...Đây là một chiều không gian đặc biệt, một vùng giao thoa giữa các vũ trụ. Nơi này chỉ có những thực thể sở hữu sức mạnh ngang hàng với các quy luật vũ trụ mới có thể đến được."
Jiro nheo mắt, cảm nhận một áp lực vô hình bao trùm lấy cơ thể mình. Không khí ở đây không giống bất kỳ nơi nào cậu từng trải qua, nó tĩnh lặng đến mức đáng sợ, nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác như thể bản thân bị giám sát bởi một thứ gì đó vô hình.
Ruby siết chặt nắm tay. "Vậy ông đưa chúng ta đến đây để làm gì? Xyroth vẫn còn sống ngoài kia, đúng chứ?"
Aelvior quay lại, ánh mắt nghiêm túc. "Đúng vậy. Nhưng nếu ta không làm thế, các người sẽ chết."
Jiro nhíu mày. "Ý ông là sao?"
Aelvior khoanh tay, chậm rãi nói: "Xyroth không phải một sinh vật bình thường. Nó là một trong những thực thể được sinh ra từ hỗn mang nguyên thủy, tồn tại từ trước cả khi vũ trụ này được hình thành. Mỗi lần nó bị tiêu diệt, nó sẽ tái sinh với một hình dạng và sức mạnh mới, mạnh hơn lần trước."
Jiro và Ruby đều sững sờ. Ruby nghiến răng. "Nghĩa là… nó bất tử?"
"Không hẳn là bất tử, nhưng nếu muốn tiêu diệt nó vĩnh viễn, chúng ta phải tìm ra nguồn gốc thực sự của nó." Aelvior đưa tay lên, tạo ra một hình chiếu năng lượng trước mặt. Một chuỗi ký hiệu cổ đại xuất hiện, xoay tròn trong không trung. "Có một thứ ràng buộc Xyroth với thế giới này, một 'Điểm Kết Nối' giữ cho nó luôn quay trở lại. Nếu chúng ta phá hủy điểm đó, nó sẽ biến mất mãi mãi."
Jiro gật đầu. "Vậy chúng ta phải tìm điểm kết nối đó trước khi nó hồi phục hoàn toàn."
Aelvior gật đầu. "Chính xác. Nhưng có một vấn đề khác…" Ông nhìn thẳng vào Jiro, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu linh hồn cậu. "Sức mạnh của ngươi… không bình thường."
Jiro chớp mắt. "Ý ông là gì?"
Aelvior trầm ngâm một lúc rồi nói: "Khi ta nhìn vào ngươi, ta không chỉ thấy một cá thể… mà là một sự tồn tại đa chiều. Sức mạnh trong ngươi không phải chỉ đơn thuần là năng lượng hay ma pháp, mà là thứ gì đó… vượt xa khỏi giới hạn của thế giới này."
Jiro cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Những lời của Aelvior khiến cậu nhớ lại những gì đã xảy ra khi cậu thức tỉnh sức mạnh của mình, mười hai vòng xoáy năng lượng, khả năng vượt xa mọi cấp bậc thông thường, và vụ nổ đủ mạnh để phá hủy một hành tinh. Cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng về chính bản thân mình… nhưng đây là lần đầu tiên có người nói thẳng ra điều đó.
Ruby nhìn Jiro với ánh mắt lo lắng. "Vậy… chuyện này có ý nghĩa gì?"
Aelvior trầm giọng: "Nghĩa là cậu ta có thể là chìa khóa để kết thúc trận chiến này. Hoặc… là mối nguy hiểm lớn nhất mà vũ trụ từng biết đến."
Aelvior đưa tay vuốt râu, chậm rãi giải thích:
"Đây là Khoảng Không Tịch Diệt, một chiều không gian mà ta tạo ra. Nó nằm ngoài mọi quy luật của vũ trụ, không có thời gian, không có sự sống, không có cả khái niệm không gian."
