Jiro đứng lặng, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái tóc bạc đang tiến lại gần. Cô ấy có một khí chất lạnh lùng nhưng uy nghiêm, như thể đã từng trải qua vô số trận chiến.
"Ngươi chưa trả lời ta." Giọng cô vang lên, trầm nhưng đầy sát ý.
Jiro hít một hơi sâu. "Dravern… đó là hành tinh mà ta đã vô tình phá hủy sao?"
Cô gái nheo mắt. "Vô tình? Ngươi nghĩ chỉ một lời nói như vậy là đủ để xóa bỏ tội lỗi của mình sao?"
Áp lực từ cơ thể cô ấy lan tỏa ra, đè nặng lên không gian xung quanh. Đất đá gần đó rung lên từng đợt, như thể mọi vật chất đều muốn rời khỏi chỗ của nó mà không thể.
"Ta không phủ nhận điều đó." Jiro đáp, giọng điềm tĩnh. "Nhưng ta không cố ý phá hủy nó. Ta vẫn đang học cách kiểm soát sức mạnh của mình."
Cô gái im lặng trong giây lát, rồi bất ngờ biến mất khỏi tầm mắt của Jiro.
Vụt!
Một đường kiếm sắc bén chém ngang qua không khí, chỉ còn cách cổ Jiro vài milimet. Cậu phản ứng ngay lập tức, nhảy lùi lại.
"Tốc độ nhanh quá!" Jiro thầm nghĩ.
Cô gái tóc bạc xuất hiện ngay trước mặt cậu, đôi mắt vẫn lạnh như băng. "Một kẻ chưa thể kiểm soát sức mạnh của mình thì không đáng để tồn tại."
Jiro nắm chặt tay. "Nếu ta không phản kháng, cô sẽ giết ta thật sao?"
"Hãy thử xem."
Ngay khi câu nói đó vang lên, cô ấy vung kiếm. Một luồng ánh sáng bạc xoáy tròn, lao thẳng về phía Jiro.
ẦM!
Jiro nhảy sang một bên, nhưng áp lực từ nhát kiếm khiến mọi vật xung quanh rung chuyển dữ dội. Những viên sỏi trên mặt đất nhảy tưng lên như có một cơn địa chấn ngầm đang khuấy động bên dưới.
"Không thể xem thường cô ta được." Jiro nghĩ.
Cậu giơ tay lên. Một vòng xoáy năng lượng vàng rực xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, xoay tròn mạnh mẽ.
"Phân Giải."
Jiro vung tay về phía trước. Vòng xoáy bắn ra, nhắm thẳng vào cô gái tóc bạc.
Nhưng chỉ trong tích tắc, cô ấy đưa kiếm lên chém một nhát.
Xoẹt!
Vòng xoáy của Jiro bị cắt làm đôi, một chuyện chưa từng xảy ra trước đây!
"Cô ta vừa làm gì vậy?" Jiro kinh ngạc.
Cô gái tóc bạc cất giọng, lạnh lùng: "Sức mạnh của ngươi rất thú vị, nhưng nếu chỉ có vậy thì không đủ để đối đầu với ta."
Jiro siết chặt tay. Cậu nhận ra, đây sẽ không phải là một trận chiến dễ dàng.
"Vậy thì…" Cậu thì thầm, ánh mắt sáng lên. "Ta sẽ không kìm nén nữa."
---
Cơ thể Jiro bừng sáng, mười hai vòng xoáy năng lượng xuất hiện xung quanh cậu. Một luồng áp lực khổng lồ lan tỏa, khiến không gian xung quanh trở nên nặng nề như thể vạn vật đều bị một bàn tay vô hình ghì chặt xuống. Những hạt bụi nhỏ vốn lơ lửng trong không khí cũng dần rơi xuống, như thể chúng không còn đủ sức để bay lên nữa.
Cô gái tóc bạc nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.
"Mười hai tầng năng lượng… không thể nào."
Jiro bước lên một bước. Không khí xung quanh dường như bị bóp méo, khiến ánh sáng cũng trở nên mờ nhòe trong chốc lát. Những viên đá nhỏ trên mặt đất bắt đầu nứt ra dưới áp lực, rung bần bật như thể chúng đang cố trốn thoát nhưng chẳng biết chạy đi đâu.
