"Ánh mắt vô tình " ✨💫
Trong lớp học yên tĩnh, ngoài cửa sổ, nắng cuối xuân rải nhẹ một lớp ánh sáng ấm áp lên trang vở. Minh Yên lặng lẽ viết bài, nhưng đôi lúc lại lén liếc sang Nhật Kỳ—cậu vẫn chăm chú đọc sách, hàng mi dài phủ xuống tạo nên một vẻ trầm tĩnh khó chạm tới.
Bỗng nhiên, như có một sợi dây vô hình kéo lấy, Nhật Kỳ ngẩng đầu lên đúng lúc Minh Yên vừa quay sang.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Minh Yên thoáng sững lại. Đôi mắt Nhật Kỳ trầm lắng nhưng không hề lạnh lẽo, mà là một sự tĩnh lặng dịu dàng, như mặt nước phẳng lặng giữa trời xuân. Không biết có phải vì nắng ngoài cửa hay không, mà cô lại cảm thấy trong khoảnh khắc đó, có chút gì đó ấm áp len lỏi vào tim mình.
Chỉ vài giây thoáng qua, Minh Yên chớp mắt, theo phản xạ quay đi, nhưng lại vô tình làm rơi bút xuống bàn. Cô bối rối cầm lên, cảm giác tim đập hơi nhanh hơn bình thường.
Nhật Kỳ không nói gì, chỉ im lặng quan sát phản ứng của cô. Một lát sau, khi Minh Yên nghĩ rằng khoảnh khắc ấy đã trôi qua, thì giọng cậu bỗng vang lên, rất nhẹ:
"Sao thế?"
Minh Yên giật mình, vội vàng lắc đầu: "Không… không có gì."
Nhật Kỳ không hỏi nữa, chỉ cúi xuống tiếp tục làm bài. Nhưng nếu Minh Yên tinh ý, cô sẽ thấy khóe môi cậu dường như có một đường cong rất khẽ, như một nụ cười chưa kịp xuất hiện.
Giờ ra chơi, gió thổi nhè nhẹ qua khung cửa sổ, mang theo những cánh hoa bé xíu bay là đà trong không khí. Minh Yên đang lơ đãng nhìn ra ngoài, thì bất giác có một cánh hoa rơi xuống tóc cô.
Nhật Kỳ ngồi đối diện, trông thấy liền đưa tay định lấy giúp. Nhưng đúng lúc đó, Minh Yên nghiêng đầu một chút, khiến cánh hoa lướt xuống chóp mũi cô.
Cô chớp mắt, có vẻ hơi bất ngờ.
Nhật Kỳ cũng ngẩn ra một giây, rồi khẽ nhếch môi, ánh mắt ánh lên nét buồn cười.
Minh Yên ngơ ngác nhìn cậu, rồi như nhận ra tình huống này hơi ngốc nghếch, cô cũng bật cười nhẹ.
"Cậu cười gì thế ?" – Cô hạ giọng, mắt cong lên như cười.
Nhật Kỳ không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay gỡ cánh hoa còn mắc lại trên tóc cô.
"Cậu hợp với hoa thật đấy."
Minh Yên chớp mắt, có hơi sững lại một chút, rồi quay đi để che giấu gò má vừa hơi ửng lên vì gió xuân.
Cả hai không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi xuống bàn học. Nhưng đâu đó, trong từng nhịp gió thổi qua, vẫn còn vương lại nụ cười khe khẽ của họ. 🍂
Chiều tà, ánh hoàng hôn trải dài khắp sân trường, nhuộm lên cảnh vật một sắc cam ấm áp. Gió cuối xuân thổi nhẹ, mang theo hương hoa thoảng qua, làm lòng người không khỏi bâng khuâng.
Minh Yên đứng bên cửa sổ lớp học, mắt vô thức dõi theo những tia nắng cuối ngày đang đổ bóng xuống sân. Nhật Kỳ ngồi ở bàn gần đó, lặng lẽ thu dọn sách vở.
Bất giác, ánh mắt cậu chạm vào Minh Yên. Cô đứng đó, mái tóc hơi rối nhẹ theo gió, đôi mắt phản chiếu sắc trời rực rỡ như chứa cả hoàng hôn trong đó.
Nhật Kỳ thoáng ngẩn người.
Minh Yên lúc này chợt quay lại, bắt gặp ánh nhìn của cậu. Cô chớp mắt, dường như có chút bối rối.
Nhật Kỳ cũng không vội dời mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ để làm tim người ta khẽ rung lên.
Minh Yên chợt cảm thấy lòng mình có chút xuyến xao kỳ lạ.
Không ai nói gì, chỉ có gió chiều lặng lẽ len qua khung cửa, nhẹ nhàng mang theo một cảm giác khó gọi tên.
Hoàng hôn dần buông, sân trường vắng dần khi học sinh đã lục tục ra về. Minh Yên lặng lẽ thu dọn sách vở, Nhật Kỳ đứng bên cửa lớp, ánh mắt vô tình hướng về phía cô.
Gió cuối xuân khẽ thổi, mang theo hương hoa thoảng nhẹ trong không khí.
Nhìn Minh Yên loay hoay sắp xếp đồ đạc, Nhật Kỳ bỗng lên tiếng, giọng trầm ấm mà tự nhiên:
— "Cùng về nhé?"
Minh Yên khựng lại một chút, hơi ngẩng lên nhìn cậu. Hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt cô, lấp lánh một thứ ánh sáng dịu dàng.
Không có nhiều do dự, cô nhẹ nhàng đáp:
— "Ừm…!"
Nhật Kỳ im lặng, nhưng khóe môi hơi cong lên một cách khó nhận ra.
Chiều tà, hai bóng người bước đi cạnh nhau, giữa con đường đầy những cánh hoa cuối xuân lặng lẽ rơi. Gió xuân khẽ thổi làm cánh hoa trắng muốt chao nghiêng trong không trung.
Minh Yên bất chợt dừng bước, cô khẽ dang tay, để những cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay. Đôi mắt cô ánh lên rực rỡ như phản chiếu cả sắc trời chiều, miệng vô thức nở một nụ cười thích thú.
Nhật Kỳ đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Cơn gió nhẹ thoảng qua khiến vài sợi tóc Minh Yên bay khẽ, cả người cô như được bao phủ trong ánh hoàng hôn dịu dàng.
Nhìn cảnh tượng ấy, Nhật Kỳ bỗng khẽ mỉm cười.
Dịu dàng, như thể một cánh hoa cũng vừa rơi trong lòng cậu.