Jiro quay vòng một chỗ, nhìn khắp xung quanh, nhưng đúng như lời Aelvior nói, ở đây hoàn toàn trống rỗng. Không có bầu trời, không có mặt đất, chỉ có một màu trắng vô tận kéo dài đến vô cực.
Ruby khoanh tay, ánh mắt sắc bén:
"Nếu không có gì tồn tại ở đây, thì tại sao chúng ta vẫn đang đứng?"
Aelvior mỉm cười nhạt, đưa một ngón tay lên:
"Đó là vì ta muốn như vậy."
Ngay khi ông vừa nói xong, mặt đất bên dưới chân họ dần xuất hiện. Một nền đá đen trôi nổi trong khoảng không trắng xóa, mở rộng ra đủ để cả ba đứng vững. Nhưng thứ khiến Jiro và Ruby rùng mình chính là việc nền đá này không phải là một thực thể tĩnh, nó trông như được tạo nên từ hàng triệu ký tự cổ xưa đang chuyển động không ngừng.
Jiro cúi xuống, chạm nhẹ vào nền đá, nhưng ngay khi ngón tay cậu tiếp xúc, một luồng năng lượng khổng lồ bùng lên!
ẦM!!!
Một cơn gió năng lượng quét qua người cậu, khiến cả cơ thể run rẩy. Cảm giác như cậu vừa chạm vào thứ gì đó vượt ngoài sự hiểu biết của bản thân. Cậu vội rụt tay lại, thở dốc:
"Cái quái gì vậy? Đây không phải là đá… mà là một dạng năng lượng sống!"
Aelvior gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:
"Chính xác. Đây không phải vật chất thông thường, mà là Luật Tắc Căn Nguyên - bản chất của mọi thứ trong vũ trụ."
Jiro cau mày, cố gắng hiểu những gì ông lão vừa nói. Nhưng Ruby thì không quan tâm nhiều đến điều đó. Cô quay sang Aelvior, giọng nghiêm túc:
"Tại sao ông lại đưa chúng tôi đến đây? Và hơn nữa… ông thực sự là ai?"
Aelvior im lặng một lúc, rồi chậm rãi quay lại, đối mặt với cả hai. Trong đôi mắt ông, một tia sáng kỳ lạ lóe lên.
"Ta là Aelvior, Kẻ Lữ Hành Giữa Các Vì Sao, người đã chứng kiến hàng ngàn nền văn minh trỗi dậy và sụp đổ."
Ông đưa tay lên, tạo ra một hình chiếu ba chiều khổng lồ giữa không trung. Trong đó, hàng loạt hình ảnh về các hành tinh, những trận chiến giữa các vị thần, và vô số nền văn minh xa lạ hiện lên.
Jiro và Ruby tròn mắt nhìn cảnh tượng ấy, choáng ngợp trước những gì họ đang thấy. Nhưng rồi, giọng nói của Aelvior trầm xuống, mang theo một sự u ám đáng sợ.
"Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó… đều đang đứng trước bờ vực diệt vong."
Ruby nhíu mày. "Ý ông là sao?"
Aelvior nhìn thẳng vào Jiro, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can cậu.
"Zy'phor - Kẻ Nuốt Chửng Vũ Trụ đang thức tỉnh. Hắn không chỉ đơn thuần là một sinh vật mạnh mẽ, mà là một thực thể vượt xa mọi khái niệm mà các ngươi từng biết."
Hình chiếu ba chiều lập tức thay đổi. Họ thấy một bóng đen khổng lồ, với sáu cánh tay vươn ra như những móng vuốt của tử thần. Xung quanh nó là hàng loạt hành tinh bị nghiền nát, những cơn sóng năng lượng tối bùng lên, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi.
Jiro siết chặt nắm đấm, cảm giác một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. "Vậy… ông muốn tôi làm gì?"
Aelvior không trả lời ngay. Ông nhìn cậu thật lâu, rồi cuối cùng mới nói:
"Ngươi là người duy nhất có thể chống lại hắn."
Khoảnh khắc đó, không gian xung quanh bỗng chấn động dữ dội. Những ký tự cổ trên nền đá đen xoáy tròn, phát ra ánh sáng đỏ rực.
