Sau chuyến đi, dù quay lại với nhịp sống học tập thường ngày, nhưng mối quan hệ giữa tôi và các bạn trong lớp lại càng thêm gắn kết.
Những buổi học căng thẳng, những buổi thảo luận nhóm lại trở nên dễ dàng hơn vì chúng tôi đã có một nền tảng vững chắc từ những ngày cùng nhau trải qua những thử thách trong chuyến đi.
Mọi người vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng lại rủ nhau đi chơi, ăn uống hoặc thậm chí chỉ là ngồi lại trò chuyện cùng nhau sau những giờ học mệt mỏi.
"Chúng ta đi đâu cuối tuần này nhỉ?"
Một bạn nhắn tin trong nhóm trò chuyện chung.
"Có khi nào chúng ta lại làm một chuyến picnic không? Nhớ chuyến đi quá"
Cảm giác thật tuyệt khi không chỉ có bạn bè để chia sẻ mọi thứ, mà còn có những người đồng hành, những người sẽ luôn ở bên, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và những khoảnh khắc quan trọng của cuộc sống.
Tôi không còn chỉ coi những người trong lớp là bạn bè, mà là những người đã cùng tôi trải qua một chặng đường đáng nhớ, tạo dựng nên những kỷ niệm không thể nào quên. Cảm giác này thật sự rất đặc biệt.
"Mình thấy như chúng ta đã thành một gia đình rồi"
tôi nghĩ thầm trong lòng. Những buổi gặp gỡ, những lần đi chơi không chỉ đơn giản là để xả stress, mà là cơ hội để chúng tôi thêm hiểu nhau hơn, gắn kết hơn và tạo nên một cộng đồng vững mạnh.
Những người bạn này không chỉ là những người cùng lớp, mà là những người đã cùng tôi trưởng thành, cùng tôi vượt qua những thử thách và chia sẻ những niềm vui trong cuộc sống.
"Đúng rồi, chúng ta là một gia đình mà"
Chủ nhật, sau một tuần học hành căng thẳng, tôi quyết định lên núi chỗ cây cổ thụ với ánh sáng xanh kì lạ mà tôi đã nhìn thấy trước đây. Đây là một địa điểm khá đặc biệt, mặc dù nằm trong khu vực linh thiêng cấm người ra vào, nhưng từ lâu, tôi đã coi nó là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi và tận hưởng không khí yên bình.
Tôi rời khỏi nhà từ sáng sớm, mang theo một chiếc balo nhỏ chứa vài món đồ cần thiết, chỉ cần là một không gian yên tĩnh để thư giãn là đủ. Cây cổ thụ ấy, với tán lá rộng lớn và những nhánh cây rủ xuống, lúc nào cũng có một vẻ huyền bí mà tôi không thể giải thích được. Đặc biệt, ánh sáng xanh nhạt phát ra từ thân cây như là một lời mời gọi tôi quay lại đây mỗi khi muốn tránh xa sự ồn ào của cuộc sống.
"Lần này mình lại lên đây để nghỉ ngơi thôi"
Tôi tự nhủ, vén những tán cây thấp đi để dễ dàng leo lên chỗ đã quen thuộc. Nơi này lúc nào cũng mát mẻ, dù mùa hè oi ả, tôi vẫn cảm nhận được làn gió mát mẻ lướt qua khuôn mặt, không khí trong lành khiến tôi cảm thấy như được tái sinh, như thể những lo toan hàng ngày đều biến mất trong chốc lát. Tôi tựa vào gốc cây cổ thụ, mắt nhắm lại, cảm nhận hơi thở của thiên nhiên xung quanh.
"Ở đây thật yên tĩnh, chẳng có gì làm phiền"
Tôi nghĩ thầm, trong lòng đầy sự bình yên. Tôi không nghĩ về những điều khác, không suy nghĩ về bài vở hay những công việc còn dang dở. Tôi chỉ để bản thân thả lỏng, tận hưởng những phút giây thư giãn quý báu này.
