Chương 12: Những kẻ lặng thầm

Chương 12: Những kẻ lặng thầm

Những ngày chờ đợi trôi qua trong căng thẳng. Số 13 không ngừng nghĩ về kế hoạch của mình. Mọi thứ phải hoàn hảo – từng bước đi, từng hành động đều phải tính toán cẩn thận.

Số 13 bắt đầu thu thập thông tin từ những người trong nhà. Nó lắng nghe bà quản gia nói chuyện với các nữ tì khác, để ý giờ giấc làm việc của người gác cổng. Mỗi đêm, nó lại gặp cậu bé bên hàng rào, chia sẻ từng chi tiết về kế hoạch.

"Cậu chắc chắn chứ?" Cậu bé hỏi, ánh mắt vẫn lộ vẻ lo lắng.

"Không ai chắc chắn khi làm điều chưa từng có," Số 13 đáp, giọng trầm nhưng chắc nịch. "Nhưng nếu chúng ta không làm gì, điều gì sẽ thay đổi?"

Những đứa trẻ khác bị bắt trong nhà cũng dần được Số 13 thuyết phục tham gia. Ban đầu, chúng e dè và sợ hãi. Nhưng khi nghe Số 13 nói, ánh mắt chúng ánh lên hy vọng – một thứ hy vọng mà chúng đã quên mất từ lâu.

Buổi tối hôm trước khi đoàn khách đến:

Cậu bé mang đến cho Số 13 một chiếc hộp gỗ nhỏ. "Cái này… tôi tìm được trong kho," cậu nói, giọng thì thầm.

Bên trong là một cây nến và một que diêm cũ. Dù đơn sơ, nhưng với Số 13, đó là một tài sản quý giá.

"Cậu có biết không?" Số 13 cười nhẹ, đưa tay cầm cây nến lên. "Một ngọn lửa nhỏ có thể xua tan cả bóng tối. Và chúng ta sẽ là ngọn lửa đó."

Sáng hôm sau:

Đoàn khách đến như dự kiến. Những người đàn ông và phụ nữ mặc trang phục lịch lãm, nụ cười gượng gạo trên môi khi bước qua căn nhà cũ kỹ. Bà quản gia tiếp đón họ với vẻ niềm nở, nhưng ánh mắt luôn liếc qua lũ trẻ, như muốn nhắc nhở chúng phải giữ im lặng.

Số 13 đứng trong hàng, đôi mắt chăm chú theo dõi. Khi đoàn khách dừng lại trước mặt nó, nó khẽ hít một hơi sâu.

"Chào ngài, thưa bà," Số 13 nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng.

Người phụ nữ trong đoàn nhìn xuống, đôi mày khẽ nhíu lại. Con là ai và tên con là gì?

"Số 13, thưa bà."

Một người đàn ông đứng cạnh bà ta bật cười nhạt. "Số 13? Nghe như một trò đùa."

"Không, thưa ngài," Số 13 đáp, ánh mắt bình tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo. "Đó là tên của con – cái tên mà họ gán cho con. Nhưng con tin rằng một ngày, mình sẽ có thể tự đặt tên cho bản thân mình."

Câu nói ấy khiến cả đoàn khách im lặng trong giây lát. Ánh mắt của họ, lần đầu tiên, dừng lại ở nó không chỉ vì tò mò, mà còn vì sự bất ngờ.

---