còn lại gì sao? Chẳng lẽ ta không thể cứu vãn được mọi thứ sao?

Than ôi! Sống trên đời lâu nay giờ cô mới nhận ra rằng cuộc đời nó bất công đến nhường nào. Có phải cứ làm người tốt thì sẽ được hưởng một đời sung sướng đâu, những kẻ gian tà vẫn còn đó chứ đâu.

Thế mà bấy lâu nay cô vẫn nghĩ là đời nó dễ lắm. Phải chăng sống trong sự bao bọc, nuông chiều lâu rồi đã làm cho con mắt của cô bị lu mờ. Cứ tưởng là chỉ cần không dính dáng tới thời cuộc là có thể tránh được chiến tranh, thế mà nó cứ tự tìm đường kéo đến thôi.

Nhưng cô không chấp nhận. Một đế quốc hùng mạnh một thời phải khiến cho bao kẻ ác phải run sợ giờ lại bị chôn vùi trong đống tro tàn ấy sao? Cô quyết không phục!

Cô nhìn Phroman đầy quyết tâm. Cậu mỉm cười, vui mừng khi biết rằng cô ấy đã lấy lại được tinh thần. Vyarna dõng dạc nói,

" Được thôi! Nếu như tôi đã không thể tìm ra hung thủ, tôi sẽ không để quê hương của mình bị lãng quên. Tôi sẽ khôi phục lại nó như ban đầu, à không, phải là lớn mạnh hơn gấp bội lần, để cho không một ai dám đánh đổ nó một lần nào nữa."

" Thế mới là Vyarna mà tôi biết chứ! Vậy hãy cho tôi biết kế hoạch của em nào."

Vyarna tự tin nói: " Đã đến lúc để bành trướng rồi! Bắt đầu với bộ tộc của mấy người đấy, đám Goblin kia!"

Cô chỉ vào bộ ba Goblin từ nãy đến giờ cứ lấm lét ẩn nấp trong bụi cây rậm rạp. Chúng hốt hoảng đứng dậy, đang định chạy đi thì bị một tảng đá bỗng từ mặt đất trồi lên chặn lại. Chúng quay đầu nhìn hai người, đôi mắt trợn trừng đầy lo sợ, cố nở một nụ cười ngờ nghệch.

" Sao lại nhìn tôi như vậy? Chẳng phải mới nãy chúng ta vẫn còn nói chuyện vui đùa hay sao?"

" Thế mà tôi cứ tưởng là lũ chuột nhắt chứ. Em quen họ à?" Phroman hỏi.

" Là những người đầu tiên mà tôi gặp sau khi ra khỏi hố chốn đấy."

" Tiếc thế! Vậy mà tôi còn nghĩ là tôi là người đầu tiên chứ." Phroman nhõng nhẽo nói, Vyarna thở dài, cảm thấy cậu đã trở lại làm con người phiền phức lúc trước.

Tên gầy gò lắp bắp: " Làm ơn... Đừng làm thịt tôi! Thằng mập mạp này nhiều mỡ lắm, toàn là chất dinh dưỡng không à."

" Này! Sao lại là ta chứ!?"

" Đúng đấy, đúng đấy!" Người gù hưởng ứng theo, " Ăn Goblin thì phải ăn những tên béo mới ngon chứ!"

Thế là bọn chúng cãi vã nhau, trong lúc Phroman cảm thấy bọn này thật phiền phức thì Vyarna lại "thêm dầu vào lửa".

" Mập này, chú làm nên tội gì mà khiến anh em bỏ rơi mình thế kia? Thôi, thế thì ta sẽ ăn chú trước vậy."

Vyarna tiến lại gần họ, nở một nụ cười nham hiểm. Tên béo bị hai đồng bọn giữ lại không chạy được, mặt hắn tái mét, miệng cứ chửi thề liên hồi.

Thế rồi Vyarna đặt tay lên vai hắn, vui vẻ đùa cợt.

" Ta đùa ấy mà! Thú Nhân bọn ta không thích ăn Goblin đâu mà lo."

" Thật, thật hả?" Cả ba đồng thanh nói, trong lòng vẫn còn nơm nớp chút lo lắng.

" Ừ, bởi làm thủ lĩnh thì ai lại đi ăn thường dân của mình chứ."

"... Hả?"

" Nói tóm lại, ta muốn mấy người dẫn ta đi gặp người đứng đầu bộ tộc Goblin của xứ Dager. Ngay bây giờ!"

" Ngài ấy hả..." Tên đứng đầu ấp úng.

" Sao vậy? Phải dùng vũ lực thì mới chịu hả?" Vyarna gằn từng chữ, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào những khuôn mặt xanh xao. Tên gầy phải gắng vượt qua nỗi sợ lắm mới nói nên lời.

" Không phải đâu ạ! Chỉ là ngài ấy..."

" Ngài ấy ở đâu?"

" Ở, ở sau lưng cô đấy ạ."

Hắn chỉ tay về phía sau Vyarna, về phía người đàn ông yêu tinh với mái tóc dài bạch kim. Cậu mỉm cười ranh mãnh, nhẹ nhàng chọc ghẹo cô.

" Xin lỗi nha, bé cưng. Tôi hơn em một bước rồi."