Ngài Ấy Chính Là Ngài Ấy

*Ngài ấy không cần giấc mơ, vì thực tại đã là thứ ngài tùy ý thay đổi*

Những câu nói cứ liên tục liên tục vang lên trong đầu cô.

*Không có gì có thể tổn thương Ngài ấy, vì để gây tổn thương, điều đó trước tiên phải được Ngài công nhận là tồn tại*

*Luật lệ, khái niệm, thông tin, cốt truyện, không thời gian, định mệnh, nhân quả, nguyên lực, sự sống và cái chết, tâm trí hay linh hồn, thể xác hay ký ức, nỗi sợ hay cảm xúc – hay tất cả những thứ khác cũng chỉ là những khía cạnh trừu tượng phù phiếm mà Ngài có thể viết lại bằng một suy nghĩ*

Cô tiến thẳng đi xuyên qua bức tường kia tiến sang một chiều không gian khác, cô bước tới một không gian xa lạ, cô liếc nhìn lên ngai toạ phía trước mặt nhưng chưa kịp thấy gì thì nguồn Tinh Thức khổng lồ uy áp đè xuống đất.

Một giọng nói vang lên trong không gian đầy tính đe doạ

"Ngươi đã bao giờ học phép lịch sự khi đứng trước Ngài chưa?."

Cô nghiến răng cố nhìn lên nhưng không được còn bị một bàn chân của ai đó đè xuống.

"Nên biết lịch sự một chút đi cô bé..."

Một giọng nói vang lên, Lumine chỉ khẽ mỉm cười cao ngạo nói

"Cái giọng nói cùng với cách nói chuyện này...ta đoán ngươi là The Alpha kẻ tượng trưng cho những gì đã có, đang có, sắp có và và không bao giờ có phải không?"

Khi vừa dứt câu hắn liền đạp mạnh xuống khiến mặt đất bên dưới nứt toát.

"Sai rồi cô bé...Ta là The Karlot"

Lumine bị cú đạp đau điếng người nhưng vẫn cố tỏ vẻ cao ngạo.

"Karlot sao?...haha..ta chưa nghe cái tên này bao giờ..ngươi tượng trưng cho cái gì vậy? Những thứ thất bại và những thứ thất bại hơn cả những thứ thất bại sao? Haha"

Karlot im lặng một lúc

"Ồ..."

Lumine cau mày, giọng cô nhẹ nhưng đầy cảnh giác.

“Vậy… cái tiếng nói văng vẳng trong đầu ta lúc nãy, là của ngươi à?”

Karlot khẽ cười, trầm trầm như tiếng vọng từ vực sâu.

“Phải. Là ta rồi sao? định làm gì ta à??… "

Karlot ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua màn đêm, giọng nói đầy ngạo nghễ.

“Trên trời dưới đất, chỉ có duy nhất một kẻ xứng danh với chữ Ngài. Và chính cái khái niệm ấy…cũng được sinh ra là để tôn vinh Người.”

Không khí chợt nặng nề, như có một sự hiện diện vô hình nào đó vừa lặng lẽ phủ bóng xuống.

"The Almighty!!"

Asura ngồi trên ghế, nhìn đồng hồ hết lần này đến lần khác. Cậu đã bảo sẽ chờ, nhưng giờ trời đã tối mà Lumine vẫn chưa quay về. Cảm giác bất an dâng lên, khiến cậu không thể ngồi yên được nữa.

Cậu đứng bật dậy, tiến về phía cửa. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, một bóng người đã đứng đó. Lumine mỉm cười nhìn cậu, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Asura hơi sững người, nhưng ngay lập tức nhíu mày.

"Sao chị về trễ dữ vậy?"

Lumine chớp mắt một chút, rồi cười trừ, bàn tay vô thức vuốt nhẹ mái tóc.

"À... thì...Trên đường về chị thấy một con mèo bị kẹt trên cây, thế là phải giúp nó xuống."

Asura khoanh tay, nhướng mày.

