Sự trở về được hoãn lại và tầng hầm của ông nội Ruby!

Mười Phút Sau...

Jiro Kenta cau mày, bước chân bắt đầu mất kiên nhẫn:

"Đến nơi chưa vậy? Lúc nãy từ làng đến đây đâu có xa lắm, sao giờ đi mãi vẫn chưa tới!?"

Ruby Lean quay đầu lại, nét mặt bình thản:

"Chỗ lúc nãy là nơi sử dụng ma pháp Elixarium, một loại ma pháp triệu hồi những thực thể huyền bí có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi – ví dụ như Thần Thánh, Thần Tiên hay Chúa Phật. Còn nơi chúng ta đang đến là nơi sử dụng ma pháp Revenio – nó có thể giúp cậu quay về hành tinh cậu từng sinh ra."

Jiro Kenta gật gù:

"À… Nhưng mà tôi đâu phải thần tiên, tại sao vẫn bị triệu hồi đến đây?"

Ruby Lean thoáng lúng túng, rồi bật cười gượng gạo:

"Tôi nghĩ là… có thể tôi đã đọc nhầm gì đó trong lúc thực hiện nghi thức triệu hồi."

Jiro Kenta thở dài, đưa tay vò đầu:

"Ra là vậy… Mà tôi còn một thắc mắc nữa: cô có ma thuật và sức mạnh, vậy tại sao vẫn phải triệu hồi thần để giúp chiến thắng trong The Battle of Power?"

Ruby Lean liếc nhìn cậu, ánh mắt có chút trầm ngâm:

"Chuyện này dài lắm… Lần sau gặp lại, tôi sẽ kể cho cậu."

Hai người tiếp tục tiến bước, băng qua những hàng cây rậm rạp. Khi đi được một lúc, Jiro Kenta bất chợt nhìn thấy một công trình khổng lồ phía bên phải. Nó trông giống như một sân vận động bóng đá khổng lồ. Cậu ngạc nhiên chỉ tay về phía đó:

"Này, Ruby! Chỗ kia là gì vậy? Một sân bóng hả?"

Ruby Lean nhìn theo hướng cậu chỉ, rồi mỉm cười:

"Đó là nơi tổ chức các sự kiện lớn, bao gồm cả The Battle of Power. Nó cao khoảng ba mươi mét, rộng khoảng ba mươi nghìn mét vuông và có thể chứa đến bảy mươi nghìn người xem."

Jiro Kenta tròn mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên:

"Wow… To thật sự!"

Không khí vui vẻ bỗng chốc tĩnh lặng. Jiro Kenta đột nhiên cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Thiên Nhãn của cậu bất giác kích hoạt, tầm nhìn mở rộng, xuyên qua lớp cây cối rậm rạp phía trước. Và rồi...

Mắt cậu mở to, mặt tái nhợt.

"Quái vật! Mau chạy!"

Ruby Lean còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng gầm rền vang cả khu rừng. Một bóng đen khổng lồ lao vụt ra từ màn sương.

"GRAAAA!"

Jiro không suy nghĩ thêm, vươn tay nắm lấy cổ tay Ruby Lean và kéo cô chạy thục mạng vào rừng sâu. Cành lá quất vào mặt, từng bước chân nện xuống mặt đất với tốc độ điên cuồng. Phía trước, một cái hang tối đen dần hiện ra.

"Nhanh lên! Chúng ta vào trong đó!"

Nhưng ngay lúc ấy...

"Aaa!"

Ruby Lean vấp phải một tảng đá, ngã xuống đất. Khuôn mặt cô nhăn lại vì đau đớn.

"Chết tiệt!" Jiro quỳ xuống, định bế cô lên, nhưng một luồng hơi thở nóng rực phả sau lưng cậu.

Cậu cứng đờ.

Chậm rãi quay đầu lại.

Một con quái vật khổng lồ đang đứng đó.

Nó cao gấp hai lần một con gấu trưởng thành, bộ lông nâu xám bết lại thành từng mảng. Sáu cánh tay với móng vuốt sắc như dao găm vươn ra, ba con mắt đỏ hoe rực sáng trong bóng tối. Cặp sừng dài uốn lượn tỏa ra sát khí chết chóc. Hàm răng nanh lấp ló dưới ánh trăng, một vệt nước dãi rơi xuống đất, bốc khói xèo xèo như axit đang ăn mòn mặt đất.

Đó là Gorvoth.

Nó không chỉ là một con quái vật, mà là kẻ gieo rắc kinh hoàng cho vô số chiến binh. Với mười hai lần đoạt mạng những chiến binh kỳ cựu, bảy mươi ba lần khiến các chiến binh xuất sắc phải rời trận trong đau đớn, Gorvoth là hiện thân của sự hủy diệt. Chỉ với một cú đấm, nó đã nghiền nát cả một ngọn núi khổng lồ trong chớp mắt.

