Cuối xuân, sân trường rực rỡ dưới nắng nhẹ.
Nắng xuyên qua tán cây, hắt lên nền sân những vệt sáng loang lổ. Không khí mang theo chút hơi ẩm sau cơn mưa tối qua, thoang thoảng mùi đất và lá cây tươi mát. Học sinh tản ra khắp nơi—có nhóm ngồi ôn bài dưới hiên lớp, có nhóm kéo nhau xuống căn-tin. Trên sân thể dục, bầu không khí sôi sục hơn cả bởi những trận bóng rổ giữa các nam sinh.
Minh Yên ngồi trên băng ghế gần sân thể dục, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt tĩnh lặng theo dõi một bóng dáng quen thuộc.
Nhật Kỳ đang ở giữa sân bóng, chiếc áo đồng phục trắng đã thấm chút mồ hôi. Dù xung quanh có không ít bạn cùng lớp reo hò cổ vũ, cậu vẫn giữ dáng vẻ trầm ổn, không để lộ cảm xúc quá nhiều. Chỉ có ánh mắt là sáng lên mỗi khi cậu chuyển hướng, tập trung tuyệt đối theo dõi đường bóng.
Minh Yên không biết bản thân đã nhìn cậu bao lâu, chỉ cảm thấy rằng mỗi khi Nhật Kỳ xuất hiện, thế giới xung quanh dường như trở nên mờ nhạt. Đôi mắt cậu có một sức hút đặc biệt đối với cô—một sự bình yên mà cô chưa từng tìm thấy ở ai khác.
"Không cần chăm chú đến vậy đâu, cậu ấy cũng chẳng để ý đến cậu đâu."
Giọng trầm pha chút hào hứng của Lục Bích vang lên bên cạnh, kéo Minh Yên khỏi dòng suy nghĩ.
Cô hơi giật mình, vô thức siết nhẹ bàn tay, rồi quay sang nhìn Lục Bích—người bạn thân duy nhất biết rõ bí mật của cô.
"Mình có nhìn đâu..." Minh Yên nhỏ giọng phản bác, nhưng ngay cả cô cũng không tin vào lời nói của chính mình.
Lục Bích khoanh tay, dựa lưng vào băng ghế, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
"Ừ, cậu chỉ vô tình nghe cậu ấy mỗi ngày thôi."
Minh Yên im lặng. Cô biết dù có chối cũng vô ích, bởi ngay cả bản thân cũng không thể phủ nhận được điều đó.
Cô không mong Nhật Kỳ sẽ để ý đến mình, cũng chưa từng nghĩ đến việc cậu ấy sẽ quay sang nhìn cô. Minh Yên chỉ đơn giản là thích cảm giác này—được yên tĩnh quan sát từ xa, được ở gần cậu dù chỉ trong phạm vi nhỏ bé này.
Nhưng có thể cô không biết—cách đó không xa, Nhật Kỳ đã nhìn về phía cô từ lúc nào.
Trên sân bóng, sau một cú ném chuẩn xác, Nhật Kỳ thu tay lại, lười biếng nhìn về băng ghế. Ánh mắt cậu chỉ dừng lại một giây, nhưng trong khoảnh khắc thoáng qua ấy, dường như có một điều gì đó khó gọi tên.
Không ai nhận ra điều đó.
Ngoại trừ Lục Bích.
Giờ nghỉ trưa, lớp học chìm trong tĩnh lặng.
Nhật Kỳ gục đầu trên bàn, hơi thở đều đặn, khuôn mặt thư giãn hơn thường ngày.
Minh Yên ngồi bên cạnh, ánh mắt dán vào trang sách, nhưng sự yên tĩnh này dễ dàng kéo cô vào cơn buồn ngủ.
Cô vô thức nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Nhật Kỳ.
Hàng mi cậu cong vút, sống mũi cao thẳng, hơi thở nhẹ nhàng. Khi ngủ, Nhật Kỳ trông đáng yêu hơn rất nhiều.
Cảm giác mơ màng nhanh chóng kéo đến, Minh Yên cũng gục xuống bàn.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể nghe thấy hơi thở nhịp nhàng của cậu. Gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi nước xả vải dễ chịu trên áo Nhật Kỳ.
Rồi cô chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Minh Yên thấy mình đứng dưới cơn mưa phùn.
Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống, nhưng cô không cảm thấy rét buốt.
Bởi vì có một bàn tay ai đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.
Bàn tay ấm áp, không quá mạnh nhưng lại chắc chắn. Một chiếc ô rộng lớn che chắn trên đầu cô, không để giọt mưa nào chạm vào.
Hơi thở trầm ổn.
Một mùi hương quen thuộc.
Bàn tay ấy dẫn cô đi qua con đường trải đầy những giọt nước mưa lấp lánh.
Minh Yên muốn nhìn rõ người trước mặt, nhưng cảnh vật cứ mờ ảo như sương.
Cô theo bản năng đưa tay ra—
Và chạm vào một lớp vải mềm.
Hơi ấm lan ra từ đầu ngón tay.
Trong lớp học yên tĩnh, Minh Yên vô thức siết nhẹ ống tay áo của Nhật Kỳ.
Cô không biết rằng—bên cạnh, Nhật Kỳ đã hơi động mi mắt.
Cậu không ngủ sâu.
Cái chạm nhẹ như lông vũ của cô khiến cậu thoáng giật mình, nhưng vẫn không mở mắt.
Chỉ là, cậu cảm nhận rõ ràng—
Bàn tay nhỏ nhắn của Minh Yên đang vô thức nắm lấy áo mình, không chịu buông ra.
Nhật Kỳ im lặng một lát.
Rồi, rất khẽ khàng—
Cậu dịch người một chút, để khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút nữa.
Bên ngoài, nắng cuối xuân vẫn dịu dàng hắt lên ô cửa sổ, vẽ lên một khung cảnh thật yên bình.