Một giọng nói vang lên từ trong hư không, không thuộc về bất kỳ ai ở đây.
"Kẻ Được Chọn… số phận của ngươi đã được khắc ghi từ thuở sơ khai. Ngươi sẽ trở thành vị thần tối thượng, hoặc sẽ bị nuốt chửng bởi bóng tối vĩnh hằng."
Jiro mở to mắt, cảm giác một cơn chấn động mạnh mẽ trong tâm trí. Hình như… có thứ gì đó vừa thức tỉnh trong cậu.
Jiro cảm thấy một cơn sóng dữ dội tràn qua cơ thể mình. Không phải nỗi sợ, mà là một sự cộng hưởng kỳ lạ. Những ký tự cổ đang xoáy tròn quanh cậu bỗng dưng phát sáng rực rỡ, như thể đang phản ứng với sự hiện diện của cậu.
Ruby lùi lại một bước, bàn tay vô thức đặt lên chuôi kiếm. Cô chưa từng thấy bất cứ thứ gì giống thế này.
Aelvior nhìn chằm chằm vào Jiro, gương mặt nghiêm nghị. Ông chậm rãi cất giọng:
"Ngươi có cảm nhận được không? Luật Tắc Căn Nguyên đang dao động vì ngươi."
Jiro nheo mắt, cố gắng tập trung vào dòng chảy năng lượng đang luân chuyển trong không gian. Cậu không chắc chắn, nhưng… có điều gì đó bên trong cậu đang dần thay đổi.
Cậu hít sâu, đưa tay lên, cố gắng điều khiển dòng năng lượng xung quanh. Những ký tự cổ lơ lửng bắt đầu hội tụ vào lòng bàn tay cậu, xoáy tròn với tốc độ kinh hoàng. Một quả cầu năng lượng xuất hiện, tỏa ra ánh sáng vàng kim rực rỡ.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó...
ẦM!!!
Cả không gian chấn động dữ dội. Một áp lực vô hình đè nén lên tất cả. Ruby cảm thấy đôi chân mình như sụp xuống, Aelvior cũng hơi khựng lại, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên hiếm hoi.
Một giọng nói trầm thấp, đầy uy quyền vang vọng từ hư không:
"Kẻ Được Chọn… Thời khắc đã điểm."
Jiro cảm thấy ý thức của mình bị kéo vào một chiều không gian khác.
Jiro mở mắt, thấy mình đang đứng giữa một vùng không gian vô tận, nơi chỉ có những tia sáng lấp lánh như ngàn vì sao. Nhưng giữa trung tâm của tất cả… là một thực thể khổng lồ.
Nó không có hình dạng cố định. Một bóng tối xoáy tròn, biến hóa thành vô số hình thái khác nhau, khi là một con rồng với đôi mắt đỏ rực, khi là một vị thần với đôi cánh đen trải dài khắp không gian.
Và rồi, nó ổn định lại thành một dáng vẻ duy nhất: Một người đàn ông khoác áo choàng đen, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm vô tận.
Hắn nhìn thẳng vào Jiro, giọng nói vang vọng:
"Ngươi là ánh sáng… hay bóng tối?"
Jiro siết chặt nắm đấm, cảm thấy một sức mạnh khổng lồ chảy trong huyết quản mình. Cậu không biết câu trả lời, nhưng cậu biết một điều...
Cuộc chiến này… là không thể tránh khỏi.
Jiro cảm thấy bản thân bị hút vào một cơn lốc xoáy vô hình. Cảm giác như cậu đang rơi, nhưng không có điểm dừng. Không gian xung quanh chỉ toàn những ánh sáng mờ ảo, như một dải ngân hà vô tận.
Cậu siết chặt nắm tay, cố gắng giữ vững ý thức. Một luồng năng lượng kỳ lạ đang cuộn trào trong cơ thể, mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì cậu từng cảm nhận trước đây.
"Ngươi là ánh sáng… hay bóng tối?"
