Kẹo bạc hà

Trời bắt đầu nóng lên, từng hàng cây đưa theo gió. Hơi thở mùa hạ phảng phảng phất trong không khí, tạo ra cảm giác oi bức hơn. Lớp học yên tĩnh một cách bình thường. Vì sao vậy nhỉ? Có lẽ chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi giữa kỳ... 

Lục Bích nằm dài trên bàn, tay cầm tờ đề cương nhưng ánh mắt lại đầy chán chường. Cô thở dài:

— Haizz... Lại sắp thi rồi. Tớ vẫn chưa chơi đủ mà... 

Nghe vậy, Minh Yên bật cười, lấy trong túi ra một viên kẹo bạc hà, đặt vào tay bạn: 

— Này, ăn đi! 

Lục Bích lập tức ngồi dậy, vui vẻ bóc ăn, đôi mắt sáng lên: 

— Hehe, cảm ơn nha! 

Không khí căng thẳng ở lớp vẫn chưa tan. Những chiếc quạt trần quay đều đều, nhưng chẳng thể xua đi vẻ lo lắng trên mặt nhiều người. Nhật Kỳ ngồi ngay ngắn, dán mắt vào cuốn sách, nhưng có vẻ tâm trí đã trôi dạt đâu đó. Minh Yên chống lại, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi từng cơn gió nhẹ lay động những tán lá xanh mướt. 

Lục Bích vừa dưỡng, vị mát lạnh tức giận lan tỏa. Cô thích thú vui lên: 

— Ừm~ mát ghê! Cảm giác tỉnh táo hơn hẳn! 

Cô hào hứng quay sang Đình Khang, cảm ra một viên: 

— Này, ăn không? 

Đình Khang nhìn cô, nhíu mày nhưng vẫn nhận, yên lặng bỏ vào miệng. 

Nhật Kỳ im lặng quan sát, rồi bất ngờ quay sang Minh Yên, giọng trầm: 

— Tớ cũng muốn. 

Minh Yên thoáng bất ngờ, rồi bật cười, đưa cho cậu viên cuối cùng. Nhật Kỳ nhận lấy, im lặng bỏ vào miệng, khóe môi nhẹ cong lên. 

Hương bạc mát lạnh hòa vào không khí oi bức, khiến mọi thứ dễ chịu hơn một chút. Trong những ngày căng thẳng như thế này, đôi khi chỉ một viên kẹo cũng đủ để làm dịu đi sự mệt mỏi.