Cậu giơ tay, nắm lấy luồng năng lượng đang xoay quanh mình.
"Giờ thì, đến lượt ta tấn công."
Cậu lao thẳng về phía cô gái, tốc độ nhanh đến mức không khí bùng nổ.
"Để xem ai mới là người thực sự mạnh hơn!"
------
Jiro lao tới với tốc độ kinh hoàng, cơ thể cậu tựa như một mũi tên ánh sáng xé toạc không gian. Áp lực từ luồng năng lượng bao quanh khiến bầu không khí dường như đặc quánh lại, tạo ra một vùng nhiễu động khiến ánh sáng méo mó và rung động như sóng nước.
Cô gái tóc bạc không hề nao núng. Đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ sắc bén như lưỡi kiếm vừa rút khỏi vỏ. Cùng một nhịp thở, cô đưa thanh kiếm lên ngang tầm mắt.
"Thú vị đấy."
Vụt!
Cô biến mất ngay khi Jiro chỉ còn cách cô vài bước chân.
Nhanh quá!
Jiro lập tức xoay người, cảm nhận rõ ràng một sát khí sắc lạnh đang lướt qua gáy mình. Một đường kiếm lóe lên trong không trung, nhanh đến mức chỉ để lại một tia sáng bạc mỏng manh.
Jiro nghiêng người tránh đòn theo bản năng. Nhưng dù đã phản ứng cực nhanh, một đường cắt mảnh như tơ vẫn lướt ngang vai cậu, để lại một vết rạch sắc gọn trên áo. Cảm giác nhói buốt lan ra, nhưng ngay lập tức, năng lượng trong cơ thể cậu tự động chữa trị, khiến vết thương gần như không có cơ hội tồn tại.
Cậu không có thời gian để ngạc nhiên. Một đòn khác lại lao đến.
Kỹ thuật kiếm của cô ta quá hoàn hảo!
Jiro gồng sức đẩy năng lượng bùng nổ ra ngoài, tạo thành một cơn sóng xung kích quét qua mọi hướng. Không khí rung lên, mặt đất phía dưới lõm xuống như thể có một trọng lực vô hình vừa giáng xuống. Những viên đá nhỏ bị nén chặt xuống bề mặt đất, không thể nảy lên dù chỉ một chút.
Nhưng cô gái tóc bạc vẫn đứng vững, thanh kiếm trong tay không hề dao động.
"Ta hiểu rồi…" Cô cất giọng, trầm mà sắc lạnh. "Ngươi có khả năng phục hồi, và sức mạnh của ngươi vượt xa tưởng tượng. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, không gian quanh cô vặn vẹo.
Jiro lập tức nhận ra nguy hiểm. Cậu lùi lại, nhưng đã quá muộn.
Vụt!
Cô ấy xuất hiện ngay trước mặt cậu, không một dấu hiệu, không một tiếng động. Thanh kiếm của cô vẽ một vòng cung hoàn hảo, ánh bạc lóe lên như lưỡi liềm tử thần đang hạ xuống.
Jiro bắt chéo tay trước mặt, tạo ra một lá chắn năng lượng vàng rực.
ẦM!
Va chạm bùng nổ. Sóng xung kích từ đòn tấn công khiến cả không gian rung lên, cây cối xung quanh rạp xuống theo luồng gió dữ dội. Mặt đất trũng xuống dưới chân họ, tạo thành những vết lõm sâu như bị nghiền ép bởi một sức mạnh khổng lồ.
Jiro nghiến răng. Cậu cảm thấy áp lực kinh khủng từ lưỡi kiếm của cô, nó không đơn thuần chỉ là sức mạnh vật lý, mà còn có một dạng năng lượng kỳ lạ đang ăn mòn lá chắn của cậu.
Khiến phòng thủ của ta bị suy yếu sao? Đây là dạng năng lượng gì?
Không thể giữ vững lá chắn lâu hơn, Jiro đổi chiến thuật. Cậu rút tay lại, đồng thời bộc phát toàn bộ năng lượng ra bên ngoài. Một cơn bão xoáy vàng bùng nổ từ cơ thể cậu, đẩy lưỡi kiếm ra xa và mở ra một khoảng cách an toàn.
