Ánh sáng đỏ rực bùng lên. Kagari giật mình, buông lỏng tay khỏi quả cầu. Một luồng ánh sáng đỏ bao quanh nó, rực cháy như ngọn lửa hoang dại. Bên trong, một biểu tượng hình ngọn lửa hiện lên rõ ràng. Thầy chủ nhiệm trầm trồ
"Ồ, nguyên tố Hỏa! Một nguyên tố mạnh đấy!"
Cả lớp liền nhao nhao lên, trầm trồ khen ngợi Kagari. Lần lượt, từng học sinh đều tập trung vào quả cầu của mình, truyền Nguyên Lực vào. Không gian bỗng trở nên rực rỡ với đủ màu sắc. Azu với Quả cầu tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, bên trong là hình giọt nước...là Nguyên tố Thủy.
Lumine và Sakura với Ngọn lửa bên trong bốc lên dữ dội, cũng là nguyên tố Hỏa. Matsuri quả cầu chuyển sang xanh lá, là nguyên tố Thảo Ai cũng háo hức với kết quả của mình. Asura siết chặt quả cầu. Cậu nhắm mắt, cố gắng tập trung cảm nhận dòng năng lượng trong cơ thể. Một luồng sức mạnh từ từ chảy vào quả cầu…
*BÙM!*
Quả cầu bỗng phát sáng! Nhưng không phải ánh sáng rực rỡ như của những người khác…Mà là một màu đen. Hắc khí tỏa ra bao quanh quả cầu, bên trong hiện lên biểu tượng mặt trăng. Asura mở mắt, chớp chớp nhìn chằm chằm vào nó.
"Cái quái gì đây?"
Nhưng trước khi Asura kịp phản ứng, một tiếng xôn xao vang lên từ phía Kaito. Cả lớp đồng loạt hướng mắt về phía anh. Bởi vì quả cầu của Kaito đang tỏa ra một luồng năng lượng bóng tối dày đặc, mạnh mẽ đến mức ngay cả những người đứng xa cũng cảm nhận được.
Bóng Tối – một nguyên tố hiếm và cực kỳ mạnh. Mọi người lập tức bu quanh Kaito, trầm trồ khen ngợi. Lumine và thầy chủ nhiệm cũng quay sang hóng chuyện. Chẳng ai còn để ý đến Asura nữa.
"Ơ?"
Asura định quay sang hỏi mọi người về kết quả của mình, nhưng chẳng ai chú ý. Cậu thở dài, nhìn lại quả cầu của mình.
"Thôi kệ, chắc cũng không có gì đặc biệt đâu—"
*RẮC!*
Một tiếng nứt vỡ vang lên. Asura nhìn xuống...Quả cầu của cậu… đang nứt...Những vết rạn nhỏ lan ra nhanh chóng...Và rồi… màu đen biến mất. Toàn bộ quả cầu dần chuyển thành màu trắng tinh khiết. Cả lớp đang xúm lại quanh Kaito chợt nghe tiếng nứt, liền quay sang.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Asura. Thầy chủ nhiệm nheo mắt, chống cằm suy nghĩ.
"Màu trắng à…"
"Đó là… vô năng."
Cả lớp ồ lên. Thầy chủ nhiệm thở dài, lắc đầu.
"Tức là em không có bất kỳ năng lực đặc biệt nào."
"Đáng tiếc nhỉ? Nhưng em cũng không cô đơn đâu."
Tetsuya bàn trên quay xuống mặt cáu kỉnh nói
"Mày không cô đơn đâu..tao cũng giống mày nè."
Asura chỉ thở dài bất lực. Anh nhíu mày, cảm thấy không đúng. Cậu chắc chắn đã nhìn thấy một biểu tượng mặt trăng khi quả cầu phát sáng lúc đầu. Cậu bèn lên tiếng
"Khoan đã! Em đã thấy một biểu tượng màu tím… hình mặt trăng."
Cả lớp im lặng một giây. Rồi…lại cười rộ lên...Một số người xì xào
"Bịa chuyện à?"
"Bày trò gây sự chú ý đấy hả?"
"Chắc nhìn nhầm thôi."
Nhưng Asura biết mình không nhìn nhầm. Cậu quay sang nhìn thầy chủ nhiệm, mong chờ một lời giải thích. Nhưng ông ta cũng lắc đầu.
"Ta chưa bao giờ nghe thấy trường hợp nào có hình mặt trăng cả."
