Sự Thức Tỉnh Và Một Hành Trình Mới!

Trong màn đêm tĩnh lặng, khi những vì sao lấp lánh trên bầu trời, Jiro Kenta bất ngờ thức tỉnh, một sự thức tỉnh không hề bình thường.

Cơ thể cậu bật dậy khỏi giường, lơ lửng giữa không trung một cách kỳ lạ. Không có bất kỳ ai tác động, không một lực nào giữ cậu, nhưng cậu đang bay. Cửa sổ phòng bất ngờ mở toang, để lộ bầu trời đêm thăm thẳm. Và rồi, trước sự kinh ngạc của chính mình Jiro bắt đầu rời khỏi phòng, như bị một sức mạnh vô hình kéo lên bầu trời.

Cậu tiếp tục bay lên, cao hơn, xa hơn, vượt qua những tầng mây, xuyên qua bầu khí quyển của Trái Đất. Cơn gió lạnh lẽo tràn vào da thịt, nhưng kỳ lạ thay, cậu không hề cảm thấy khó chịu.

Bất chợt, Kenta tỉnh giấc.

"Tôi đang ở đâu thế này?!?"

Tiếng hét của cậu vang vọng trong không gian vô tận. Nhìn xuống dưới, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra, Trái Đất đang xa dần.

"Cái gì thế này?! Tại sao mình lại ở trên trời?!"

Cậu vùng vẫy, nhưng cơ thể không còn nằm trong tầm kiểm soát. Chỉ trong chốc lát, cậu đã bị hút vào khoảng không vũ trụ. nơi không có không khí, không có sự sống.

Cậu ngất đi.

Thế nhưng, thay vì bị hút vào bóng tối vô tận của vũ trụ, cậu tiếp tục bay với tốc độ kinh hoàng. Trong vài phút ngắn ngủi, tốc độ của cậu đã bằng chiếc máy bay North American X-15 hơn 8.247 km/h. Nhưng điều đáng sợ hơn, tốc độ ấy không ngừng gia tăng.

Chỉ trong chốc lát, cậu đã lao qua Sao Hỏa với vận tốc gấp ba mươi hai lần tốc độ ban đầu. Lý thuyết cho rằng ở vận tốc này, nhiệt độ sẽ đạt đến hàng nghìn độ C, thiêu rụi mọi vật thể. Lực G đáng sợ đến mức có thể nghiền nát xương cốt, khiến nội tạng vỡ vụn ngay lập tức. Một con người bình thường sẽ không thể sống sót dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Nhưng Jiro Kenta, cậu vẫn ngủ say. Không một vết bỏng, không một vết thương. Cơ thể cậu vô sự như thể đang được bảo vệ bởi một sức mạnh bí ẩn nào đó.

Rồi bỗng nhiên cậu mở mắt.

Mơ màng, Kenta nhìn xung quanh, giọng nói khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng:

"Mình… đang mơ sao?"

Cậu tự tát vào mặt mình một cái.

"Chuyện quái gì thế này?"

Cậu lại tát mạnh hơn, nhưng cảm giác vẫn y nguyên. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây không phải giấc mơ.

Jiro hoảng hốt ngồi bật dậy. Và ngay khoảnh khắc ấy...

Mọi thứ đứng im.

Không gian xung quanh không còn chuyển động. Những ngôi sao lơ lửng giữa bầu trời đêm, ánh sáng đông cứng lại, và cậu đang nằm giữa trung tâm của vũ trụ.

"Cái quái gì thế này?! Mình đang ở đâu đây?"

Jiro Kenta hoang mang nhìn xung quanh. Không gian bao la, vô tận, không trọng lực, không điểm tựa. Xa xa, một hành tinh xanh thẳm hiện ra trước mắt cậu.

"Hành tinh kia… nó giống Trái Đất ghê… nhưng đẹp hơn nhiều!"

Quả đúng vậy. Hành tinh ấy rực rỡ và trong lành, không có dấu vết của ô nhiễm, không bị tàn phá bởi con người. Những dãy núi cao vút sừng sững trong ánh bình minh, những dòng sông trong vắt như pha lê, lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ một mặt trời xa lạ. Một vẻ đẹp hoàn mỹ, một thế giới chưa từng bị hủy hoại.

Nhưng…

Nó cách cậu bảy mươi chín triệu năm ánh sáng.

