Asura đứng như trời trồng, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cậu đã quyết tâm phải giữ vững tinh thần, phải là một người đàn ông chính trực, không thể để dục vọng lấn át được.
Nhưng...Có một số bộ phận trên cơ thể cậu thì không nghĩ như vậy...Hai tay siết chặt lại, ánh mắt đảo lia lịa cố gắng tìm một thứ gì đó để nhìn vào ngoài cơ thể của cô gái trước mặt. Nhưng càng cố tránh né, bộ não lại càng trở nên mất kiểm soát.
Không khí xung quanh như nóng lên vài độ, tim đập loạn xạ như thể muốn phản bội lại lý trí của cậu. Chết tiệt, chuyện này đang vượt ngoài tầm kiểm soát rồi. Asura nhắm chặt mắt, cắn răng, cố gắng niệm thần chú trong đầu. Không được nghĩ đến nó. Không được nghĩ đến nó. Không được nghĩ đến nó.
Nhưng càng niệm, hình ảnh trước mắt lại càng trở nên rõ ràng hơn. Cậu cảm giác như mình sắp nổ tung đến nơi rồi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tình thế hiện tại đang vô cùng nguy hiểm. Nếu còn đứng đây thêm một phút nữa, cậu thề là mình sẽ làm ra chuyện gì đó mà bản thân không thể nào cứu vãn nổi.
Asura quay phắt người đi, lùi lại vài bước để giữ khoảng cách an toàn. Không, không phải giữ khoảng cách—mà là chạy trốn. Cậu cần phải rời khỏi đây ngay lập tức trước khi lý trí hoàn toàn bị đánh bại. Asura quay lại, thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô cuối cùng cũng mặc xong đồ.
Nhưng chưa kịp vui mừng, cô đã chìa ra trước mặt cậu một món đồ...Một chiếc quần lót với áo lót. Asura ngớ người, mất vài giây mới nhận ra đó chính là cái cậu đã đưa cho cô trước đó. Cậu nhíu mày, nhìn cô đầy khó hiểu.
"Tại sao cô không mặc nó?"
Cô nhấc chiếc quần lên, nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ không chút che giấu.
"Mặc nó khó chịu lắm."
Nói xong, cô vung tay vứt nó ra sau lưng như một món đồ vô dụng. Asura chết lặng trong vài giây, rồi chỉ biết thở dài bất lực. Cậu nhặt cái quần lên, gấp lại cẩn thận rồi cất vào túi...Dù sao thì cậu cũng phải trả lại nó cho Azu.
…
Khi đến nhà Azu, Asura đứng trước cửa, lấy hết can đảm mới nhấn chuông. Cánh cửa mở ra, Azu xuất hiện với ánh mắt đầy đề phòng. Cậu đưa cái quần cho cô, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể. Azu nhận lấy, nhưng không vội cất đi mà cầm lên săm soi như thể đang kiểm tra xem có gì bất thường không.
Ánh mắt cô sắc bén như dao, lia qua lia lại giữa cái quần và Asura. Asura cảm thấy sống lưng lạnh toát, chỉ mong cô đừng có hiểu lầm thêm chuyện gì nữa. Sau một hồi đánh giá, Azu hừ một tiếng, rồi không nói lời nào mà đóng sập cửa lại trước mặt cậu.
Asura đứng đó, thở dài một hơi đầy mệt mỏi. Hôm nay đúng là một ngày dài...Cậu quay lưng bước đi, dẫn theo cô gái bí ẩn kia về nhà. Tạm thời cứ thế này đã, ngày mai lại nghĩ cách giải quyết sau.
Cô gái cứ chạy loạn xạ, lượn qua lượn lại khiến Asura chẳng thể nào giữ được nhịp đi. Cậu cảm thấy như mình đang dẫn một đứa trẻ nghịch ngợm thay vì một người bạn, và điều đó khiến cậu không khỏi bực bội.
Cậu cố gắng kéo tay cô lại
"Này, cô có thể dừng lại một chút không?"
Cô gái không nghe, tiếp tục đi lang thang như thể chẳng có chuyện gì. Asura cảm thấy hơi bực mình, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Đây là nơi nào?"