"Thật không?"

Lumine cười gượng, quay mặt đi hướng khác.

"Ờ thì... sau đó chị lỡ đi lạc một chút, rồi lại gặp một ông lão đang tìm đường về nhà, chị không thể bỏ mặc ông ấy được, đúng không?"

Asura thở dài, rõ ràng là cô đang vòng vo chuyện gì đó, nhưng cậu cũng chẳng có tâm trạng truy hỏi thêm. Lumine bỗng dưng hào hứng lên, hai mắt sáng rực như nghĩ ra điều gì đó.

"Thôi nào! Hai chị em mình đi xem tiếp cuốn tiểu thuyết kia đi! Hẹn nhau cả rồi mà!"

Cô nắm lấy tay Asura kéo vào nhà, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của cậu.

*Truyền Thuyết về Bốn Kỵ Sĩ Khải Huyền*

Thuở ban sơ, có bốn vị thần, được sinh ra từ khởi nguyên, đứng cạnh ngai Thượng Đế. Họ là những chiến binh quyền năng, mang trong mình quyền lực để bảo vệ và duy trì sự cân bằng cho thế giới. Mỗi thiên thần nắm giữ một khía cạnh của sự sống, và họ cùng nhau tạo nên chu kỳ vận hành của vạn vật.

Thời kỳ Thịnh Vượng Cổ Đại – Kỷ Nguyên Hoàng Kim

Trong cái nhìn bao quát của vũ trụ, có những thế giới lấp lánh như những viên ngọc quý, và một trong số đó là Aerlandia một thế giới được chạm khắc bởi tay các vị thần, nơi ánh sáng chiếu rọi mọi ngóc ngách của sự sống. Trong Kỷ Nguyên Hoàng Kim

Các vương quốc khi ấy được gọi là...Thánh địa Ánh Sáng Agnor và Vetra. Thời kỳ đỉnh cao của nhân loại những linh hồn bảo trợ cho sự sống và sự giàu có. Những chiến binh mạnh mẽ, những nhân tài xuất chúng