Cảm giác không gian xung quanh chỉ có tiếng gió và tiếng chim hót xa xa, tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một bản nhạc tuyệt vời mà tôi không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi mát dịu dàng. Tôi nhắm mắt, cảm nhận từng làn gió thổi liu riu trên làn da, cơ thể tôi dường như tan chảy vào không gian. Mắt tôi lim dim, cảm giác như sắp chìm vào giấc ngủ thì bất chợt, một âm thanh kỳ lạ phá vỡ sự tĩnh lặng.
Tiếng động ấy không rõ nguồn gốc, nhưng lại rất gần, như thể từ đâu đó ngay sát bên tôi. Một tiếng *rạn nứt?* vang lên trong không khí.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là âm thanh của một nhánh cây khô gãy, nhưng âm thanh ngày càng lớn dần, nghe như một quả trứng sắp vỡ để chào đón một sinh linh mới. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cảm giác lạ lẫm đó lại nhanh chóng lấn át tôi.
Khoan đã… sinh linh? Tiếng nứt? Quả trứng? Ánh sáng xanh kỳ lạ? Những mảnh vỡ của ý nghĩ loé lên trong đầu tôi. Thần linh??? Cảm giác bất an bỗng chốc tràn ngập trong tôi.
Những mảnh nối tiếp nhau như từng mảnh ghép một bức tranh kỳ bí mà tôi không thể giải thích. Cảm giác của sự không thể tin được làm tôi dựng tóc gáy.
Cơn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi bừng tỉnh trong giây phút.
“Không lẽ là...?”
Tôi quay vội sang phía bên cạnh, mắt mở to và nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vết nứt chỗ gần gốc cây cổ thụ đó phát ra ánh sáng xanh lấp lánh từ bên trong. Tôi không thể tin vào mắt mình. Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ kịp nhận ra một điều, và rồi—*Đùng!* Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến tôi giật mình, tim tôi như ngừng đập trong một giây.
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế?"
tôi hoảng hồn thầm hỏi, không tin nổi vào tai mình. Tiếng nổ dường như xuyên thấu tâm trí, khiến tôi không thể kịp phản ứng ngay lập tức. Cả không gian xung quanh tôi chao đảo, như thể tất cả mọi thứ đang thay đổi ngay trước mắt.
Màn khói từ vụ nổ dần tan đi, không còn tiếng động gì ngoài làn gió nhẹ. Tôi chỉ còn đứng im, mắt mở to, như không tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Những gì tôi tưởng tượng trong đầu về một ác thần, hay một sinh vật hủy diệt khổng lồ bỗng chốc sụp đổ trong nháy mắt.
Một phần đất bị đẩy văng ra. Rồi một bàn tay trắng muốt, lấm bùn đất, thò ra khỏi lớp rễ, cứng cáp và đầy ý chí như đang tự kéo mình trở về từ cõi chết.
Toàn thân cô gái từ từ trồi lên, mái tóc dài rũ rượi vướng rễ, gương mặt phủ đầy bụi đất, đôi mắt nhắm nghiền rồi mở to.
Một cô gái từ từ ngồi dậy giữa đống đổ nát. Không phải một ác thần, không phải một con quái vật hủy diệt. Là một cô gái siêu dễ thương! Mái tóc trắng nõn bù xù, như thể vừa từ trong giấc ngủ sâu thức dậy, nhưng lại ánh lên vẻ kiêu sa khó tả.
Ánh sáng xanh phát ra từ gốc cây giờ đây phản chiếu trong đôi mắt của cô ấy, đôi mắt xanh cực kỳ quyến rũ, như thể hút hết mọi sự chú ý của tôi. Nhưng điều khiến tôi không thể rời mắt chính là... cô ấy trần như nhộng!
"Trời má, cái đéo gì vậy?"
Tôi hoảng hốt thầm nghĩ, không biết có nên quay mặt đi hay cứ đứng đó nhìn tiếp. Nhưng tôi không thể di chuyển, chỉ biết đứng chết trân, như bị đóng băng bởi sự kỳ lạ của cảnh tượng trước mắt. Cô gái kia vẫn ngồi đó, bình thản như thể không có gì xảy ra, mắt không rời khỏi tôi, như thể đang đợi một phản ứng nào đó.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Một cô gái hoàn toàn khỏa thân, vừa mới trồi lên từ mặt đất??, Cảm giác của tôi lúc này chỉ có thể là một mớ hỗn độn, như một cú sốc khiến tôi không thể thở nổi.