Asura thở dài, cố gắng giải thích cho cô.
"Đây là Shibuya, khu vực nổi tiếng ở Tokyo Nhật Bản cô không biết à."
Cô gái lắng nghe, đặt tay lên môi suy nghĩ một lúc, nhưng rồi lại lắc đầu như thể cái tên Shibuya không hề quen thuộc với cô.
"Shibuya...? Chưa từng nghe qua."
Cô nói một cách tự nhiên như thể chuyện này chẳng có gì lạ. Asura nhìn cô, thắc mắc trong lòng nhưng chẳng dám hỏi thêm vì sợ lại phải giải thích quá nhiều.
"Cô gái này quả thật kỳ lạ."
Asura kéo cô lại một chiếc ghế đá gần đó, rồi ngồi xuống cạnh. Cậu nhìn cô một lúc, vẫn không ngừng suy nghĩ về những điều kỳ lạ mà cô mang lại.
"Này, cô tên gì vậy?"
Cô gái nhìn vào khoảng không một lúc, như thể đang suy nghĩ. Sau đó, cô trả lời, giọng nhẹ nhàng
"Là Lumino-"
Nhưng ngay khi cô sắp xong câu, cô bất ngờ ngừng lại, nửa như nhận ra điều gì đó rồi sửa lại.
"À không, tôi là Lumine...Lumine Caroline."
Asura nhìn cô, chỉ gật đầu như thể đã hiểu.
"Lumine Caroline... Cái tên này nghe cũng hay đấy."
Cô gái khẽ mỉm cười, ánh mắt hơi lạ lẫm nhưng có gì đó rất cuốn hút. Tetsuya chạy qua với tốc độ khá nhanh, thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt của nó sáng lên như đèn pha.
"Á à! Hẹn hò với em nào đấy!"
Nó hét to với vẻ mặt đầy thích thú, khiến Asura không kịp phản ứng ngay. Cậu chỉ biết đỏ mặt và vội vàng nắm lấy tay Lumine, kéo cô đi nhanh về phía trước, cố gắng tránh sự chú ý.
"Cái quái gì vậy, Tetsuya?"
Cậu không thể không nhìn lại phía sau, thấy Tetsuya vẫn đang tiếp tục hú hét. Lumine nhìn cậu một lúc, rồi nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng nụ cười của cô không giống như những nụ cười bình thường mà Asura từng thấy. Nó có gì đó rất bí ẩn, như thể cô đang giấu một điều gì đó phía sau nụ cười ấy
"Cậu không cần phải lo về cậu ta đâu..."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng khiến Asura không khỏi cảm thấy như mình vừa lỡ đánh mất một điều gì đó quan trọng. Cậu chỉ gật đầu, dù trong lòng vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những điều kỳ lạ đang diễn ra. Tetsuya vẫn không chịu buông tha, tiếp tục chạy theo và hét lớn.
"Con nhỏ đó nó nói cái gì nãy giờ vậy? Mày hiểu nó nói gì hả?"
Câu hỏi này khiến Asura như bừng tỉnh. Đúng rồi, ngay từ đầu, cô ấy đã nói tiếng Nhật bao giờ đâu, vậy làm sao mình lại có thể hiểu cô ấy nói gì được nhỉ? Cậu nhìn Lumine, ánh mắt đầy bối rối. Lumine bỗng quay sang nhìn Asura và nói một câu, nhưng lần này là tiếng Nhật.
"Tôi... có thể nói tiếng Nhật."
Asura sững sờ nhìn cô.
"Biết sao? Nhưng sao không nói ngay từ đầu?? chả lẽ vừa mới học xong??? Không thể nào..."
Lumine chỉ mỉm cười, nhẹ, Asura thì thầm trong lòng, tiếp tục dẫn cô đi. Cảm giác mơ hồ về cô gái này ngày càng lớn, khiến trái tim cậu không thể nào bình tĩnh lại được. Khi Asura và Lumine về tới nhà, một người giao hàng đang đứng đợi trước cửa.
"Giao hàng cho cậu quyển tiểu thuyết Light Of The Shadow The Battle Of God mà cậu đã đặt."