"Các nguyên tố và năng lực đều đã được phân loại rõ ràng từ hàng ngàn năm nay."
"Duy chỉ có Thần Kiến Tạo Luminos là có một biểu tượng gần giống…Nhưng đó là mặt trời, không phải mặt trăng."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Asura. Nếu ngay cả thầy cũng chưa từng nghe về nó…Thì nó rốt cuộc là gì? Cả lớp tiếp tục cười nói vui vẻ. Nhưng Asura không thể nào quên được hình ảnh của quả cầu khi nãy. Hình mặt trăng ấy…Nó là gì?
"Được rồi, cả lớp! Đừng có bàn tán nữa."
Thầy chủ nhiệm vỗ tay một cái, thu hút sự chú ý của tất cả học sinh.
"Chuẩn bị xuống sân trường. Chúng ta sẽ tiếp tục bài kiểm tra thứ hai!"
Một số học sinh rụt cổ lại, trong khi vài người hào hứng ra mặt. Asura cau mày, quay sang hỏi Tetsuya
"Thầy lại bày ra trò gì nữa đây?"
Tetsuya nhún vai, tỏ vẻ cũng chẳng biết gì hơn. Thầy chủ nhiệm hắng giọng
"Bài kiểm tra này sẽ đánh giá thể lực của các em. Đơn giản thôi. Chỉ là chạy quanh sân trường…"
"…Cho đến khi không thể tiếp tục nữa."
Không khí chợt trầm xuống. Một số học sinh hét lên đầy tuyệt vọng.
"CÁI GÌ?!"
"Chạy đến khi kiệt sức á?!?!"
"Thầy có đang đùa không đấy?!"
Thầy chủ nhiệm bật cười, khoanh tay nhìn cả lớp
"Đùa gì mà đùa? Đây là bài kiểm tra đánh giá sức bền và tốc độ của các em."
"Ai cũng biết năng lực mạnh đến đâu cũng vô dụng nếu cơ thể yếu đuối. Nếu chỉ biết sử dụng sức mạnh mà không có đủ thể lực duy trì, thì sớm muộn gì cũng cạn kiệt và bị đánh bại."
"Bây giờ, tất cả xếp hàng, xuống sân ngay!"
Sân trường rộng mênh mông, với đường chạy 400m bao quanh sân bóng lớn. Học sinh xếp thành hàng dài, vẻ mặt từ hào hứng đến tuyệt vọng đủ cả. Thầy chủ nhiệm chỉ vào đường chạy
"Luật đơn giản, chạy liên tục cho đến khi không thể tiếp tục."
"Ai dừng lại trước bị loại."
"Người cuối cùng còn chạy sẽ được cộng điểm thưởng vào bài kiểm tra tổng."
"Rõ chưa?!"
Cả lớp rên rỉ, nhưng ai cũng hiểu không có cách nào trốn được.
"BẮT ĐẦU!"
Cả lớp lao đi như một bầy thú hoang. Những đứa có năng lực nhanh như Kagari và Kaito vọt lên trước, trong khi những đứa yếu hơn rụt lại phía sau. Asura chạy tốc độ trung bình, không quá nhanh cũng không quá chậm.
Cậu biết mình không phải đứa có sức bền tốt, nên không dại gì đốt sạch năng lượng ngay từ đầu. Lumine chạy cạnh cậu, vừa chạy vừa… than vãn
"Ôi trời ơi, chạy bộ đúng là cực hình mà!"
Tetsuya cười nhạt
"Mới một vòng mà đã than rồi hả?"
Lumine bĩu môi
"Tao không phải vận động viên marathon!"
Tiếng còi vang lên..Vòng đầu tiên hoàn tất. Một số học sinh đã thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Đứa nào dừng lại sẽ bị loại!"
Có hai ba học sinh đã quá sức ngay từ đầu, họ đành bỏ cuộc. Lumine thở dài nhẹ nhõm khi thấy mình vẫn chưa bị loại. Asura thì cảm thấy hơi mệt, nhưng vẫn giữ được nhịp chạy ổn định.
Đến vòng thứ năm, một phần ba số học sinh đã bỏ cuộc. Lumine đang có dấu hiệu kiệt sức
"Không… không chịu nổi nữa… Tetsuya, mày đỡ tôi cái!"
Tetsuya bình tĩnh trả lời
"Không."