Giọng nói trầm thấp vẫn vang vọng trong không gian hư vô. Người đàn ông khoác áo choàng đen đứng trước mặt Jiro, đôi mắt như vực thẳm đang nhìn thấu linh hồn cậu.
Jiro không trả lời ngay. Cậu nhìn thẳng vào đối phương, cố gắng cảm nhận luồng năng lượng xung quanh. Ánh sáng và bóng tối. Hai luồng sức mạnh đang xoắn vào nhau, như thể chúng luôn tồn tại song hành.
"Tại sao ta phải chọn?" Jiro cất giọng, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định. "Không phải cả hai đều là một phần của thế giới sao?"
Người đàn ông khẽ nhếch môi, đôi mắt lóe lên một tia sáng khó đoán.
"Ngươi khá thú vị."
Ngay khi câu nói kết thúc, Jiro cảm thấy không gian xung quanh biến đổi. Mặt đất rạn nứt. Những tia sáng vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh, rồi tái tạo lại thành một chiến trường khổng lồ.
Phía trước cậu, một sinh vật khổng lồ hiện ra. Nó cao ít nhất mười mét, thân hình gồ ghề như được tạo nên từ hàng ngàn tảng đá đen. Hai đôi mắt đỏ rực, những đường vân ma thuật phát sáng trên cơ thể.
"Thử thách đầu tiên của ngươi." Người đàn ông áo đen cất giọng. "Đánh bại hắn, hoặc biến mất mãi mãi."
Jiro siết chặt nắm đấm. Cậu không biết mình đang ở đâu, hay tại sao lại bị lôi vào tình huống này. Nhưng có một điều cậu chắc chắn, cậu không có ý định biến mất.
"Được thôi." Jiro nhếch môi, cơ thể bắt đầu phát sáng.
Trận chiến chính thức bắt đầu.
Gã khổng lồ gầm lên, âm thanh vang vọng như một cơn địa chấn. Nó giậm mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt toác, những tảng đá bay lên không trung.
"Nhanh quá!" Jiro chỉ kịp nhảy lùi lại khi một nắm đấm khổng lồ lao đến.
ẦM!!!
Mặt đất nơi cậu đứng ban nãy bị nghiền nát. Sức mạnh kinh khủng đến mức khiến cả không gian rung chuyển.
Jiro lướt nhanh sang một bên, vận dụng năng lượng trong cơ thể. Lần này, cậu không có ý định chỉ phòng thủ.
Cậu vươn tay, triệu hồi quả cầu năng lượng vàng kim. Nhưng ngay khi cậu định tấn công...
Tách!
Quả cầu đột nhiên tan vỡ.
Jiro giật mình. Sức mạnh của cậu… bị vô hiệu hóa?
"Ngươi không thể dựa vào năng lượng thô sơ." Giọng nói của người đàn ông áo đen vang lên. "Ngươi cần học cách điều khiển sức mạnh thực sự."
Jiro nghiến răng. Cậu hiểu. Đây không chỉ là một trận chiến, đây là một bài kiểm tra.
Gã khổng lồ tiếp tục lao đến, nhưng lần này, Jiro không né tránh. Cậu nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận năng lượng xung quanh.
Mọi thứ đều có quy luật.
Luật Tắc Căn Nguyên… đang chờ cậu khám phá.
Khi Jiro mở mắt, một luồng sáng bùng lên. Cậu không còn chỉ sử dụng sức mạnh, mà cậu định hình nó.
BÙM!!!
Cú đấm của gã khổng lồ bị chặn đứng bởi một lớp khiên năng lượng hình lục giác, phát sáng rực rỡ.
"Giờ thì..." Jiro mỉm cười. "Lượt của ta."
Cậu siết chặt nắm tay, chuẩn bị tung ra đòn tấn công mạnh nhất của mình.
Jiro hạ thấp trọng tâm, hai chân cắm chặt xuống mặt đất. Cậu cảm nhận từng luồng năng lượng đang xoay quanh cơ thể, nó không còn cuộn trào mất kiểm soát, mà dần trở thành một phần của cậu.
