Phán Quyết Tất Thảy Sinh Mệnh

Asura lê bước về nhà với đôi chân rã rời. Suốt cả buổi tối bị Lumine kéo đi khắp nơi, cậu không hiểu sao cô gái này lại có thể tràn đầy năng lượng đến vậy. Dù chỉ mới xuất hiện vào hôm nay, nhưng cô lại hành xử như thể đã sống ở đây từ lâu, thích nghi một cách nhanh chóng và quậy phá không khác gì một đứa trẻ hiếu động.

Trong khi cậu gần như muốn gục ngã thì Lumine vẫn nhảy nhót lung tung trong phòng, hết lăn lộn trên giường lại chạy qua cửa sổ nhìn ngắm bên ngoài.

Asura thả người xuống nệm, chẳng buồn quan tâm cô còn bao nhiêu năng lượng. Cậu chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon sau cả ngày dài mệt mỏi.

Khoảng mười phút sau, khi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, cậu mới hé mắt nhìn thử. Lumine cuối cùng cũng nằm im, có vẻ đã ngủ say.

Asura thở phào, xoay người sang bên cạnh và nhắm mắt lại. Không gian yên tĩnh làm cậu dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Nhưng chưa được bao lâu, cậu bỗng cảm thấy khó thở một cách kỳ lạ.

Ban đầu chỉ là một chút nặng nề, nhưng sau đó cảm giác như có thứ gì đó chặn hết không khí của cậu. Cậu cố hít một hơi, nhưng không khí không vào được. Mọi thứ trở nên mơ hồ và choáng váng.

Mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên cậu thấy là... một mái tóc trắng rối bù ngay trước mặt. Cậu thử cử động nhưng nhận ra cơ thể mình bị kìm chặt bởi một trọng lượng không nhỏ.

Asura hoảng hốt nhận ra Lumine đang nằm đè lên mặt mình! Cả cơ thể mềm mại của cô ấy áp sát vào người cậu, hơi thở nhịp nhàng, hoàn toàn không nhận thức được rằng mình đang vô tình suýt giết người. Cậu giãy giụa, cố đẩy cô ra nhưng không được.

"Lumine... Lumine...! Tránh ra coi... tôi không thở được...!"

Nhưng Lumine không phản ứng, chỉ cựa mình một chút rồi lại ngủ tiếp, thậm chí còn ôm chặt hơn. Asura cảm thấy như sắp chết đến nơi. Cậu cố dồn hết sức lực còn lại, lật người để đẩy cô qua một bên. Và thế là Lumine rơi *bịch* xuống giường.

Cô khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn ngủ ngon lành như chưa có gì xảy ra. Asura thì thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán.

"Suýt thì mất mạng..."

Cậu trừng mắt nhìn cô gái vẫn vô tư ngủ say.

"Cô ta đúng là nguy hiểm theo một cách mà mình không thể tưởng tượng nổi..."

Từ ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm, Asura khẽ mở mắt. Cậu cảm thấy cả cơ thể mệt mỏi, mỗi khớp xương như muốn rời ra vì thiếu ngủ. Nhưng khi cậu nhìn lên, một cảnh tượng kỳ lạ lại đập vào mắt.

Lumine vẫn đang ngủ say, thậm chí còn cuộn mình lại như con mèo nhỏ, mắt nhắm nghiền, tóc trắng xõa ra rối bù. Cô gái đang nằm nghiêng về phía cậu, nhưng lần này không có gì gây khó chịu như đêm qua.

Asura nhẹ nhàng ngồi dậy, cố gắng không làm ồn để không đánh thức cô. Cậu cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, nhưng cậu phải dậy thôi, không thể ngủ tiếp nữa. Cậu đứng lên, duỗi người một cái thật dài, rồi bước ra khỏi phòng để chuẩn bị bữa sáng.

Lumine không có thói quen dậy sớm, Asura biết điều đó, nhưng cậu cũng không có ý định nấu cho cô ăn. Cậu sẽ làm chút gì đó cho bản thân, nhưng nếu cô muốn ăn thì cũng đành phải mời vậy.

Cậu vào bếp, lục lọi trong tủ lạnh. Không có gì ngoài mì gói và trứng. Thế là cậu quyết định làm một bữa sáng nhanh gọn với mì. Khi nước sôi, Asura đặt nồi lên bếp và ngồi xuống bàn ăn. Nhưng trong lòng, cậu vẫn không thể dứt khỏi những suy nghĩ về Lumine.

Những câu hỏi cứ xoay quanh đầu cậu, khiến cậu chẳng thể bình tĩnh nổi. Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng bước chân Lumine từ từ bước vào bếp, mắt vẫn nhắm tịt vì còn buồn ngủ.

"Hôm nay em định làm gì vậy?"