Các Nguyên Mẫu những người được chọn bởi các vị thần, đã thực thi ý chí của họ. Họ sở hữu những sức mạnh vượt trội, và được xem như những sứ giả giữa trời và đất. Những Hội đồng Thần Điện này đã phân chia quyền cai trị cho các vị vua

~~~~~

Như một ngọn lửa chớm bùng lên từ tro tàn, lòng tham và sự kiêu ngạo đã len lỏi vào tâm trí của bốn vị thiên thần quyền năng, những kẻ từng được thần linh trao quyền giám sát sự cân bằng. Họ bắt đầu coi thường các vị thần, tin rằng mình xứng đáng cai trị vạn vật và không cần tuân theo ý chí của bất kỳ thế lực nào khác. Bốn vị thiên thần đó lần lượt là Chiến Tranh, Bệnh Tật, Nạn Đói và Cái Chết.

Trong bóng tối của sự cám dỗ, họ thực hiện một nghi lễ hắc ám, giải phóng sức mạnh thần thánh trong mình và biến đổi thành những kẻ không còn giữ được nhân tính. Họ trở thành những chiến binh huyền thoại – những Kỵ Sĩ Khải Huyền mỗi người nắm giữ một sức mạnh hủy diệt và trở thành biểu tượng của sự suy tàn.

Sự sa ngã của họ đã tạo ra Cuộc Chiến Trỗi Dậy nơi họ sử dụng sức mạnh mới để thách thức các vị thần và cai trị thế giới loài người bằng bạo lực và khủng bố.

Chiến Tranh dẫn đầu những cuộc xung đột, nhấn chìm thế giới vào hỗn loạn. Nạn Đói gieo rắc sự đói khổ khắp các vùng đất, cạn kiệt mọi nguồn sống. Bệnh Tật lan truyền dịch bệnh, còn Cái Chết gặt hái những linh hồn vô tội, tạo nên bóng tối bất tận.

Kỵ Sĩ Chiến Tranh (Wariel) - Phong ấn tại The Older

Trên đỉnh núi Agnor, War—hiện thân của chiến tranh—đối mặt với điều hắn chưa từng nghĩ tới...Sự kháng cự không phải bằng bạo lực, mà bằng ý chí. Những chiến binh từ khắp nơi đã hợp sức lại, không để đổ thêm máu, mà để phong ấn War mãi mãi.

Những sợi xích, rèn từ ý chí và trái tim của những người đã ngã xuống, trói buộc hắn. Khế ước hòa bình được ký kết bằng linh hồn của vô số con người, kéo War xuống lòng đất, chấm dứt một thời đại hỗn loạn. Nhưng liệu sự yên bình này có thực sự vĩnh cửu, hay chỉ là sự tạm lắng trước khi War lại trỗi dậy một lần nữa?

"50 triệu người cho xiềng xích"

1 Dấu ấn rơi xuống thế gian

Kỵ Sĩ Bệnh Tật (Pesti) - Phong ấn tại The Brother

Pesti, thiên thần của bệnh tật, đã bị giam cầm, nhưng không bao giờ thực sự biến mất. Dưới lớp đất khô cằn, nơi sự sống không thể bén rễ, linh hồn của hắn vẫn tồn tại như một mầm bệnh ngủ yên. Hắn không còn hình hài như trước, không còn là kỵ sĩ gieo rắc cái chết trên lưng chiến mã, nhưng hơi thở của hắn vẫn len lỏi trong từng thớ đất, từng cơn gió độc. Những con người anh hùng nghĩ rằng họ đã dập tắt hắn, nhưng Pesti chỉ thì thầm trong bóng tối

"Các ngươi có thể nhốt ta, nhưng bệnh dịch sẽ không bao giờ bị xóa sổ. Chỉ cần có sự sống, thì sẽ có cái chết. Chỉ cần có kẻ yếu, thì sẽ có bệnh tật."

Và thế là, theo thời gian, những cơn dịch mới vẫn xuất hiện—không còn là những ngọn sóng dữ dội như trước, mà là những cơn gió âm thầm, len lỏi vào từng hơi thở, từng vết thương. Một ngày nào đó, khi con người lãng quên sự tồn tại của hắn, Pesti có thể lại trỗi dậy từ lòng đất mục nát, mang theo lời nguyền của sự thanh lọc một lần nữa.

"200 Triệu người Cho thanh Tẩy"

1 dấu ấn rơi xuống thế gian

Kỵ Sĩ Nạn Đói (Fermi) - Phong ấn tại The Mother

Bị giam cầm trong lòng đất khô cằn, nơi không một mầm sống có thể nảy nở, cô không còn có thể vẫy tay để lan tràn cơn đói khắp thế gian. Nhưng hơi thở của cô vẫn len lỏi trong cơn gió nóng rát, trong những cánh đồng nứt nẻ và những tiếng kêu gào của kẻ đói khát.