Theo lý thuyết, không ai có thể nhìn rõ một hành tinh ở khoảng cách này. Ánh sáng từ đó chưa kịp chạm đến mắt người, chưa kể đến những giới hạn về khả năng quan sát của con người. Nhưng Jiro Kenta lại nhìn thấy tất cả.

Cậu đã thức tỉnh một kỹ năng, một khả năng vượt xa tầm hiểu biết của nhân loại. Nó cho phép cậu nhìn xuyên qua khoảng không vô tận, thu vào mắt những gì lẽ ra không thể thấy được. Và không chỉ vậy, kỹ năng này còn có thể phát triển hơn nữa. Một ngày nào đó, cậu sẽ nhìn bao quát cả một vũ trụ, thấy rõ từng hành tinh, từng ngóc ngách, từng hạt bụi trôi nổi giữa không gian, thậm chí thấy được một con virus nhỏ hơn cả tế bào.

Thiên Nhãn - một trong những sức mạnh đầu tiên mà cậu thức tỉnh.

Jiro Kenta cảm thấy một lực kéo vô hình từ hành tinh ấy. Không suy nghĩ, cậu chạy về phía nó.

Không có mặt đất dưới chân, không có gì để đứng lên, nhưng cậu vẫn chạy.

Và tốc độ của cậu… gấp ba lần tốc độ ánh sáng.

Trong chớp mắt, Jiro Kenta đặt chân xuống hành tinh xa lạ.

Một cảm giác yên bình lan tỏa khắp cơ thể.

Không khí trong lành, mát mẻ như dòng suối chảy qua tâm hồn. Cậu chưa từng hít thở một bầu không khí tinh khiết đến vậy. Không khói bụi, không ô nhiễm, chỉ có sự tươi mới nguyên sơ.

Nhưng khi Kenta còn đang tận hưởng sự thanh bình ấy, một giọng nói bất ngờ vang lên:

"Đây là vị thần được triệu hồi để giành chiến thắng trong trận đấu 'The Battle of Power' sao? Trông thật yếu ớt!"

Cậu quay lại.

Trước mắt cậu là một cô gái.

Cô có mái tóc vàng óng dài mượt, ánh nắng phản chiếu trên từng lọn tóc khiến nó trông như được dát vàng. Gương mặt cô sắc sảo nhưng vẫn mang vẻ quyến rũ, đôi mắt sáng rực ánh quyết tâm.

Cô mặc một bộ trang phục màu trắng tinh khôi, được trang trí bằng những họa tiết tinh xảo. Trên ngực cô đeo một chiếc vòng kỳ lạ, một viên ngọc hai màu xanh lục và đỏ, như đang tỏa ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ.

Biểu tượng của sức mạnh và lòng dũng cảm.

Cô gái ấy không hề tầm thường.

Cô đứng đó, đầy tự tin, nhìn Kenta với ánh mắt đánh giá, như thể cậu chưa đạt đủ tiêu chuẩn trong mắt cô.

Tên cô ấy là Ruby Lean.

Một con người đầy bí ẩn, mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần tinh tế.

 

"Tại sao cô ấy lại gọi tôi là thần? Tôi không hiểu gì cả." Jiro Kenta suy nghĩ.

Cậu hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh rồi hỏi:

"Này cô gái, cô không phải đang nói tôi là thần đấy chứ?"

Ruby Lean gật đầu chắc nịch:

"Ừm, đúng vậy. Mà anh tên gì?"

Jiro Kenta hơi sững lại, quay ngang quay ngửa nhìn quanh như thể cô ấy đang hỏi ai đó khác.

"Cô… cô hỏi tôi hả!?"

Ruby Lean khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn cậu như thể đang đánh giá một điều gì đó.

"Chứ còn ai ở đây ngoài anh với tôi nữa?"

Jiro Kenta nuốt khan, cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi lạnh. Cậu vô thức siết chặt tay, nhưng lại nhận ra chúng đang khẽ run rẩy.

"Tô… tôi là Jiro Kenta! Cô tên gì?"

Ruby Lean liếc xuống tay cậu, nhíu mày:

"Sao tay cậu run vậy? Cậu thấy lạnh à? Chỗ này đâu có lạnh lắm đâu. Hay cậu không khỏe?"

"Không, không có gì đâu! Cô đừng để ý!" Jiro Kenta vội xua tay, cố gắng tỏ ra bình thường. "À mà… chỗ này là nơi nào vậy?"

Ruby Lean nhìn cậu một lúc như muốn xác nhận xem cậu có thực sự ổn không, rồi mới trả lời:

"Đây là hành tinh Anthornia. Nhờ có năng lượng Vô Cực, những người sống ở đây đều mạnh mẽ hơn và tinh thần cũng sảng khoái hơn."