Đôi mắt cô gái sáng lên, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, nhưng vẫn không thể xua đi được sự bối rối trong tôi.
Cô ấy cứ nhìn tôi một lúc lâu, không có động tĩnh gì, chỉ ngồi đó, ánh mắt xanh lấp lánh, như thể đang thẩm thấu từng chi tiết trên cơ thể tôi. Tôi đứng yên, không biết phải làm gì, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn lại cô ấy.
Cuối cùng, không thể chịu nổi cái nhìn đó nữa, tôi cất tiếng hỏi.
"Chị nhìn cái quái gì vậy?"
Cô ấy chỉ mỉm cười, cái nụ cười nhẹ nhàng mà lại khiến tôi cảm thấy như có gì đó kỳ lạ, rồi giọng cô ấy vang lên, ngọt ngào như tiếng chuông.
"Chào cậu...của 20.000 năm sau."
Ahhh giọng cô ấy ngọt vãi, mặc dù không hiểu cô ấy nói gì lắm nhưng chỉ nghe giọng thôi là cậu đã nghĩ đến chuyện nên đẻ bốn hay năm đứa rồi...
Anh đứng như trời trồng, mắt không thể rời khỏi cô gái trước mặt. Anh nhìn xuống ngực cô rồi tiếp tục liếc xuống dưới, rõ mồn một nó còn nét hơn mấy bộ phim bậy bạ gì đó anh từng xem, không giấu nổi. Anh há hốc mồm chảy cả dãi, mắt thì dán chặt vào cảnh tượng trước mặt.
Tim tôi đập thình thịch như trống trận. 20.000 năm sau hả? Đây là tình huống gì vậy? Tôi đang ở trong một giấc mơ kỳ lạ hay đây là màn mở đầu của một bộ anime isekai nào đó?
Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi hít sâu một hơi, nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi cô gái trước mặt. Mái tóc trắng dài rối bời nhưng vẫn đẹp đến nao lòng, đôi mắt xanh lấp lánh như bầu trời mùa đông.
Cố gắng gạt bỏ hình ảnh vừa khắc sâu vào não, tôi lắp bắp nói
"Cô cứ ở yên đây, tôi chạy về lấy đồ cho cô!"
Không chờ cô ấy trả lời, tôi lập tức quay đầu bỏ chạy, chân bước nhanh đến mức suýt vấp ngã. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ
"Mình đang gặp cái quái gì thế này?!"
Về đến nhà, tôi lao thẳng vào phòng, lục tung tủ đồ như một thằng mất trí. Nhưng rõ ràng là vô ích.
"Mình có phải con gái đâu mà có quần áo nữ chứ?!"
Đứng giữa đống đồ đạc bừa bộn, tôi vò đầu bứt tóc, cố nghĩ xem còn cách nào khác. Không thể để cô gái kia cứ ở trần như vậy được! Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi cắn răng rút điện thoại ra, mở tin nhắn và gõ vào ô chat một cách đầy do dự.
"Azu, mày có bộ đồ nào cũ không? Tao cần gấp lắm!"
Ngay lập tức, bên kia nhắn lại.
"Cái quái gì? Tự nhiên lại cần đồ con gái làm gì?"
Tôi nuốt nước bọt, không thể nói thẳng ra được. Không ai tin nổi chuyện này đâu.
"Ờ thì… tình huống khẩn cấp. Mày cứ giúp tao đi!"
"Không phải mày đang có ý đồ biến thái gì đó đấy chứ?"
"Trời má, không có! Tao thề luôn!"
Azu vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng tôi năn nỉ một hồi thì cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.
"Được rồi! Nhưng mà tí nữa gặp, mày mà có biểu hiện gì kỳ lạ là xác định!"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức phi như bay đến nhà Azu, đầu óc vẫn rối bời không biết phải giải thích với cô ấy thế nào nếu bị hỏi thêm.
Asura đứng trước cửa nhà Azu, tay run run nhấn chuông. Trong đầu cậu vẫn đang cố nghĩ ra một lý do nào đó nghe hợp lý hơn để trả lời nếu cô ấy lại hỏi. Nhưng chưa kịp nghĩ xong thì cửa bật mở.