ẦM!
Gã khổng lồ lại vung tay xuống. Cú đấm khổng lồ xuyên qua không khí với tốc độ đáng kinh ngạc, mang theo áp lực như muốn nghiền nát mọi thứ.
Nhưng lần này, Jiro không lùi bước.
"Phân Giải."
Ngay khi cậu thì thầm, không khí xung quanh biến dạng. Một vòng xoáy năng lượng xuất hiện quanh tay Jiro, xoay tròn với tốc độ cực đại.
ẦM!!!
Nắm đấm của gã khổng lồ chạm vào vòng xoáy… và tan rã. Những tảng đá cứng rắn vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, sau đó hoàn toàn biến mất vào hư vô.
Jiro khẽ nhếch môi. Đây chính là sức mạnh thực sự khi cậu hiểu được cách điều khiển năng lượng.
"Không thể nào..." Người đàn ông áo đen khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú.
Gã khổng lồ gầm lên, giận dữ khi thấy cánh tay bị phân rã. Nhưng Jiro không cho nó cơ hội phản công.
"Phân Giải Toàn Diện."
Một loạt vòng xoáy năng lượng xuất hiện quanh cơ thể Jiro, tạo thành một trận đồ kỳ lạ. Cậu giơ tay lên, các vòng xoáy đồng loạt phóng ra, bao trùm lấy gã khổng lồ.
BÙM! BÙM! BÙM!
Từng phần cơ thể của nó bị nuốt chửng bởi những vòng xoáy, tan biến ngay khi chạm vào. Không có máu, không có tàn tích, chỉ đơn giản là bị xóa sổ khỏi thế giới này.
Chỉ trong vài giây, gã khổng lồ khổng lồ đã biến mất hoàn toàn.
Jiro thở ra một hơi dài. Cậu nắm chặt bàn tay, cảm nhận nguồn năng lượng vẫn đang dao động quanh cơ thể. Một cảm giác thỏa mãn len lỏi trong lòng cậu đã thực sự tiến bộ.
"Không ngờ ngươi lại có thể kiểm soát nó nhanh đến vậy."
Người đàn ông áo đen tiến lên, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú. "Có lẽ ta đã đánh giá thấp ngươi."
Jiro quay sang, nhíu mày. "Rốt cuộc ông là ai?"
Người đàn ông chỉ mỉm cười. Ông ta giơ tay lên, không gian xung quanh bỗng nhiên dao động mạnh.
Jiro cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, như thể bị cuốn vào một cơn lốc vô hình.
"Đến lúc tiếp tục rồi." Giọng nói trầm thấp vang lên. "Chuyến hành trình của ngươi chỉ mới bắt đầu."
Khi Jiro mở mắt, cậu thấy mình đang đứng trên một cánh đồng hoang vu, bầu trời u ám phủ đầy mây đen. Không còn dấu vết của chiến trường hay người đàn ông áo đen kia.
Gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác lạ lẫm.
Jiro siết chặt nắm tay. Cậu không biết mình đang ở đâu, nhưng có một điều chắc chắn, cậu phải tiếp tục tiến lên.
Một tiếng động nhỏ vang lên từ xa. Jiro nheo mắt nhìn về hướng đó. Một bóng dáng thấp thoáng xuất hiện ai đó đang tiến về phía cậu.
"Ngươi là ai?" Jiro cất tiếng.
Người kia bước ra khỏi bóng tối. Một cô gái với mái tóc bạc dài, đôi mắt sắc lạnh như thể nhìn thấu tâm hồn cậu.
"Ngươi chính là kẻ đã phá hủy hành tinh Dravern sao?" Giọng cô ấy lạnh băng.
Jiro sững người. Dravern? Cậu nhớ lại khoảnh khắc quả cầu năng lượng của mình bay vào không gian và phá hủy một hành tinh xa lạ.
Có vẻ như… mọi chuyện đã không đơn giản như cậu nghĩ.