"Wow, thì ra là vậy! Bảo sao ngay khi đặt chân xuống đây tôi đã cảm thấy khỏe khoắn hẳn ra!" Jiro Kenta reo lên, giọng đầy hứng thú.

Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một lúc trước khi Ruby Lean quyết định dẫn cậu đi tham quan ngôi làng nơi cô sinh sống. Đó là một ngôi làng khá giản dị nhưng lại mang đến cho Jiro Kenta một cảm giác thân thuộc kỳ lạ, như thể nhắc cậu nhớ về quê nhà.

Khi bước ra khỏi khu nhà chính, Jiro Kenta bất chợt nhận ra điều gì đó đặc biệt. Cậu chỉ tay ra xa, giọng đầy kinh ngạc:

"Wow, nơi này đẹp thật đấy! Mà khoan… bên kia có cả một bãi biển luôn kìa! Và… đó là cá voi sao?!"

Mắt cậu mở to khi nhìn thấy những sinh vật khổng lồ đang tung tăng bơi lội trên mặt biển. Nhưng ngay sau đó, cậu giật mình:

"Khoan đã… sao lại có nhiều cá voi vậy? Năm, sáu, bảy… cái gì cơ?! Tận mười hai con á!?"

Ruby Lean bật cười, khoanh tay giải thích:

"Đó không phải cá voi đâu. Chúng là Aqualon. Khi còn nhỏ, chúng đã dài ít nhất 18 mét, còn khi trưởng thành thì có thể đạt kích thước khoảng… 60 đến 80 mét."

Jiro Kenta sững người. Cậu nghĩ một lúc rồi vỗ trán, cười gượng:

"À quên mất, đây không phải thế giới của tôi… nên có chút nhầm lẫn. Nhưng mà 60 đến 80 mét thì hơi quá sức tưởng tượng rồi đấy!"

Ruby Lean nhún vai:

"Không sao đâu, Aqualon không hại con người đâu."

Sau khi trò chuyện một lúc, Ruby Lean dẫn Jiro Kenta đến một căn biệt thự nguy nga như một tòa lâu đài. Đứng trước cánh cửa lớn, cô quay lại và nói:

"Đây là nơi tôi sống, anh cứ ở lại đây. Sau ba mươi ngày nữa, chúng ta sẽ đến trận đấu."

Jiro Kenta giật mình: "Cái gì cơ? Trận đấu nào? Sao cô không nói gì với tôi về chuyện này?"

Ruby Lean vỗ trán, bật cười: "À, tôi quên mất! Để tôi đưa cho anh tờ ghi chép về trận đấu đó nhé!"

Nói rồi, cô rút từ túi áo ra một tờ giấy và đưa cho Kenta, sau đó tung tăng chạy ra bờ sông chơi đùa với lũ trẻ trong làng.

Jiro Kenta đứng im, cầm tờ giấy trên tay, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

"..."

Cậu hít sâu một hơi rồi từ từ mở tờ giấy ra, mắt lướt nhanh qua những dòng chữ bên trong.

Trận đấu "The Battle of Power" được diễn ra theo mỗi năm.

Gồm có một trăm người tham gia.

Trận đấu sẽ có bảy vòng xếp loại.

 Vòng đầu sẽ bốc thăm để chọn ra người mình đấu cùng và chỉ dùng sức mạnh vật lý, không được dùng sức mạnh khác như ma pháp; ma thuật, nếu dùng sức mạnh khác sẽ bị tước bỏ chức vụ vào vòng tiếp theo và sau vòng đầu sẽ còn lại 50 người được tham gia vào vòng tiếp theo.

 Vòng thứ hai sẽ thi tài xem ai có ma thuật mạnh nhất sẽ được xếp vào vòng tiếp theo. Vòng này sẽ chỉ có 25 người được chọn là mạnh nhất và người mạnh nhất trong 25 người đó sẽ được nghỉ ngơi qua vòng thứ ba, thứ tư và thứ năm. Vòng thứ sáu và vòng thứ bảy sẽ thi lại như bình thường.

Vòng Thứ ba sẽ bốc thăm để chọn ra người đấu tiếp, nhưng khác với Vòng đầu, Vòng này sẽ được dùng ma pháp nhưng sẽ không được dùng ma pháp cổ xưa mà chỉ được dùng ma pháp hiện đại. Vòng này 12 người thắng sẽ được chọn.