Và điều đáng sợ nhất... tốc độ của nó.

Dù sở hữu thân hình khổng lồ, nhưng Gorvoth lại nhanh đến mức khó tin. Nó có thể vượt qua quãng đường hàng trăm mét chỉ trong tích tắc. Trên chiến trường, không ai kịp phản ứng trước khi cơ thể họ bị xé nát. Một số chiến binh thậm chí còn chưa kịp thấy nó di chuyển, chỉ cảm nhận được một cơn gió lướt qua trước khi bóng tối vĩnh viễn nuốt chửng họ.

Jiro Kenta đứng sững.

Cổ họng cậu khô khốc. Đầu óc trống rỗng.

Làm sao có thể đấu lại thứ này...?

Nhưng không còn thời gian để suy nghĩ. Chạy!

Jiro siết chặt nắm tay, bế thốc Ruby Lean lên và dồn toàn bộ sức lực còn lại vào đôi chân.

Nhưng thể lực của cậu không thể sánh với con quái vật. Chưa kịp đến cửa hang, một cái bóng đen vụt qua. Gorvoth đã chắn ngay bên cạnh.

Nhanh đến mức nào vậy!?

Jiro chưa kịp phản ứng thì nó giơ cao móng vuốt.

Sẽ chết mất!

Jiro Kenta nghiến răng. Nhắm mắt lại.

Một luồng sáng chói lòa bùng lên.

"BÙMMMM!"

Mặt đất rung chuyển. Gió lốc quét tung lá cây. Một vụ nổ khổng lồ nhấn chìm cả khu rừng trong ánh sáng vàng rực rỡ.

Khi bụi tan đi… Gorvoth không còn ở đó nữa.

Jiro Kenta đứng chết lặng.

"Cái quái gì vừa xảy ra vậy!?"

Cậu nhìn xuống đôi tay mình, trái tim đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực.

"Là… mình làm sao!?"

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương. Nhưng một tiếng gầm vang lên từ xa.

"Thôi chết, chạy trước rồi tính sau!"

Ruby Lean sững sờ, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc.

"Cái gì thế này… sao cậu ta có thể...!?"

Jiro không đợi cô nói hết câu, tiếp tục chạy vào trong hang. Sau một đoạn đường dài, Ruby Lean mới lên tiếng, giọng vẫn còn run nhẹ.

"Dừng lại được rồi… Nó không đuổi theo chúng ta nữa đâu."

"Vậy hả... may quá, nó không đuổi theo nữa!!"

Jiro Kenta thả người xuống một tảng đá, đặt Ruby Lean ngồi xuống bên cạnh. Cậu cúi gập người, thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Phù... Phù... Khụ... Khụ..."

Ruby Lean nhìn quanh hang tối, sau đó giơ tay lên, lẩm bẩm một câu thần chú.

"Ignis magic!"

Những ngọn đuốc trên vách đá lập tức bùng cháy, ánh sáng cam nhảy múa, xua đi bóng tối lạnh lẽo trong hang.

Jiro Kenta há hốc mồm.

"Woaa! Cậu lợi hại thật đó! Chỉ cần nói một câu mà đã thắp sáng được cả cái hang này rồi!"

Ruby Lean bật cười. "Đây chỉ là một ma pháp đơn giản thôi mà. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu... vì đã không bỏ tôi lại ngoài đó."

Jiro xua tay, cười nhẹ. "Không cần cảm ơn đâu! Ai gặp tình huống đó cũng sẽ giúp thôi!"

Ruby Lean khẽ lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ trầm ngâm. "Không phải ai cũng vậy đâu..." Cô ngập ngừng một lát, rồi hỏi tiếp. "Mà... sao lúc nãy cậu có thể đánh bật con quái vật đó vậy?"

Jiro chớp mắt, vẻ mặt đầy bối rối. "Hả? Tôi bế cậu chạy thục mạng vào hang, còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra nữa là. Chắc cậu mệt quá nên hoa mắt thôi."

Ruby nhíu mày. "Không phải đâu! Rõ ràng tôi thấy cơ thể cậu phát sáng màu vàng, rồi một luồng sức mạnh bùng lên đẩy văng nó ra xa mà!"

Jiro im lặng vài giây, rồi bất ngờ đưa tay chạm nhẹ lên trán Ruby.

"Có sốt đâu nhỉ?"

Ruby giật mình, mặt ửng đỏ. "Cậu làm gì vậy?"

Jiro nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ. "Thì kiểm tra xem cậu có bị cảm không thôi!"

Ruby vội quay mặt đi, hai bên má nóng bừng. "Thôi đi nha! Không thèm nói chuyện với cậu nữa!"

Jiro bật cười. "Hahaha... Tôi đùa chút thôi, đừng giận mà. Giờ quay về thôi nào!"

Ruby thở dài. "Chân tôi bị chật khớp rồi, không di chuyển được."