Jiro thở dốc, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
"Cô mạnh thật." Cậu thừa nhận.
Cô gái tóc bạc vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng một thoáng tán thưởng lóe lên trong mắt cô.
"Ngươi cũng không tệ."
Rồi cô siết chặt chuôi kiếm, nghiêng nhẹ người vào tư thế chuẩn bị.
"Nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc."
Gió gào thét xung quanh họ, và cả hai đều hiểu, trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.
------
Jiro siết chặt nắm đấm, cơ thể cậu vẫn tỏa ra hào quang vàng rực với mười hai vòng xoáy năng lượng quay cuồng xung quanh. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng đây không phải là một trận chiến thông thường.
Cô gái tóc bạc trước mặt cậu không chỉ nhanh và mạnh mà còn sở hữu một thứ mà cậu chưa từng đối mặt trước đây, một sát khí sắc bén đến mức như thể có thể cắt xuyên cả linh hồn.
Jiro hít sâu, hơi nóng bốc lên từ cơ thể cậu khi năng lượng không ngừng khuấy động trong huyết quản.
"Ta hỏi lại lần nữa…" Giọng cậu vang lên, trầm và sắc. "Ngươi thực sự muốn giết ta sao?"
Cô gái không trả lời ngay. Chỉ có ánh mắt cô ấy phản chiếu quyết tâm không thể lay chuyển.
"Nếu ngươi còn sống, có lẽ một hành tinh khác cũng sẽ bị hủy diệt." Cô cất giọng, lạnh lẽo như băng.
Jiro nghiến răng.
"Cô ta thực sự xem mình là một mối nguy hiểm sao?"
Cậu không thể để điều đó tiếp diễn.
Cùng một khoảnh khắc, cậu lao tới.
Không có bất kỳ động tác thừa, không có cảnh báo trước. Chỉ là một tiếng "Vụt!" và Jiro đã biến mất khỏi vị trí cũ.
Ngay lập tức, một tiếng "Keng!" vang lên chói tai.
Jiro vung nắm đấm, nhưng lưỡi kiếm của cô gái đã kịp thời chặn lại. Tia lửa bắn tung tóe giữa năng lượng thuần túy và kim loại lạnh lẽo.
"Nhanh hơn rồi đấy." Cô thì thầm.
Jiro không đáp. Cậu dồn lực, ép chặt nắm đấm của mình vào thanh kiếm, tạo ra một luồng xung kích khổng lồ lan rộng khắp khu vực. Mặt đất dưới chân họ nứt ra thành từng mảng, không phải vì bị phá hủy mà như thể chúng đang bị bóp nghẹt bởi trọng lực khủng khiếp.
Nhưng cô gái tóc bạc vẫn đứng vững.
Một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng Jiro.
Cô ta… đang chờ đợi điều gì đó?
Xẹt!
Không có dấu hiệu báo trước, lưỡi kiếm bạc lóe lên.
Phập!
Một cơn đau sắc bén bùng lên bên hông Jiro.
Cậu lùi lại và nhìn xuống, một vết cắt sâu đã xuất hiện bên hông trái, máu chảy xuống nhuộm đỏ một phần trang phục của cậu.
"Mình… không thể tránh được?"
Không phải vì cậu không đủ nhanh. Mà bởi vì… cậu đã rơi vào vùng kiểm soát của cô ta.
Cô gái tóc bạc không hề vội vàng tấn công tiếp. Cô đứng yên, ánh mắt quan sát cậu như thể đang chờ đợi phản ứng của cậu.
Jiro thở dốc, nhưng ánh mắt cậu sáng lên.
"Thì ra là vậy…"
Cô gái hơi nheo mắt.
"Ngươi vừa nhận ra điều gì sao?"
Jiro nhếch môi cười, bàn tay cậu đặt lên vết thương, và chỉ trong một giây, nó bắt đầu khép lại.
Một luồng sáng vàng nhạt lan tỏa trên da cậu, khiến vết thương biến mất nhanh đến mức như thể nó chưa từng tồn tại.
