Từ sau buổi gặp gỡ với đoàn khách, không khí trong căn nhà trở nên lặng lẽ hơn thường lệ. Nhưng sự yên lặng ấy không còn chỉ mang nỗi sợ, mà chất chứa điều gì đó lớn lao hơn – một sự chờ đợi, một tia hy vọng len lỏi giữa những đứa trẻ.
Số 13 ngồi trong góc căn phòng tối, đôi tay cầm chiếc hộp gỗ mà cậu bé đã đưa cho nó trước đó. Bên trong vẫn là cây nến nhỏ và que diêm. Những vật dụng tưởng như tầm thường ấy giờ đây lại mang một ý nghĩa đặc biệt.
"Số 13, chúng ta làm được thật sao?" Cậu bé thì thầm, đôi mắt lo lắng nhìn nó.
Số 13 khẽ gật đầu, ánh mắt không dao động. "Không ai dám chắc điều gì sẽ xảy ra. Nhưng nếu không thử, chúng ta sẽ mãi bị giam cầm ở đây. Chỉ cần chúng ta cùng nhau, tôi tin mọi thứ sẽ thay đổi."
---
Kế hoạch bắt đầu hình thành
Số 13 cẩn thận thu thập thông tin từ những người trong nhà. Nó quan sát từng thói quen nhỏ nhất của bà quản gia, ghi nhớ giờ giấc mà người gác cổng thay phiên nhau. Mỗi đêm, nó lại cùng những đứa trẻ lớn hơn vẽ ra kế hoạch chi tiết.
"Chúng ta không chỉ chạy trốn cho bản thân," Số 13 nói với nhóm trẻ. "Nếu thành công, con đường này sẽ mở ra cho tất cả những đứa trẻ bị giam cầm trong bóng tối như chúng ta."
Nó chia công việc cho từng người:
Một nhóm sẽ đánh lạc hướng bà quản gia và người gác cổng.
Một nhóm khác sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống cần thiết để mang theo.
Những đứa trẻ nhỏ hơn sẽ đợi ở vị trí an toàn, tránh bị phát hiện.
"Quan trọng nhất," Số 13 nhấn mạnh, "là không được bỏ rơi bất kỳ ai. Chúng ta cùng đi, và chúng ta cùng sống sót."
Đêm chuẩn bị
Khi ánh trăng mờ nhạt len qua cửa sổ, những đứa trẻ tụ tập trong góc phòng. Số 13 mở chiếc hộp gỗ, lấy ra cây nến nhỏ và que diêm.
"Ngọn lửa này không lớn, nhưng nó là biểu tượng cho sự tự do mà chúng ta khao khát," Số 13 nói, giọng trầm thấp nhưng vang vọng trong màn đêm.
Ánh nến bùng lên khi que diêm được châm. Dù chỉ là một tia sáng nhỏ, nhưng trong mắt bọn trẻ, nó rực rỡ như ánh mặt trời.
Ánh sáng của hy vọng
Từng đứa trẻ cầm tay nhau, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Lần đầu tiên sau nhiều năm, chúng không còn cảm thấy lạnh lẽo hay cô đơn.
"Số 13, cậu không sợ sao?" Một cậu bé hỏi, giọng run rẩy.
"Có chứ," Số 13 trả lời thật thà. "Nhưng sợ không có nghĩa là từ bỏ. Chúng ta chỉ mạnh mẽ khi dám bước tiếp, dù nỗi sợ có lớn đến đâu."
Đêm đó, ánh sáng từ cây nến nhỏ soi rọi khuôn mặt từng đứa trẻ. Nó như một ngọn lửa truyền niềm tin, khiến chúng tin rằng cuộc đời có thể thay đổi, chỉ cần chúng đủ can đảm để bắt đầu.