Hoàng Hôn

Sau những ngày ôn thi căng thẳng, cuối cùng kỳ thi giữa kỳ cũng đã kết thúc. Không còn tiếng lật sách vội vã, không còn ánh mắt căng thẳng nhìn vào đề bài, cũng chẳng còn những tiếng thở dài mỗi khi gặp câu khó. 

Minh Yên lê từng bước chậm rãi ra khỏi phòng thi, vươn vai một cái thật dài. Cô cảm giác cả cơ thể như rã rời, đầu óc trống rỗng sau một trận chiến dài. 

— Xong rồi… 

Vừa lẩm bẩm, Minh Yên vừa bước xuống sân trường. Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía hành lang: 

— Ôi mệt quá… 

Lục Bích lảo đảo đi xuống, mái tóc có chút rối bời vì cô vừa vùi đầu vào bàn sau khi làm xong bài thi. Ngay sau lưng cô là Đình Khang và Nhật Kỳ, cả hai trông cũng chẳng khá hơn là bao. 

Bốn người tình cờ gặp nhau ngay trước sân trường, nhìn nhau một lúc rồi bất giác cùng bật cười. 

— Haha, nhìn mặt ai cũng như vừa trải qua một trận chiến sống còn vậy! — Đình Khang cười khẽ, lắc đầu. 

— Chứ còn gì nữa, tớ có cảm giác linh hồn mình vẫn còn mắc kẹt trong phòng thi! — Lục Bích than vãn, xoa xoa thái dương. 

— Nhưng dù sao cũng thi xong rồi! Giờ chỉ cần chờ kết quả thôi. — Nhật Kỳ nói, giọng nhẹ nhõm hơn hẳn. 

Minh Yên thở phào, giơ tay lên cao như muốn thả hết mọi áp lực bay theo gió: 

— Đúng vậy! Bây giờ chỉ còn việc tận hưởng thôi! 

Cả bốn cùng gật đầu đồng tình. Cảm giác mệt mỏi vẫn còn, nhưng một khi đã thi xong, ai cũng thấy nhẹ nhõm đến lạ. Bầu trời xanh trong, ánh nắng trải dài khắp sân trường, báo hiệu những ngày rảnh rỗi phía trước. 

— Vậy… có ai muốn đi ăn mừng không? — Đình Khang nheo mắt hỏi. 

Lục Bích lập tức giơ tay cao: 

— Tớ! Tớ! 

Minh Yên và Nhật Kỳ nhìn nhau, rồi cùng bật cười, hòa vào dòng người đang rời khỏi sân trường. Một kỳ thi nữa lại trôi qua, để lại những kỷ niệm đáng nhớ.

Mặt trời dần khuất sau những tán cây, trải dài những tia nắng cuối cùng lên bầu trời, nhuộm cả không gian bằng một sắc cam rực rỡ. Hoàng hôn hôm nay đẹp đến lạ, như thể muốn chúc mừng cho những ngày vất vả đã qua. 

Cả bốn người đứng bên nhau trên sân thượng của trường, nơi có thể nhìn rõ nhất cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp này. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút mát mẻ của buổi chiều muộn, xua tan phần nào mệt mỏi còn vương trên gương mặt họ. 

Lục Bích tựa người vào lan can, mắt lấp lánh khi ngắm nhìn bầu trời đang chuyển màu: 

— Đẹp quá… 

Minh Yên cũng lặng lẽ nhìn theo, lòng chợt thấy bình yên đến lạ. Đình Khang đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần, khẽ nheo mắt trước ánh sáng dịu nhẹ của hoàng hôn. 

Nhật Kỳ im lặng suốt từ nãy đến giờ, nhưng khóe môi hơi cong lên, như đang tận hưởng khoảnh khắc này theo cách riêng của mình. 

Không ai nói gì, nhưng cũng chẳng ai thấy cần phải nói điều gì cả. Bởi đôi khi, chỉ cần đứng cạnh nhau, cùng nhau ngắm nhìn một cảnh đẹp, thế là đủ. 

Mặt trời cứ thế lặn dần, ánh hoàng hôn bao trùm cả bốn người trong một màu sắc ấm áp, tựa như một dấu chấm hoàn hảo cho những ngày thi căng thẳng. Và cũng như một lời nhắc nhở rằng, dù có bao nhiêu thử thách phía trước, họ vẫn sẽ cùng nhau bước tiếp, tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ nhất.