Lumine suýt ngã sấp mặt vì bị từ chối phũ phàng. Asura bắt đầu cảm thấy nhịp tim tăng nhanh. Cậu nhìn quanh, nhận thấy Kaito vẫn chạy rất tốt, trong khi một số học sinh khác đã chậm dần. Đến vòng thứ 10 cả lớp đã loại gần hết. Những ai có thể lực yếu đã hoàn toàn bỏ cuộc. Chỉ còn lại một nhóm nhỏ gồm những kẻ mạnh nhất.
Kagari – Vẫn chạy vững vàng, không hề có dấu hiệu mệt. Kaito – Tốc độ vẫn giữ ổn định, nhưng hơi đổ mồ hôi– Thở hơi gấp nhưng chưa chậm lại. Asura – Mệt nhưng vẫn cố gắng bám trụ. Lumine đã gục từ vòng tám, hiện đang nằm lăn lóc thở dốc bên lề. Cô giơ tay vẫy vẫy
"Tụi bây… cố lên…Đừng chết nhá…"
Rồi lăn ra ngất. Cảm giác mệt mỏi dâng trào. Đôi chân bắt đầu tê dại...Tim đập thình thịch..Mồ hôi chảy ướt cả áo, hơi thở gấp gáp.
"Mình… không trụ được lâu nữa…"
Asura cắn răng, cố giữ tinh thần. Nhưng cơ thể không thể gắng gượng mãi được, tới vòng thứ 20,chỉ còn lại vài người trụ vững. Chỉ còn Kaito, Kagari và Tetsuya vẫn chạy được. Asura chính thức gục ngã sau vòng 19. Cậu ngã phịch xuống bãi cỏ, thở như sắp chết. Lumine bò lại gần
"Này…em ổn chứ?"
Asura thở không ra hơi
"Không… ổn… chút nào…"
Lumine vỗ vai cậu, cười
"Chào mừng…đến với hội những người chạy dở."
Cả hai nhìn ra sân, xem những người còn lại tranh tài. Vòng thứ 25, chỉ còn lại hai người cuối cùng trên sân. Chỉ còn Kaito và Tetsuya. Karagi đã bỏ cuộc ở vòng 23.
Cả hai đều mệt mỏi nhưng không chịu dừng lại. Kaito bật chế độ chiến đấu, quyết không thua Tetsuya, Tetsuya cũng không có ý định nhường. Cuối cùng, cậu gục xuống trước ở vòng thứ 30. Kaito vẫn trụ lại, trở thành người chiến thắng. Thầy chủ nhiệm vỗ tay.
"Tốt lắm! Kaito là người có sức bền tốt nhất lớp!"
Cả lớp vỗ tay yếu ớt, vì ai cũng quá mệt để phản ứng mạnh. Asura và Lumine nằm lăn ra thở dốc. Kagari chửi thề trong hơi thở
"Chết tiệt… Lần sau… nhất định sẽ thắng…"
Thầy chủ nhiệm mỉm cười
"Được rồi, nghỉ ngơi"
Sau khi cả lớp thở hổn hển trên sân, thầy chủ nhiệm bật bảng điện tử để hiển thị kết quả. Ông đảo mắt nhìn qua đám học trò tơi tả rồi gật gù
"Được rồi, trước khi chuyển sang bài kiểm tra tiếp theo, thầy sẽ công bố kết quả từng em."
"Các em đã chạy rất tốt, dù có người trụ lâu, có người gục sớm. Nhưng đây không phải chỉ là bài kiểm tra về thể lực, mà còn để xem ai có ý chí kiên trì đến đâu."
Cả lớp gật gù, dù trong lòng không ít người đang âm thầm rủa thầy vì cái bài kiểm tra tra tấn này. Thầy cầm bảng điểm lên, bắt đầu đọc
"Đầu tiên, người có sức bền cao nhất lớp..."
Thầy nhìn xuống, nheo mắt rồi ngẩng lên nói to
"Kaito! Tổng cộng chạy được 30 vòng – 12 km. Thời gian hoàn thành 1 giờ 10 phút 32 giây."
Cả lớp vỗ tay lác đác, nhưng thực tế quá mệt để có thể vỗ mạnh hơn. Kaito chỉ thở nhẹ, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm.
"Bình thường thôi ạ."
Tetsuya cau mày, có vẻ vẫn còn cay cú vì mình không thắng được. Thầy tiếp tục đọc
"Hạng hai Tetsuya – 29 vòng, tổng thời gian 1 giờ 8 phút 15 giây."