"Khả năng phục hồi ấn tượng." Cô gái nhận xét. "Nhưng nó không thể giúp ngươi thắng được ta."
Jiro vươn tay, cảm nhận năng lượng xung quanh.
"Ta không cần phải thắng." Cậu khẽ nói. "Ta chỉ cần hiểu được ngươi."
Và rồi, lần này, Jiro không tấn công trước.
Cậu đứng yên, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo bụi đất và những mảnh vụn nhỏ trôi lơ lửng trong không trung.
Cô gái hơi cau mày.
"Hắn đang làm gì?"
Đột nhiên, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi.
Không phải vì sức mạnh bùng nổ, cũng không phải vì trọng lực đang gia tăng mà bởi vì dòng chảy năng lượng trong không khí đã bị bóp méo.
Cô gái có thể cảm nhận được từng hạt năng lượng đang chuyển động bất thường, như thể chúng bị hút vào một lực hấp dẫn vô hình nào đó.
"Ngươi…"
Rồi cô nhận ra.
Jiro không chỉ là một kẻ mạnh mẽ.
Hắn còn là một kẻ biết cách thích nghi.
------
Không khí xung quanh rung động một cách kỳ lạ. Không còn là những đợt xung kích thô bạo hay sóng năng lượng cuồng loạn, mà là một sự biến đổi tinh tế hơn, tựa như cả không gian đang thở theo nhịp của Jiro.
Cô gái tóc bạc nheo mắt.
"Hắn đang làm gì?"
Bằng cách nào đó, dòng chảy năng lượng của khu vực này đã bị thao túng. Không còn lan tỏa tự do trong không gian, mà như thể đang bị kéo về phía Jiro, cuộn xoáy xung quanh cậu ta như một cơn lốc ngầm vô hình.
"Ngươi đã thay đổi cách chiến đấu." Cô lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng có chút thận trọng.
Jiro chậm rãi mở mắt. Một ánh sáng sâu thẳm phản chiếu trong đồng tử cậu.
"Không hẳn là thay đổi." Cậu nói khẽ. "Ta chỉ vừa mới… hiểu được nó."
Và ngay khi câu nói đó kết thúc—
Vụt!
Jiro biến mất.
Cô gái chỉ kịp nghiêng đầu trước khi một cú đấm khổng lồ lao tới từ phía bên phải. Một cơn gió rít gào xé ngang không khí, tạo ra áp lực đến mức những viên đá trên mặt đất bị nghiền vụn chỉ vì dư chấn.
Cô đưa kiếm lên, chặn đòn tấn công.
KENG!
Sóng xung kích nổ tung, nhưng lần này… có gì đó khác biệt.
Lực va chạm không chỉ tỏa ra xung quanh mà còn hội tụ lại ngay tại điểm giao nhau giữa nắm đấm của Jiro và lưỡi kiếm bạc, tạo thành một luồng năng lượng ngưng tụ đáng sợ.
"Hắn đang nén toàn bộ lực vào một điểm?"
Cô gái hiểu ra ngay lập tức.
Jiro đã không còn chỉ đơn thuần sử dụng sức mạnh thô bạo nữa. Cậu ta đã tìm ra cách tập trung năng lượng vào những khoảnh khắc quyết định, khiến mỗi đòn đánh của cậu ta trở nên sắc bén hơn, hiệu quả hơn, nguy hiểm hơn.
Nhưng cô vẫn không lùi bước.
Một dòng khí lạnh lẽo bùng lên từ lưỡi kiếm của cô gái.
"Linh Giới Cắt."
Vừa dứt lời, một ánh sáng bạc lóe lên.
Xẹt!
Jiro ngay lập tức nhảy lùi lại. Nhưng...
Phập!
Một vết cắt mỏng xuất hiện trên vai trái của cậu.
Lần này, nó không chỉ là một vết thương thông thường.
Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào da thịt, một luồng khí lạnh chạy dọc toàn bộ cơ thể Jiro, làm tê liệt tạm thời luồng năng lượng của cậu trong chốc lát.
Jiro cau mày.