Azu hé đầu ra nhìn cậu, ánh mắt híp lại như thể đang soi xét từng chi tiết trên khuôn mặt Asura. Cậu cảm giác như mình vừa bước vào phòng thẩm vấn vậy.
"Đây."
Azu đưa ra một túi đồ, nhưng thay vì đưa ngay, cô ấy nheo mắt, môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
"Mày định lấy thứ này về làm mấy chuyện bậy bạ với bộ đồ của tao à?"
Asura cứng họng, chưa kịp phản ứng thì Azu lại tiếp tục với giọng điệu trêu chọc.
"Mày thích tao đến thế à? Hồi bữa còn nói tao dễ thương cơ mà...bị tao nói sẽ kết hôn chắc đỗ rồi chứ gì hehe"
Cậu chỉ thở dài, nhận túi đồ mà không buồn phản biện. Lúc này, dù có nói gì thì cũng không thể thay đổi được suy nghĩ trong đầu Azu nữa rồi. Cãi lại chỉ tổ làm mọi chuyện thêm kỳ quặc.
Azu nhìn theo Asura một lúc, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ, rồi khoanh tay dựa vào khung cửa.
"Nhớ đừng làm gì kỳ lạ với nó đấy"
Asura lắc đầu, quay người bước đi mà trong lòng chỉ muốn biến mất ngay lập tức.
Asura vừa quay đi được hai bước thì Azu bất ngờ gọi giật lại.
"Này! Lại đây!"
Asura dừng chân, quay đầu nhìn cô với ánh mắt đầy thắc mắc. Cậu tự hỏi còn chuyện gì nữa đây? Chẳng phải đã lấy được đồ rồi sao?
Azu khoanh tay, nghiêng đầu nhìn cậu.
"Mày không vào à?"
Asura chớp mắt.
"Vào đâu?"
Azu đờ người ra trong vài giây như không tin nổi vào những gì vừa nghe.
"Vào nhà tao chứ vào đâu?"
Asura vẫn không hiểu.
"Tại sao tao phải vào nhà mày?"
Mặt Azu lập tức đỏ bừng lên. Cô ấy siết chặt tay nắm cửa hét lớn.
"Chả phải mày mượn đồ tao chỉ là cái cớ để mày vào nhà tao, khi mà tao mở cửa...mày sẽ khống chế tao đẩy tao vào trong khoá cửa lại rồi làm mấy trò siêu kích thích sau đó biến tao thành của mày như mấy bộ phim Rape trên mạng à???"
Asura chết lặng. Trong đầu cậu nổ tung như có sấm sét giáng xuống. Cậu không thể tin nổi con nhỏ này lại có thể nghĩ xa đến mức đó. Mặt Anh cũng đỏ lên ngay lập tức. Trong đầu Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
"Con này…nó răm vậy luôn hả?"
Asura tức tốc chạy lên núi, nhưng vừa mới đến lưng chừng đường, cậu chợt nhận ra có gì đó… rất sai. Ở giữa khu phố đông đúc, một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi dạo bước.
Cô gái ấy vẫn với mái tóc trắng tinh khiết bồng bềnh trong gió. Đôi mắt xanh long lanh như phản chiếu cả bầu trời. Khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ, như một đứa trẻ mới lần đầu bước chân ra thế giới và…và cô ấy vẫn trong tình trạng trần như nhộng!
Asura cảm giác như máu trong người mình muốn dồn hết lên não. Mấy người đi đường bắt đầu liếc nhìn, xì xào. Một số người còn lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh. Cô gái ấy vô tư ngó nghiêng xung quanh, không hề nhận ra mình đang trở thành tâm điểm chú ý của hàng trăm con mắt.
Asura hốt hoảng. Cậu lao đến như một cơn gió, túm lấy cổ tay cô ấy rồi kéo nhanh vào một con hẻm vắng gần đó. Hơi thở gấp gáp, tim đập thình thịch.
"Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?"
Asura thở hắt ra, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ sau màn kéo người hoảng loạn vừa rồi. Cậu bực bội quay sang cô gái, giọng đầy trách móc.