Cô hỏi, giọng ngái ngủ nhưng vẫn rất dễ chịu. Asura nhìn cô, suýt thì bật cười vì vẻ ngơ ngác của cô.

"Chị muốn ăn không? Em đang nấu mì."

Lumine lắc đầu, vẻ mặt mơ màng.

"Không cần đâu. Nhưng em không định hỏi chị làm gì sao?"

Asura ngừng lại một chút, không hiểu cô đang ám chỉ gì.

"À...Em không biết phải hỏi gì. Chị cứ làm những gì mình muốn đi."

Cô nhìn cậu một cách khó hiểu, rồi thở dài.

"Em thực sự không muốn biết sao?"

Asura nhìn cô, rồi lại nhìn bát mì đang bốc khói. Cô mỉm cười, ngồi xuống bàn ăn, vẻ mặt có chút gì đó bí ẩn.

"Vậy thì hãy chờ và xem thôi."

Những lời của cô khiến Asura không khỏi cảm thấy bối rối. Cậu không biết cô gái này thực sự là ai, và tại sao cô lại nói như vậy. Nhưng một điều cậu chắc chắn là, cuộc sống của mình đã thay đổi từ khi cô xuất hiện.

Asura chuẩn bị xong mọi thứ, lấy balo, kiểm tra lại điện thoại xem có tin nhắn gì không rồi đi ra khỏi phòng. Cậu đi xuống cầu thang, lướt qua bếp nơi Lumine vẫn đang ngồi một mình, nhìn vào cửa sổ với ánh mắt mơ màng.

"Em đi học đây, chị ở nhà nhé."

Lumine không nhìn cậu, chỉ khẽ gật đầu.

"Em đi học sao? Được rồi, chị sẽ ở đây."

Asura gật đầu và định bước ra cửa thì lại nghe thấy một câu hỏi bất ngờ.

"Em không muốn chị đi cùng sao?"

Câu hỏi này khiến cậu hơi ngạc nhiên, cậu dừng lại một chút.

"Đi cùng? Đi đâu?"

Lumine nghiêng đầu, một nụ cười tinh nghịch hiện ra trên môi.

"Đi học với em chứ, không đi thì chị làm gì ở nhà?"

Asura thở dài, không thể phủ nhận rằng việc có cô đi cùng sẽ làm mọi thứ phức tạp hơn, nhưng lại cũng có phần thú vị.

"Tốt hơn hết chị nên ở nhà nghỉ ngơi, chờ em về rồi tính."

Cậu đi một mình đến trường khi đến lớp anh ngồi xuống chỗ của mình cho tiết học đầu tiên, ông thầy như thường lệ lại vô lớp...Thầy giáo đứng trên bục giảng, cầm cuốn sổ điểm, nhìn vào lớp với vẻ nghiêm túc.

"Lớp chúng ta hôm nay có một học sinh mới chuyển đến từ trường khác."

Cả lớp im lặng, tất cả đều tò mò nhìn về phía thầy. Asura ngước mắt lên, cũng không khỏi hơi chú ý. Cậu tự hỏi liệu học sinh mới này sẽ như thế nào, có thể làm bạn được không nhỉ?

Ngay lúc đó, cửa lớp mở ra. Một bóng dáng quen thuộc bước vào. Asura ngạc nhiên, không thể tin vào mắt mình. Cậu hét toáng lên, khiến cả lớp đều quay lại nhìn.

"Luminee???"

Cô gái mà cậu vừa để lại ở nhà sáng nay. Cô bước vào lớp với bước đi tự tin, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh như thể cô chẳng để ý đến sự chú ý đang đổ dồn vào mình.

Cả lớp bắt đầu xì xào, không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thầy giáo nhìn Lumine rồi quay sang Asura, hơi nhíu mày.

"Asura, em biết học sinh mới này sao?"

Asura vẫn ngồi đơ người, mắt vẫn không rời khỏi Lumine. Cậu gật đầu nhưng trong lòng thì bối rối không biết giải thích như thế nào.

"Dạ... cô ấy là..."

Asura lúng túng, chưa kịp nói gì thì Lumine đã cất tiếng.

"Chào mọi người, tôi là Lumine Caroline, tôi là chị của Akani Asura rất vui được gặp các bạn, mong mọi người chiếu cố ạ."

Cả lớp lại xôn xao. Asura vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi nhìn lại Lumine đang mỉm cười tự nhiên, như thể việc cô xuất hiện ở đây là chuyện đương nhiên.

Cậu tự hỏi liệu có phải cô đã biết trước mọi chuyện? Lumine bước đến chỗ bên cạnh Asura, mắt sáng lên như thể muốn ngồi cạnh cậu. Nhưng Asura nhanh chóng đứng dậy, đưa tay ra ngăn lại.

"Không, sang chỗ khác."