"Các ngươi có thể nhốt ta, nhưng các ngươi không thể xóa đi đói khát. Chừng nào con người còn tham lam, còn tranh đoạt, thì cơn đói của ta sẽ không bao giờ chết."

Và thế là, dù bị phong ấn, thế giới vẫn luôn có những nơi thiếu lương thực, những vùng đất hoang mạc, những cuộc chiến vì cái ăn.

Một ngày nào đó, khi lòng tham con người đạt đến cực hạn, khi sự bất công khiến những kẻ đói khát nổi dậy, Fermi có thể lại trỗi dậy từ lòng đất cằn cỗi, ngồi lại trên ngai vàng xương khô của mình, tiếp tục thử thách thế gian bằng cơn đói vĩnh hằng.

"500 Triệu người cho cây tri thức của thiện và ác"

1 Dấu ấn rơi xuống thể gian

Kỵ Sĩ Cái Chết (Morti) - Phong ấn tại The Father

Morti, thiên thần của cái chết, từng là kẻ đưa linh hồn về nơi an nghỉ, nhưng sau hàng thiên niên kỷ chứng kiến sự sống và cái chết, hắn trở nên lãnh đạm, tin rằng mọi thứ đều vô nghĩa. Hắn muốn xóa bỏ toàn bộ sự tồn tại, trả thế giới về hư vô.

Mỗi bước chân của hắn gây nên áp lực khủng khiếp đến mức sập nát cả thực tại, đảo ngược quy luật tự nhiên, khiến mọi kẻ thù chết trước khi được sinh ra, mọi kẻ tiếp cận, mọi kẻ ngán đường đều tan biến như chưa hề tồn tại, chỉ bằng sự tồn tại cũng đủ khiến mọi xúc cảm, tâm trí linh hồn đối phương tan vào hư vô.

Hắn nói về sự uy quyền của một vị thần, họ trường sinh bất lão dù có xài bao nhiêu cách để tiêu diệt họ cũng không thành cho dù nhận sát thương chí mạng hay mất cơ quan quan trọng, họ thậm chí còn có thể phục hồi nó lại như ban đầu.

Đơn giản vì họ là thần, họ nằm ngoài khái niệm gọi là cái chết, họ không đơn giản là có một thân xác vật lí mà họ là chính thứ mà họ đại diện...như Morti..Hắn là cái chết, mỗi vị thần đều có thể tạo ra các avatar của mình sang chiều không gian khác và để nó làm việc thay cho mình, tất nhiên cái avatar đó không thể chết nếu bản thể không chết.

Và sự kiêu ngạo của hắn đã khiến hắn gặp một người mà hắn ngại đối đầu nhất–Ác Thần Monacy

"Morti...Ta thấy nó...Ta nhìn thấy nó..."

“Ta nhìn thấy kẻ kiêu ngạo trong ánh sáng sẽ rơi xuống như tia chớp từ thiên đàng”

Sau trận chiến 7 dấu ấn rơi xuống thế gian tượng trưng cho nạn đói, chiến tranh, bệnh tật, cái chết, thánh tử đạo kêu gào, đại tai hoạ và sự im lặng của bảy tiếng kèn. 7 dấu ấn đó tới nay đã không biết ở đâu nhưng nó sẽ lại là một tai hoạ nếu ai đó sở hữu chúng...

Sau sự phong ấn của bốn Kỵ Sĩ Khải Huyền, thế giới dần thay đổi theo cách mà không một ai có thể tưởng tượng. Bốn nơi đã giam cầm những thực thể hùng mạnh ấy dần trở thành trung tâm của sự sống, biến thành những vương quốc mạnh mẽ với các cái tên The Older, The Mother, The Father và The Brother.

ba vương quốc còn lại cách the older còn lại 10,000km với the older nằm chính giữa, Bốn vương quốc, bốn đế chế trỗi dậy từ sự hủy diệt và nỗi sợ.

Vùng đất Agnor và Vetra, trước kia từng là những cường quốc hùng mạnh, giờ chỉ còn là tàn tích. Những ngôi đền, lâu đài và thành trì của họ giờ đây chìm sâu dưới lớp bụi thời gian, bị lãng quên trong không gian hoang phế, như chứng tích của một thời kỳ vĩ đại mà nhân loại không còn dám nhắc đến.