Asura gật đầu, nhận lấy quyển sách và thanh toán nhanh chóng. Khi nhận lại quyển tiểu thuyết, Lumine cúi xuống, đôi mắt cô chăm chú dán vào bìa sách, vẻ mặt trông như rất thích thú.
"Cô thích quyển này à?"
Asura hỏi, hơi tò mò.
Lumine không trả lời ngay mà vẫn chăm chú nhìn quyển sách. Cô hơi nghiêng đầu một chút, rồi lặng lẽ thì thầm.
"Nó... đẹp quá."
Câu nói của cô làm Asura có chút bất ngờ, anh không nghĩ cô gái này lại quan tâm đến một quyển tiểu thuyết như thế.
"Vậy vào nhà đi, tôi sẽ cho cô đọc chung"
Asura nói, vừa mời cô vào. Lumine mỉm cười nhẹ, đôi mắt vẫn ánh lên sự tò mò, rồi cô bước theo Asura vào trong nhà. Anh sau khi tắm rửa sạch sẽ thoải mái thì anh vào phòng thì thấy cô nằm la liệt trên giường có vẻ khá nực nội nên anh đã bật điều hoà lên.
Có vẻ khiến cô ấy dễ chịu nhưng không may rằng cô ấy liên tục phát ra những âm thanh khiến anh khơi gợi lại chuyện lúc nãy, anh cũng hơi bối rối đây là lần đầu anh dám dắt 1 đứa con gái xa lạ về nhà mình còn ở chung phòng với nhau nữa chứ...
Asura mở quyển sách ra, lật từng trang với một chút hứng thú. Anh bắt đầu đọc, nhưng anh nhận ra cô gái đang chăm chú nhìn vào những dòng chữ trong sách.
Đôi mắt của cô sáng lên, như thể đang đắm chìm trong từng câu chữ. Cô không hề chớp mắt, mà thỉnh thoảng lại khẽ mím môi như đang suy nghĩ gì đó.
Asura không biết phải nói gì khi thấy Lumine đắm chìm đến vậy trong quyển sách. Cảm giác như cô ấy có thể hiểu tất cả những gì trong đó, mặc dù họ vừa mới làm quen và cô ấy không nói nhiều về quá khứ của mình.
"Cô đọc hiểu hết những gì trong này sao?"
Asura hỏi, giọng có chút tò mò.
Lumine không ngay lập tức trả lời, nhưng sau một lúc, cô nâng mắt lên, đôi mắt sáng ngời với vẻ thích thú.
"Đây là thế giới tôi từng nghe kể từ rất lâu rồi... nó rất... quen thuộc."
Asura nhìn cô, không hiểu hết ý cô, nhưng cái cách cô nhìn quyển sách khiến anh cảm thấy có gì đó thật đặc biệt, như thể Lumine đã từng là một phần của câu chuyện đó từ lâu lắm rồi.
Bỗng Lumine giật lấy cuốn sách một cách vội vàng, lật liên tục từng trang mà không hề ngừng lại, mặt cô hằn rõ vẻ căng thẳng. Cô cứ nhìn vào các trang sách, rồi thỉnh thoảng lại thốt lên những từ lạ lùng.
"Không có... không có... Esheron? Esheron??"
Cô lẩm bẩm, giọng có vẻ hoảng loạn. Cô liên tục lật qua từng trang như thể đang tìm kiếm một cái gì đó, nhưng lại không thấy.
"Cả Monacy nữa..."
Asura nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng. Cái kiểu hành động như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng bất an. Cậu không thể hiểu được lý do tại sao cô lại phản ứng như vậy. Cảm giác lo sợ dần dâng lên trong lòng.
"Lumine, cô ổn chứ?"
Asura cố gắng giữ bình tĩnh, bước lại gần và đặt tay lên vai cô.
"Cô đang tìm gì trong đó vậy?"
Lumine không trả lời, mà chỉ tiếp tục lật sách, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi những dòng chữ. Cô nói với giọng như thể đang mơ hồ, không nhận thức rõ về những gì xung quanh.