Lumine nhìn anh một lúc, có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản ứng quá mạnh. Cô cười nhẹ, rồi bước đến cái ghế gần đó và ngồi xuống.

"Vậy chị ngồi đây cũng được."

Cô ngả người ra sau, dáng vẻ thoải mái, không có chút gì bối rối. Asura nhìn theo, vẫn còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra

Cậu chỉ có thể thở dài rồi quay lại tập trung vào bài giảng. Nhưng không thể không cảm thấy đôi mắt của mình thỉnh thoảng vẫn hướng về phía Lumine, đang ngồi một cách tự nhiên ở phía bên kia lớp.

Tetsuya bàn trên quay xuống trông cũng khá ngạc nhiên.

"Ê xin lỗi mày nha hôm qua giỡn hơi quá, tao không biết đó là chị mày..."

"À..không có gì đâu..."

Cả lớp im lặng lắng nghe thầy giảng, nhưng Asura thì không thể tập trung. Mắt cậu thỉnh thoảng lại lén nhìn sang Lumine. Cô ngồi đó, dáng vẻ thản nhiên, thi thoảng lại nhìn xung quanh lớp, giống như đang cố gắng tìm hiểu một cái gì đó mới mẻ.

Asura nhìn cô một lúc lâu, rồi không kìm được, cậu bỗng mở miệng.

"Lumine, sao chị vào được hay vậy?"

Lumine quay sang nhìn Asura, mỉm cười nhẹ.

"Lêu lêu..."

Cô hất tóc một cách điệu đà, rồi lại nhìn ra ngoài, như thể không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Bài giảng cứ thế tiếp tục, nhưng giờ đây Asura không thể nào chú tâm được. Cậu cứ để mắt nhìn Lumine, không biết tại sao nhưng cảm giác như có gì đó bất thường với cô gái này. Cô ấy quá lạ lẫm so với những gì cậu từng gặp.

Thầy giảng xong bài, rồi bảo cả lớp tự học nhóm. Asura đợi vài giây rồi quyết định lại gần Lumine, cảm thấy có điều gì đó thôi thúc mình phải hỏi.

"Lumine, thực sự... chị đến từ đâu vậy..?"

Lumine nhìn cậu, đôi mắt sáng ngời như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó cô nhún vai.

"Chị đã bảo rồi, chị chỉ là học sinh ở đây thôi mà."

Asura không hài lòng với câu trả lời này. Cậu biết rõ là cô ấy không nói hết sự thật. Nhưng lúc này, có vẻ như Lumine không muốn chia sẻ gì thêm.

Cả hai im lặng một lúc lâu. Cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt đối với Asura. Mọi thứ dường như xoay quanh Lumine, và cậu không thể không cảm thấy rằng mình đang bị cuốn vào một thứ gì đó lớn hơn những gì cậu tưởng tượng.

Asura cảm thấy một ánh mắt đang dõi theo mình. Cậu vội quay sang, nhìn qua cửa sổ. Nhưng ngay khi cậu vừa quay sang nhìn thì Lumine nhanh chóng đưa tay che mắt cậu lại. Cô ấy ép sát vào người cậu, đôi môi kề sát tai cậu và thì thào

"Này này...Trẻ con thì không nên quá tò mò đâu..."

Lumine nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu đầy ẩn ý. Cô vừa nói vừa liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng chiếu rọi xuống từ phía sân thượng. Cả hai ánh mắt đối diện, một là của Lumine, một là của người đang đứng trên sân thượng - Hội Trưởng Hội Học Sinh!!

Đôi mắt của cả hai như chạm nhau qua khoảng không gian giữa lớp học và sân thượng, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Asura có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí, dù không hiểu rõ nguyên nhân.

"Chị làm cái gì vậy?!"

Asura thì thầm, tò mò nhưng lại không dám hỏi trực tiếp. Lumine không đáp ngay lập tức, chỉ nhìn vào cửa sổ với ánh mắt có phần kiên định và lạnh lùng. Cô hơi nghiêng đầu, nhưng không nói gì thêm.

"Không phải chuyện của em đâu."

Lumine cuối cùng cũng lên tiếng, giọng có chút gì đó cảnh báo, như thể đang cố giữ khoảng cách với câu hỏi của Asura.

"Đôi mắt đó...Đôi mắt phán quyết tất thảy sinh mệnh tồn tại và không tồn tại, nó chân thực tồn tại và không tồn tại, cái nhìn của nó đủ để giết chết dọc đường hết thảy sinh mệnh...Nguyệt Nhãn"

"không còn nghi ngờ gì nữa rồi..."

Vào tối hôm qua, Asura đang nằm có vẻ khá ngon giấc thì Lumine bước tới nằm đè lên người anh. Cả cơ thể mềm mại của cô ấy áp sát vào người cậu, hơi thở nhịp nhàng. Cậu giãy giụa, cố đẩy cô ra nhưng không được.