"Cô là… tôi đã nói cô là ở yên đó cho đến khi tôi quay lại mà cô không nghe à?"
Vừa dứt lời, cậu ngước mặt lên, định nhìn thẳng vào cô ấy để thể hiện sự nghiêm túc. Nhưng ngay khi ánh mắt vừa nhích lên một chút, Asura liền khựng lại. Cảnh tượng trước mắt khiến não cậu như dừng hoạt động trong vài giây. Hai quả bưởi trắng nõn đang lơ lửng ngay trước mặt, gần đến mức chỉ cần nhích thêm chút nữa là...
"Trời má… cái tình huống gì thế này?"
Cậu vội vàng nuốt nước bọt, cảm giác như nhiệt độ cơ thể tăng lên mấy độ chỉ trong nháy mắt. Nhưng thứ khiến cậu càng thêm bối rối là một mùi hương nhàn nhạt, thanh thoát, vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ, len lỏi vào mũi cậu.
"Mùi này… là mùi của con gái à?"
Asura cảm giác như toàn bộ giác quan đang bị đánh thức theo một cách mà cậu không hề mong muốn. Nhưng chỉ trong một tích tắc, cậu siết chặt tay, ép bản thân lấy lại bình tĩnh. Không được...Đây không phải lúc để nghĩ đến mấy thứ đó. Cậu nhanh chóng cúi đầu, lôi bộ đồ từ trong túi ra rồi dúi vào tay cô gái.
Asura đứng đó, hai mắt vô thức dán chặt vào cô gái đang loay hoay với bộ quần áo. Cô ấy rõ ràng không quen với việc mặc đồ theo kiểu này. Những ngón tay nhỏ nhắn cứ xoay sở một cách vụng về, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên học cách tự mặc quần áo vậy.
Càng nhìn, Asura càng chắc chắn một điều—cô ấy không giống như người ở thời đại này. Từng cử chỉ, từng biểu cảm trên gương mặt đều toát lên sự ngờ nghệch lạ lùng, như thể cô ấy chưa từng mặc thứ gì giống thế này trước đây.
"Mà khoan đã…Đây không phải là cơ hội ngàn năm có một sao?"
Asura nuốt nước bọt, ánh mắt vô thức hạ xuống một chút. Đôi gò bồng đảo trắng nõn đang nhẹ nhàng lay động theo từng cử động của cô gái, như đang thách thức tất cả lý trí của cậu. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Asura, rõ ràng và nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Cậu chỉ cần… đưa tay ra một chút thôi.
"Chạm một cái chắc không sao đâu nhỉ? Dù sao cũng không ai biết, cô ấy cũng sẽ không để ý đâu mà…"
"Đúng rồi, chắc chắn là không sao. Đây là phần thưởng cho việc mình đã vất vả lấy đồ cho cô ấy."
Asura khẽ nuốt nước bọt, cảm giác tim đập mạnh đến mức tưởng chừng có thể vang ra bên ngoài. Từ từ, chậm rãi, cậu nâng cánh tay lên.
"Chắc hẳn nó mềm lắm...Chỉ cần một cm nữa thôi…"
Nhưng đúng lúc đó—
*Bốp!*
Cánh tay trái của cậu đập mạnh vào tay còn lại, như thể một phản xạ vô điều kiện. Asura giật mình, não bộ hoàn toàn đóng băng trong một giây.
"Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Mày không được tha hóa, Asura!"
Một giọng nói vang lên trong đầu, dõng dạc như tiếng chuông cảnh tỉnh. Asura sững người, nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình như thể nó là một sinh vật xa lạ. Cậu đang làm cái quái gì thế này? Không thể tin được… cậu suýt nữa thì rơi vào con đường sa đọa mất rồi.
Cậu đã không bị con quỷ trong mình chiếm lấy..nếu không có lẽ bây giờ cậu đã tù mọt gông rồi. Cậu nghiến răng, thu tay lại nhanh như chớp, cố gắng dồn hết tất cả sự tự chủ còn sót lại vào trong hơi thở.
Không. Cậu không thể để bản thân đi xa hơn được nữa. Dù khó khăn đến mức nào, cậu cũng phải giữ vững tinh thần.