Vòng Thứ Tư sẽ chọn ra 6 người yếu nhất để loại ra.

Vòng thứ năm sẽ làm bài kiểm tra trắc nghiệm 50 câu hỏi về vũ trụ và mỗi người sẽ được bốc thăm đề từ 1-6. Sau đó chọn ra 3 người thông minh nhất để xếp loại vòng bán kết và trung kết( Vòng sáu & Vòng bảy ).

Vòng bán kết, sẽ đưa người mạnh nhất ở vòng thứ hai lại để xét duyệt tiếp. 4 người sẽ đấu một trận so tài, lần này sẽ được dùng tất cả sức mạnh và 2 người chiến thắng cuối cùng sẽ được vào vòng trong(Trung Kết).

Vòng Trung Kết cả 2 người sẽ được đưa cho 3 viên thuốc, viên đầu tiên là tăng sức khoẻ vô hạn, viên tiếp theo là tăng cấp bậc nhanh chóng, tăng lên một cảnh giới nào đó mạnh nhất mà cơ thể có thể trụ được, viên cuối cùng cũng là viên mạnh nhất, đó là tăng vô hạn Ma Thuật-Linh Lực. Nhưng các viên này chỉ có tác dụng trong 25 giờ, sau 25 giờ nếu không có ai chịu thua thì cả hai hoà và cầm phần thưởng mang về.

---Hết---

Jiro Kenta đọc xong tờ giấy, trầm ngâm một lúc. Cậu nhíu mày, đứng dậy, bước đến cửa sổ và mở ra, gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào làm lay động mái tóc cậu.

"Này, Ruby Leannn!"

Ruby Lean đang nô đùa với lũ trẻ gần bờ sông, nghe thấy tiếng gọi thì chạy lại, ngước lên hỏi:

"Cậu gọi tôi có chuyện gì gấp sao?"

Jiro Kenta giơ tờ giấy lên, vẻ mặt đầy hoang mang:

"Tôi muốn hỏi… tôi có thể không tham gia cái trận đấu chết tiệt này không!?"

Ruby Lean chớp mắt, rồi bật cười như thể vừa nghe một câu đùa hay nhất trong ngày:

"Không đâu, cậu phải tham gia trận đấu đó mà."

Jiro Kenta sững người, mặt đơ ra vài giây trước khi hét lên:

"…Đùa hả!? Tôi có biết gì về ma thuật hay ma pháp đâu mà chiến đấu được chứ!?"

Ruby Lean nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt dần thay đổi từ ngạc nhiên sang hoài nghi:

"Cái gì cơ!? Anh thật sự không biết một chút ma thuật nào á? Đừng đùa chứ! Anh đã bay đến đây với tốc độ khủng khiếp mà! Chỉ mất có năm tiếng, trong khi những người khác phải mất tận một, hai ngày mới đến nơi được! Mỗi tội…" – cô dừng lại, quan sát cậu từ trên xuống dưới – "…tôi thấy anh giống một người bình thường quá đi."

Jiro Kenta gãi đầu, vẻ bất lực:

"Thì đúng vậy mà! Tôi chỉ là một con người bình thường thôi! Để tôi nhớ lại đã…"

Cậu trầm tư vài giây, rồi bỗng nhiên vỗ tay một cái:

"À! Tôi nhớ rồi! Lúc tôi đang ngủ, cơ thể tôi đột nhiên bay lên trời, vượt ra khỏi Trái Đất. Tôi hoảng loạn rồi ngất đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình lơ lửng giữa vũ trụ… và khi nhìn thấy hành tinh này, tôi có cảm giác như bị nó thu hút, cứ thế mà chạy đến đây…"

Ruby Lean lặng thinh trong vài giây. Sau đó, cô thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng:

"Ra là vậy à… tôi hiểu rồi. Thôi, theo tôi nào."

Jiro Kenta nheo mắt:

"Đi đâu vậy?"

Ruby Lean quay người, giọng có chút thờ ơ:

"Đưa cậu về chứ còn gì nữa."

Jiro Kenta tròn mắt:

"Cái gì!? Tôi còn chưa tham quan được bao nhiêu mà!"

Ruby Lean khẽ nhún vai, giọng điệu buồn tẻ:

"Nhưng nếu cậu không về, tôi cũng không thể triệu hồi vị thần khác đến đây được…"

Jiro Kenta im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài:

"Hm… Vậy… hẹn gặp lại sau vậy…"

Ruby Lean gật đầu:

"Được rồi, đi thôi."