Asura cảm thấy mạch máu trong người như ngừng đập. Cậu không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Đúng lúc đó, anh khẽ đẩy cô ra một chút, khiến cô ngừng lật sách.
"Lumine, bình tĩnh lại, mọi chuyện ổn mà. Cô không cần phải lo lắng quá."
Asura nói với giọng dịu dàng, cố gắng xoa dịu cô. Lumine ngước mắt lên nhìn anh rồi im lặng, anh cảm thấy cô nàng này có dấu hiệu phê đá hơi nhẹ...Asura nằm thẳng xuống giường, cảm giác mệt mỏi và đầy câu hỏi trong đầu. Cậu nhìn Lumine, người đang ngồi gần đó, đôi mắt đầy sự khó hiểu và lo lắng.
Cậu hỏi, giọng trầm xuống.
"Tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ cái cây đó? Tại sao lại như người đến từ một thế giới khác thế?"
Lumine ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút ngơ ngác như thể đang cố gắng tìm lời giải thích. Cô cắn nhẹ môi rồi thở dài một cái, có vẻ như đang nghĩ ngợi.
"Tôi chỉ là một học sinh đi ngang qua thôi mà"
cô trả lời, giọng nhẹ nhàng.
"Lúc đó tôi bị té, rồi...cũng không ngờ chuyện lại như vậy."
Cô dừng một chút, nhìn Asura với vẻ mặt ngập ngừng, như thể sắp nói một điều gì đó mà không chắc chắn lắm.
"Thật ra... tôi định đùa với cậu cho vui ấy mà"
Lumine nói với giọng hơi bối rối, như thể tự thấy chuyện này có vẻ ngớ ngẩn.
"Chỉ là một trò chơi thôi."
Asura im lặng một lúc, cảm thấy như mọi thứ đang xoay quanh mình. Câu trả lời của Lumine không thực sự hợp lý. Cậu vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao cô lại hành động như vậy, và tại sao mọi thứ lại xảy ra theo cách kỳ lạ này.
"Đùa?"
Cậu hỏi lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Vậy là tất cả những chuyện này chỉ là một trò đùa sao?"
Lumine gật đầu nhẹ. Cô nhìn xuống, rồi lại quay nhìn Asura với ánh mắt khó hiểu.
"Cậu không thể hiểu được... nhưng mà... không sao đâu, tôi chỉ muốn làm mọi thứ nhẹ nhàng một chút thôi."
Asura chợt nhận ra một điều và cảm giác như một cú sét đánh ngang qua đầu. Cậu ngồi dậy, mặt tái đi, một cảm giác khó chịu dâng lên trong người.
"Đùa?"
Cậu lẩm bẩm, mắt mở to.
"Vậy cái hành động lúc nãy... nếu mình không thể kiềm chế được thì sao?"
Cậu thở hổn hển, đầu óc bắt đầu quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn. Hình ảnh đó cứ hiện lên trong đầu cậu, nếu như mình đã không tự kiểm soát bản thân, chuyện gì sẽ xảy ra?
Cậu sẽ trở thành kẻ phạm tội, vào tù vì tội quấy rối. Cảm giác ấy khiến cậu rùng mình, không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng xấu hổ ấy.
"Mình sẽ bị đưa vào tù mất...nếu như mình không thể tự kiềm chế..."
Cậu thì thầm, bàn tay nắm chặt thành quyền, vừa nghĩ vừa cảm thấy tự giễu chính mình. Cậu nhìn Lumine, không thể nói gì thêm. Cảm giác lo sợ vẫn còn đeo bám, và ngay lúc này, cậu không biết phải làm gì cho đúng. Cả người cậu như bị bao phủ trong một đám mây u ám của sự lo lắng.
Lumine bật cười khúc khích, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn. Cô nhìn Asura, đôi mắt lấp lánh với vẻ ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng quay lại đưa tay nâng một bên ngực lên và nhìn cậu.
"Cứ tự nhiên đi...Nếu là cậu thì không sao đâu...Asura.."
Câu nói của cô khiến Asura ngớ người.
"Cô nghe được sao? Với lại...cô biết tên tôi à?"
Lumine nhìn Asura, vẫn mỉm cười một cách bí ẩn, trước khi trả lời câu hỏi của cậu.