Tetsuya thở dài, lầm bầm
"Chỉ kém một vòng... Lần sau nhất định sẽ thắng!"
"Hạng ba Karagi – 23 vòng, thời gian 55 phút 48 giây."
Tetsuya cười nhẹ, có vẻ hài lòng với thành tích của mình. Thầy tiếp tục đọc xuống danh sách
Hạng tư Asura – 19 vòng, thời gian 47 phút 21 giây.
Hạng năm Azu – 18 vòng, thời gian 45 phút 30 giây.
Hạng sáu Lumine – 15 vòng, thời gian 38 phút 12 giây.
Từ đây, số vòng bắt đầu giảm mạnh. Thầy đọc tiếp danh sách những người còn lại, có đứa chỉ trụ được 5-6 vòng, có đứa gục ngay từ vòng thứ ba.
"Sakura – 5 vòng, thời gian 22 phút 34 giây."
Người có thành tích thấp nhất…
"Matsuri – 2 vòng, thời gian 9 phút 45 giây."
Matsuri cúi gằm mặt xuống, nhưng thầy không hề trách móc.
"Thầy không quan trọng chuyện số vòng, chỉ cần các em cố gắng hết sức là được."
Matsuri mím môi, có vẻ hơi cảm động. Sau khi công bố xong, thầy chủ nhiệm nhìn cả lớp và tổng kết
"Những ai chạy trên 20 vòng có sức bền khá tốt, nhưng đừng tự mãn. Trong thực chiến, các em sẽ không có thời gian nghỉ như thế này đâu."
"Những ai dưới 10 vòng, đặc biệt là dưới 5 vòng – các em cần phải tập luyện thêm. Vì nếu thể lực quá kém, dù năng lực có mạnh đến đâu, các em cũng sẽ bị đánh bại khi chưa kịp dùng đến nó."
"Hãy nhớ, sức mạnh không chỉ nằm ở phép thuật hay kỹ năng, mà còn là khả năng chịu đựng trong những trận chiến kéo dài."
Cả lớp im lặng lắng nghe, có vẻ hiểu ra tầm quan trọng của bài kiểm tra này. Thầy vỗ tay một cái
"Rồi, nghỉ ngơi 30 phút! Sau đó, chúng ta sẽ đến bài kiểm tra tiếp theo!"
Cả lớp đồng loạt rên rỉ. Sau 30 phút nghỉ ngơi, cả lớp được dẫn đến một khu vực khác của trường. Cánh cửa sắt khổng lồ từ từ mở ra, để lộ một không gian rộng lớn, trông chẳng khác gì đấu trường Colosseum thời cổ đại.
Mặt đất xám xịt với những vết rạn nứt khắp nơi, phía xa là những bức tường cao sừng sững. Không có một bóng cây, không có lối thoát. Thầy chủ nhiệm bước lên trước, giọng đầy uy nghiêm
"Chào mừng đến với Đấu Trường Giả Lập – nơi các em sẽ thực sự đối đầu với một con Ma Thú cấp E mạnh mẽ."
Cả lớp lặng người. Ngay cả những học sinh mạnh nhất cũng không khỏi rùng mình trước viễn cảnh phải đối đầu với Ma Thú...Thầy đưa tay bấm một cái nút trên bảng điều khiển, cánh cổng đối diện từ từ mở ra, để lộ một khoảng tối hun hút.
Từ trong bóng tối, một tiếng gầm rền vang lên.
"GRÀOOOOO!!"
Một sinh vật khổng lồ bước ra từ màn đêm. Cao hơn 5 mét, cơ thể bao phủ bởi lớp vảy đen bóng, cặp mắt đỏ ngầu như máu. Móng vuốt sắc bén của nó kéo lê trên mặt đất, tạo ra những âm thanh chói tai.
Không ai trong lớp còn giữ được bình tĩnh.
"Cái quái gì vậy trời?!?!"
"Thầy có nhầm không?! Đây là Ma Thú cấp E thật sao?"
"Cấp E mà cỡ này, vậy cấp B hay A thì thành cái gì nữa?!?!"
Thầy cười nhạt
"Đúng vậy, đây chỉ là cấp E. Đừng quên, một con Ma Thú cấp E có thể hủy diệt cả một thị trấn chỉ bằng một đòn."