"Một đòn cắt có thể phá vỡ luồng chảy năng lượng của đối thủ? Đây không đơn thuần là kiếm thuật nữa… mà là một dạng chi phối quy luật."
Cô gái giữ vững thanh kiếm, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc.
"Đây là sự khác biệt giữa chúng ta, Jiro Kenta."
"Ngươi chỉ mới bắt đầu hiểu về năng lượng, trong khi ta đã sử dụng nó như một phần của chính mình từ rất lâu rồi."
Lời nói ấy như một hồi chuông cảnh tỉnh.
Jiro không thể phủ nhận cô ấy mạnh hơn cậu về mặt kỹ thuật.
Nhưng…
Cậu không có ý định dừng lại ở đây.
Một nụ cười bất ngờ xuất hiện trên môi Jiro.
"Vậy sao?" Cậu nói khẽ, rồi siết chặt nắm đấm.
Năng lượng xung quanh cậu đột nhiên dao động mạnh.
Cô gái nhíu mày.
"Gì đây?"
Nhưng chưa kịp phản ứng...
ẦM!
Một vòng xoáy năng lượng khổng lồ bùng nổ từ vị trí của Jiro.
Cát bụi, đá vụn và cả không khí xung quanh bị hút vào trung tâm như thể một hố đen vừa mới hình thành.
Cô gái lập tức lùi lại, thanh kiếm trong tay cô bắt đầu run lên nhẹ.
Jiro ngước lên, ánh sáng vàng trong mắt cậu tỏa rực.
"Vậy thì, để xem ai mới là người thích nghi nhanh hơn."
------
Gió gào thét dữ dội. Năng lượng từ hai luồng sức mạnh va chạm tạo nên một cơn bão xoáy, cuốn phăng mọi thứ xung quanh.
Cô gái tóc bạc nghiến răng, đôi chân lùi về phía sau theo phản xạ. "Không thể để hắn tiếp tục như thế này."
Cô vung kiếm.
Một luồng ánh sáng bạc chém xuyên qua không gian, lao thẳng về phía Jiro với tốc độ khủng khiếp.
Nhưng ngay khoảnh khắc nó sắp chạm đến cậu!
Vụt!
Jiro biến mất.
Cô gái mở to mắt.
"Hắn đâu rồi?"
...Đằng sau!
Cô cảm nhận được một luồng khí áp ngay phía sau lưng mình, nhưng trước khi kịp phản ứng, một bàn tay rắn chắc đã đặt lên vai cô.
"Kết thúc rồi." Giọng Jiro vang lên.
Cô gái vung kiếm theo bản năng, nhưng đã quá muộn.
ẦM!!!
Một vụ nổ năng lượng bùng lên từ nơi Jiro chạm vào, không phải theo hướng phá hủy mà là trấn áp hoàn toàn luồng sức mạnh của đối thủ.
Toàn bộ cơ thể cô tê cứng trong một khoảnh khắc.
Cô muốn chống cự, nhưng nhận ra năng lượng của mình đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Đây không đơn thuần là một cú đánh, mà đó là một sự chế ngự tuyệt đối.
Cô khẽ rùng mình.
"Hắn ta... đã mạnh lên ngay giữa trận chiến sao?"
Một khoảng lặng bao trùm chiến trường. Cát bụi vẫn còn lơ lửng trong không trung, nhưng trận chiến đã kết thúc.
Jiro lùi lại, ánh mắt không còn sắc bén như trước.
"Cô thua rồi."
Cô gái đứng yên một lúc, rồi hạ kiếm xuống.
Im lặng.
Rồi… cô cười khẽ.
"Hừm. Ngươi đúng là không đơn giản, Jiro Kenta."
Jiro không nói gì, chỉ đứng đó, hơi thở vẫn còn dồn dập.
Cuối cùng, cô gái thu kiếm lại, lùi về sau vài bước.
"Ta thừa nhận thất bại."
Cơn gió lạnh lướt qua. Không còn sát khí, không còn áp lực, chỉ còn lại một sự tôn trọng ngầm giữa hai đối thủ.
Jiro thả lỏng tay, cảm thấy cơ thể mình hơi rã rời. Nhưng trong lòng cậu biết rõ...
Đây chỉ mới là bước khởi đầu.