Jiro sững lại, rồi đập nhẹ vào trán mình. "À... tôi quên mất! Xin lỗi cậu nhé!" Cậu gãi đầu, vẻ mặt đầy ngại ngùng.

Jiro Kenta cõng Ruby Lean trên lưng, từng bước rời khỏi hang động tối tăm. Hơi thở cô đều đều, mái tóc khẽ lay động theo từng chuyển động của cậu. Chẳng bao lâu, Ruby đã ngủ thiếp đi.

Ruby Lean khẽ cử động mí mắt, cảm nhận được sự ấm áp từ chiếc chăn mềm phủ lên người. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ.

"...Mình... đã về phòng rồi sao?"

Cô khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Những hình ảnh chớp nhoáng lướt qua tâm trí, con quái vật khổng lồ, Jiro Kenta chạy thục mạng, rồi ánh sáng chói lòa. Nhưng… chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ?

Ruby ngồi dậy, nhưng ngay lúc ấy...

"A...!"

Một cơn đau nhói truyền lên từ cổ chân. Cô cúi xuống, thấy vết xước vẫn còn mới trên da.

"Không thể nào..."

Hơi thở cô chợt trở nên gấp gáp. Nếu đó chỉ là mơ, tại sao vết thương vẫn còn đây? Cô đưa tay chạm nhẹ vào, cảm giác đau rát khiến cô khẽ rùng mình. Không, tất cả đều là thật!

Ruby lập tức bật dậy, tim đập mạnh.

"Jiro Kenta... cậu ấy đâu rồi!?"

Cô đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu.

"Jiro Kenta!" Ruby gọi lớn, nhưng chỉ có tiếng gió đáp lại.

Cô cắn môi, cố gắng đứng dậy dù chân vẫn còn đau. Lết ra ngoài sân, cảnh tượng đầu tiên cô thấy là… Jiro Kenta đang vui vẻ chơi đùa với mấy đứa trẻ trong làng.

Ruby khẽ nhíu mày. Cô hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng:

"Này, Kenta...!"

Jiro quay lại, thấy Ruby đứng đó liền nở một nụ cười rạng rỡ.

"Cậu dậy rồi hả?"

"Đi theo tôi." Ruby nói, giọng không chút do dự.

Jiro chớp mắt, nhìn vẻ nghiêm túc của cô, rồi gật đầu đi theo.

Ruby dẫn cậu đến một căn hầm cuối hành lang. Trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, cô khẽ đặt tay lên, lẩm bẩm một câu thần chú. Cánh cửa phát sáng, rồi từ từ mở ra, để lộ một căn phòng chứa đầy kệ sách và những vật phẩm ma thuật.

"Tôi nghĩ sẽ có cách giúp cậu có thể dùng ma pháp." Ruby nói, bước vào trong. "Đây là phòng bí mật của ông nội tôi. Ông đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu và phát triển ma pháp hiện đại, ghi chép lại tất cả trong những cuốn sách này."

Jiro nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy tò mò.

"Hm… nhưng cậu nghĩ tôi có thể tu luyện được chỉ trong thời gian ngắn như vậy sao?"

"Có lẽ là được!" Ruby mỉm cười. Cô giơ tay lên, nhắm mắt lại. "Luminaria!"

Một làn ánh sáng xanh lam lan tỏa khắp căn phòng. Những quyển sách trên kệ khẽ rung lên, rồi một cuốn dày cộm chừng tám trăm trang phát sáng, lơ lửng bay đến chỗ cô.

Jiro kinh ngạc nhìn chằm chằm. "Wow, ma pháp hữu dụng thật đấy...!"

Ruby khẽ cười, mở sách ra và lướt nhanh qua nội dung. Sau vài giây, cô đặt nó vào trung tâm vòng ma pháp trên bàn.

Một luồng sáng tỏa ra, quyển sách bay lên, các trang tự động lật mở. Những dòng chữ lập tức hiện lên trên những bảng thông tin lơ lửng trong không trung.

"Đây là toàn bộ thông tin về cách tu luyện ma pháp hiện đại mà ông nội tôi để lại." Ruby giải thích. "Ông đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu và tổng hợp chúng vào đây."

Jiro nhìn cô với ánh mắt đầy kính trọng.

"Ông nội cậu thật sự là một người tài năng và thông minh."

Ruby khẽ cười. "Cảm ơn cậu."

Jiro nhìn lên những bảng thông tin, rồi quay sang Ruby. "Vậy bây giờ chúng ta làm gì với nó?"

Ruby suy nghĩ một lát, rồi kiên định nói:

"Chúng ta sẽ dùng những kiến thức này để giúp cậu học cách sử dụng và phát triển ma pháp của mình!"

Jiro nắm chặt tay, đôi mắt ánh lên quyết tâm.

"Tuyệt vời! Tôi đã sẵn sàng!"

Ruby mỉm cười. "Vậy thì… bắt đầu thôi!"