Cả lớp đổ mồ hôi lạnh. Nếu đây là thực chiến ngoài đời thật, chắc chắn không ai trong số họ có thể sống sót nổi.
"Nhưng đừng lo"
thầy tiếp tục
"Vì đây là giả lập, nên nó sẽ không thực sự giết các em. Nhiệm vụ của các em là gây nhiều sát thương nhất có thể cho nó."
"Và tất nhiên con Ma Thú này không phải là một con Ma Thú thật, cơ thể nó được cấu thành từ những dữ liệu và thông tin, vậy nên nó là ảo nên các em không cần quá lo lắng"
Lời thầy cũng không khiến cả lớp bớt căng thẳng hơn là bao. Dù chỉ là một con Ma Thú ảo, nó vẫn quá mức kinh khủng đối với học sinh năm nhất. Trên màn hình lớn của đấu trường, tên từng học sinh lần lượt xuất hiện. Kagari là người đầu tiên. Cô bước lên, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Ma Thú khổng lồ.
"Bắt đầu!"
GRÀOOOO!!
Ma Thú gầm lên, lao tới với tốc độ kinh hoàng. Kagari bằng cách nào đó lập tức kích hoạt nguyên tố Hỏa, tung một đòn Hỏa Kích trực diện vào con quái.
*BÙM!!*
Ngọn lửa bùng cháy, bao trùm lấy cơ thể to lớn kia. Nhưng ngay khi khói bụi tan đi, Ma Thú vẫn đứng đó, gần như không hề hấn gì. Kagari siết chặt nắm tay, đôi mắt lộ rõ sự kinh hãi.
"Không thể nào... Chỉ một đòn thế này chưa đủ sao?"
Tiếp theo là Kaito. Cậu hít sâu một hơi, hai tay kết ấn. Bóng tối bắt đầu hội tụ quanh người cậu, tạo thành một mũi giáo đen tuyền.
"Hắc Kích – Xuyên Tâm!!"
*Vút!*
Mũi giáo bay thẳng về phía Ma Thú với tốc độ kinh hoàng.
*Xoẹt!*
Một tiếng nổ vang lên, nhưng khi bụi mù tan đi, con Ma thú cơ thể lỏm chỏm những cái lỗ lớn rồi nó gục xuống đất rồi tan biến. Nhưng không lâu sau đó nó lại thông tin nó hồi phục lại nguyên trạng, Thầy chủ nhiệm thấy thế thì nói thêm.
"Con Ma Thú ảo này được cấu thành từ thông tin và dữ liệu, nó không có cơ thể vật lí, và vì nó là thông tin nên việc giết nó là bất khả thi bởi vì về cơ bản thì nó là bất tử!!"
Kaito trợn tròn mắt.
"Gì chứ?! Nó tự hồi phục nhanh đến thế à?!"
Lumine là người tiếp theo. Cô bật cười nhẹ, giơ tay lên.
"Xem Đâyyyyyyyy!!!!!"
Lumine gầm thét, lao thẳng vào con Ma Thú.
*ẦM!!*
Khói bụi bao trùm cả đấu trường. Nhưng khi khói bụi tan dần, con quái vật vẫn đứng đó, cơ thể chỉ hơi lõm chút ít. Lumine cắn môi.
"Không ăn thua..."
Cuối cùng, tên Asura xuất hiện trên bảng điện tử. Anh chưa kịp bước lên, cả lớp đã xì xào bàn tán.
"Thôi xong, nó là vô năng mà..."
"Chắc là sẽ bị con quái hạ ngay từ đòn đầu tiên..."
"Lại còn yếu hơn những người trước nữa chứ..."
Asura nuốt khan, nhưng vẫn cố gắng bước lên đấu trường. Ma thú gầm lên, hai mắt đỏ rực nhìn thẳng vào anh. Anh hít sâu, cố gắng tập trung Nguyên Lực vào tay mình. Nhưng ngay lúc đó, con quái rống lên dữ dội, lao đến anh với tốc độ khủng khiếp! Asura không kịp phản ứng.
*ẦM!!*
Anh bị đánh bay ra ngoài sân, cơ thể đập mạnh vào bức tường đấu trường. Cả lớp sửng sốt..Asura ngã xuống, máu từ khóe miệng rỉ ra. Thầy chủ nhiệm bước đến, kiểm tra một chút rồi cười nhẹ.
"Chưa chết..haha"