"Lumine... Lumine...! Tránh ra coi...em không thở được...!"

Trong lúc đó Lumine không phản ứng, chỉ cựa mình một chút ôm chặt hơn, bàn tay cô phát ra một tia sáng màu đỏ rực huyền bí, cô chạm nhẹ vào đầu cậu rồi trích xuất toàn bộ ký ức của cậu thành dạng thông tin rồi nhồi nhét nó vào não mình, xong việc cô nới lỏng bản thân.

Asura cảm thấy như sắp chết đến nơi. Cậu cố dồn hết sức lực còn lại, lật người để đẩy cô qua một bên. Và thế là Lumine rơi *bịch* xuống giường. Cô khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn ngủ ngon lành như chưa có gì xảy ra.

"777 điểm sao....hội trưởng hội học sinh à..mình sẽ để ý cái tên này..."

Cô khẽ suy nghĩ một lát rồi chìm vào giấc ngủ còn Asura thì thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán như sắp chết đến nơi Khi Hội Trưởng đã quay lưng và rời đi, Lumine từ từ hạ tay khỏi mắt Asura. Cô nhướn mày, nhìn cậu với vẻ mặt bình thản.

"Không có gì đâu, chỉ là chị muốn chơi đùa với em một xíu thôi."

Lumine nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự nghịch ngợm. Asura vẫn không khỏi cảm thấy khó hiểu về hành động của cô, nhưng trước khi có thể mở miệng, Lumine đã tiếp tục, giọng cô thoáng chốc trở nên tươi tắn.

"Sau khi tan học, chị em mình sẽ đọc tiếp cuốn sách chung nhaa~~"

Lumine đề nghị, nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên niềm thích thú. Asura chỉ biết im lặng nhìn cô, đôi chút hoang mang vì những lời nói đầy ẩn ý của Lumine. Không rõ lý do tại sao cô lại có những hành động như vậy với mình. Nhưng lúc này, chỉ có thể gật đầu đồng ý, không muốn làm mọi thứ thêm phức tạp.

Cậu nghĩ thầm trong đầu là cái bà nội này, lúc thì bí ẩn, lúc lại nghịch ngợm như thế, không thể đoán trước được. Sau khi tan học Lumine bảo tôi rằng cô ấy có một chút chuyện nên ở lại và bảo tôi về trước, tôi mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng vẫn chấp nhận và bảo với cô ấy rằng mình sẽ đợi cổ ở nhà.

Lumine đứng nhìn theo bóng dáng của Asura khi cậu rời đi, rồi cô quay lại và mỉm cười một cách bí ẩn. Sau khi đảm bảo cậu đã đi xa, cô nhắm mắt lại, từ từ hít một hơi thật sâu để tập trung. Cô cảm nhận được từng chuyển động từng sợi dây sinh mệnh từng khắp nơi trong phạm vi toàn ngôi trường.

Lumine đi qua từng hành lang, qua những bức tường lạnh lẽo của ngôi trường. Lumine bước đi, cảm giác đầu óc mình như bị cuốn vào một vòng xoáy của hàng loạt âm thanh và hình ảnh mơ hồ.

Những câu nói không rõ nguồn gốc liên tục vang lên trong đầu cô, từng từ, từng câu cứ như bị ai đó nhồi nhét vào tâm trí cô một cách không thể kiểm soát. Cô siết chặt tay lại, cố gắng chống lại cảm giác choáng váng khi đầu óc cô bắt đầu rối loạn.

Những lời này cứ quay cuồng trong đầu cô, làm cô cảm thấy như mình không còn là chính mình nữa, mà như là một con rối bị điều khiển. Cô khẽ ngẩng đầu lên, cố gắng nắm bắt một ý nghĩ rõ ràng nhưng lại bị những giọng nói này bao vây, khiến cô chẳng thể suy nghĩ thấu đáo.

*Ngài ấy không tạo ra Đại Hà, Đại Hà chỉ là một ý nghĩ lướt qua trong tâm trí ngài ấy.*

Cô cảm nhận được một sự hiện diện mạnh mẽ, một bóng hình không rõ ràng đang quan sát, đang tác động đến cô. Cô không thể chỉ dựa vào bản năng của mình mà giải thích được chuyện này. Mọi thứ như đang bị xáo trộn, như thể cô đang ở giữa một giấc mơ khó thoát ra.

*Tồn tại hay Không Tồn Tại chỉ là hai màu sắc trong bức tranh ngài vẽ*

đến khi cô đứng trước cánh cửa của phòng hiệu trưởng. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào tay nắm cửa, rồi cẩn thận nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai thấy cô.

Cô bước vào, cô nhìn xuyên qua bức tường che phủ và ngạc nhiên vì nó không phải là một nơi bí mật bình thường mà là một lối dẫn sang một chiều không gian khác