"À, lúc nãy Tetsuya bạn của cậu có gọi như vậy mà."
Asura nghe vậy, nhưng trong lòng lại dấy lên một sự nghi ngờ. Cậu nhớ rất rõ, lúc đó Tetsuya chỉ nói đùa và chỉ chú ý đến cô, hoàn toàn không nhắc gì đến tên cậu. Anh nhíu mày, cố gắng suy nghĩ lại, nhưng không thể nhớ ra bất kỳ chi tiết nào liên quan đến tên mình.
"Chờ đã"
Asura lên tiếng
"Lúc nãy nó còn không nhắc đến tên tôi lần nào mà."
Lumine nhìn cậu, không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng cười.
"Có thể là do cậu nhầm rồi..."
Câu trả lời của cô càng làm Asura khó hiểu hơn, nhưng anh không thể không cảm thấy có gì đó không ổn.
"Mà nè cô bao tuổi rồi thế?"
Asura hỏi cô, tò mò.
"ummmm...16 tuổi."
Lumine trả lời ngắn gọn, ánh mắt vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng.
Asura thở dài, cảm giác như mình đã phải thay đổi cách xưng hô rồi. Cậu chẳng thể cứ gọi cô là cô mãi được. Lumine nhìn cậu một lúc rồi hỏi lại.
"Còn cậu thì sao?"
"Chỉ 15 thôi..."
Asura đáp, ánh mắt hơi ngượng ngùng. Lumine khẽ mỉm cười, như thể thấy một điều gì đó thú vị trong câu trả lời của cậu. Cô ấy từ từ tiến đến gần chỗ cậu và ôm chặt lấy anh, tay còn lại liên tục xoa đầu Asura như đứa trẻ
"Nào nào...ngoan..từ giờ chị sẽ chăm sóc cưng.."
Anh kinh ngạc vì cô ấy mạnh vãi lìn nên cũng đành chịu
"Haizzz..."
Lumine nắm lấy tay Asura và kéo đi mà không hề báo trước, như một đứa trẻ tò mò lần đầu được ra ngoài chơi.
Cô dạo bước khắp nơi, hết nhìn ngó cửa hàng quần áo lại chạy đến sạp hàng đồ ăn vặt ven đường, đôi mắt lấp lánh như thể thế giới này là một điều gì đó kỳ diệu lắm.
Asura bị kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác, chẳng kịp định hình chuyện gì đang xảy ra. Cậu có cảm giác như mình đang bị một đứa con nít dắt đi khám phá thế giới vậy.
"Này, tôi đâu phải hướng dẫn viên du lịch đâu mà cứ kéo tôi đi vậy?"
Lumine không đáp, chỉ nghiêng đầu cười rồi tiếp tục lôi cậu đi. Dừng lại trước một cửa hàng đồ chơi, cô ghé mắt vào nhìn những con gấu bông bày trong tủ kính, vẻ mặt cực kỳ thích thú.
"Đáng yêu quá..."
Asura khoanh tay đứng sau lưng cô, thở dài.
"Nhìn thôi chứ đừng bảo tôi mua đấy."
Lumine quay lại, đôi mắt long lanh.
"Em không thấy chúng dễ thương sao?"
Asura liếc nhìn một con gấu bông màu trắng to đùng rồi nhún vai.
"Cũng bình thường thôi mà."
Lumine chu môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển sự chú ý sang một cửa hàng khác.
Cô kéo cậu đến một quầy đồ ăn đường phố, nơi người bán đang nướng xiên thịt với hương thơm ngào ngạt.
"Cái này là gì vậy?"
"Xiên thịt nướng."
"Có ngon không?"
"Tất nhiên rồi, món này ai mà không thích chứ."
Lumine chớp mắt vài cái rồi quay sang nhìn Asura với ánh mắt mong chờ.
"Vậy em mua cho chị một cái nhé?"
Asura thở dài, móc ví ra.
"Tôi biết ngay mà..."
Đầu cậu rối tung rồi nghĩ thầm.
"Chắc mình cũng nên đổi các xưng hô cho phải lẽ...haizz."