Sau sự kiện phong ấn, thế giới thay đổi không chỉ về mặt lãnh thổ, mà cả về mặt nhận thức. Loài người bắt đầu khiếp sợ thần linh. Những cuộc chiến vĩ đại, những sự tàn phá mà các Kỵ Sĩ mang đến đã khắc sâu vào tâm trí mọi sinh linh trên thế gian.

Mọi người không dám nhắc đến tên các Kỵ Sĩ hay các vị thần. Nỗi sợ về sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng khiến họ né tránh mọi điều liên quan đến siêu nhiên.

Những câu chuyện về các vị thần, từng được truyền miệng qua các thế hệ, dần dần bị quên lãng. Không ai muốn nhớ, không ai muốn kể lại. Những cuộn sách, những văn bản cổ ghi chép về thời kỳ đó bị thiêu hủy hoặc cất giấu sâu trong các hầm mộ bí mật.

Thời gian trôi qua, khái niệm về các vị thần dần biến mất khỏi tâm trí nhân loại, chỉ còn tồn tại như một phần mơ hồ của lịch sử bị vùi lấp.

Những vùng đất từng là chiến trường giờ chỉ còn lại những bóng ma, những lời thì thầm vang vọng trong gió. Không còn ai dám đến gần các khu vực đó, nơi mà người ta tin rằng các Kỵ Sĩ vẫn còn tồn tại, ẩn sâu dưới lòng đất, đợi ngày được thức tỉnh.

The Older trở thành trung tâm của quyền lực và chiến tranh, biểu tượng cho Kỵ Sĩ Chiến Tranh. The Mother mang trong mình sự phong phú và quyền lực tự nhiên, nhưng ẩn sâu là dấu ấn của Kỵ Sĩ Nạn Đói.

The Father là nơi mà những linh hồn lạc lối bị chôn vùi, nơi cái chết luôn hiện hữu trong mỗi góc tối. The Brother vẫn còn dấu vết của sự suy yếu và bệnh tật, không ai dám ở lại nơi đó quá lâu vì nỗi sợ về sự ô nhiễm vô hình của bệnh dịch.

Thế giới mới xây dựng dựa trên những gì còn sót lại, nhưng sâu trong lòng đất, bốn Kỵ Sĩ vẫn bị xiềng xích, vẫn chờ đợi ngày họ được giải thoát. Sự lãng quên của loài người chỉ khiến những dấu ấn ấy càng mạnh mẽ hơn theo thời gian, một lời cảnh báo bị bỏ qua rằng sự hỗn loạn sẽ trở lại.

Lumine ngồi trên giường, mắt vẫn dán chặt vào những dòng chữ trong cuốn tiểu thuyết. Cô lật từng trang một cách chậm rãi hơn trước, như thể đang nghiền ngẫm từng câu từng chữ.

Asura ngồi kế bên, chống cằm nhìn cô. Cậu không nghĩ rằng cô lại có thể tập trung đọc sách như vậy. Đối với một người có vẻ ngoài tinh nghịch như Lumine, cậu cứ tưởng cô sẽ nhanh chán mà bỏ dở giữa chừng.

Cuối cùng, Lumine khẽ khép cuốn sách lại, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư.

"Thật không ngờ... nó lại đúng với thực tế hơn mình tưởng...."

Asura nhíu mày, hơi nghiêng đầu về phía cô, ánh mắt đầy bối rối

"Đúng cái gì cơ?"

Lumine chớp mắt một lúc, rồi nhận ra mình vừa lỡ miệng. Cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, đưa tay che miệng cười gượng.

"À... ý chị là câu chuyện này khá sát với thực tế ấy mà. Giống như tác giả thực sự hiểu rõ thế giới của họ vậy."

Asura vẫn không bỏ qua sự ngập ngừng ban nãy.

"Mà chị nói vậy là sao? Sao chị biết nó đúng hay không?"

Lumine hơi cứng người, ánh mắt dao động trong thoáng chốc. Rồi cô bật cười, cố gắng che đi sự bối rối của mình.

"Chị đoán vậy thôi."

Asura hơi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn trong câu trả lời của cô. Nhưng trước khi cậu kịp hỏi thêm, Lumine đã nhanh chóng đứng dậy, vươn vai một cách đầy tự nhiên.

"Thôi nào, đọc nhiều quá rồi, bây giờ đi ăn gì đi! Chị đói quá rồi!"

Cô kéo tay Asura lôi ra ngoài, như thể muốn chuyển chủ đề thật nhanh. Còn Asura, dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng đành tạm gác lại. Dù gì...đó giờ cô ấy cũng luôn khá kì lạ mà..