Chương 11: Hạt giống hy vọng

Những ngày trôi qua, tiết trời càng thêm lạnh giá. Gió thổi mạnh hơn, cuốn theo những chiếc lá khô quay cuồng trên nền đất. Căn nhà vẫn chìm trong sự u ám thường trực, nhưng trong lòng Số 13, một điều gì đó đang thay đổi.

Nó bắt đầu quan sát nhiều hơn, để ý đến những chi tiết nhỏ trong căn nhà này – những góc khuất mà bà quản gia không bao giờ để tâm, những khoảng thời gian mà chủ nhà rời đi. Mỗi đêm, khi đặt chân đến hàng rào, nó và cậu bé bắt đầu trò chuyện nhiều hơn.

"Cậu có từng nghĩ đến việc… rời khỏi đây không?" Số 13 hỏi, giọng nói pha chút dè dặt.

Cậu bé giật mình, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt. "Tôi không dám nghĩ đến. Nhưng nếu có cơ hội…" Cậu ngập ngừng. "Tôi muốn đưa em gái mình đi. Rời xa tất cả những thứ này."

Số 13 lặng người. Nó hiểu cảm giác ấy – cảm giác muốn bảo vệ ai đó, muốn trao cho họ một cuộc sống tốt đẹp hơn, dù bản thân còn chẳng biết mình sẽ sống sót ra sao.

---

Tối hôm sau:

Khi trời vừa chập tối, bà quản gia gọi Số 13 vào bếp. Một chiếc thùng gỗ lớn đặt giữa gian phòng, bên trong là đống đồ bẩn cần giặt.

"Mày giặt xong đống này trước khi ta quay lại," bà ta nói, ánh mắt đầy đe dọa.

Số 13 gật đầu, đôi tay nhỏ bé cố nâng chiếc thùng nặng trĩu, nhưng bước chân loạng choạng suýt ngã. Bà quản gia chỉ liếc qua, không nói thêm gì, rồi rời khỏi bếp.

Trong lúc giặt đồ, Số 13 chợt nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ túi áo. Nó nhặt lên, đọc lướt qua: đó là một tờ danh sách, ghi tên những người khách đến thăm nhà trong tuần tới. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó.

---

Đêm hôm đó:

"Tôi nghĩ chúng ta có thể thoát khỏi đây," Số 13 nói với cậu bé bên hàng rào. Giọng nó thấp, nhưng ánh mắt ánh lên sự kiên quyết.

Cậu bé nhìn nó, đôi mắt đầy nghi ngại. "Cậu nói thật sao? Làm thế nào được?"

Số 13 hạ giọng, kể về sự nghe được của mình khi nghe bà quản gia nói chuyện . "Có một đoàn khách sẽ đến đây vài ngày nữa. Nếu chúng ta làm đúng cách, chúng ta có thể khiến họ chú ý. Họ sẽ là cơ hội duy nhất để chúng ta thoát khỏi nơi này."

Cậu bé vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. "Nhưng nếu thất bại thì sao? Chúng ta sẽ bị phạt… sẽ tệ hơn bây giờ."

Số 13 mỉm cười nhẹ. "Cậu có biết không? Những kẻ mạnh nhất không phải là những người chưa từng thất bại, mà là những người dám đối mặt với thất bại để thay đổi số phận."

Những ngày tiếp theo:

Số 13 âm thầm quan sát mọi thứ. Nó ghi nhớ lịch trình của bà quản gia, để ý từng thói quen nhỏ của những người trong nhà. Cùng lúc đó, nó vẫn tiếp tục làm việc và che giấu mọi dấu hiệu cho thấy sự thay đổi trong lòng.

Với sự giúp đỡ của cậu bé, Số 13 bí mật truyền thông điệp cho những đứa trẻ khác cũng bị bắt nhốt trong nhà – những lời thì thầm nhỏ bé nhưng mang theo sức mạnh lớn lao.