Chương 13

Mười phút sau

Tuyết Lam rời đi, để lại căn biệt thự rộng lớn chìm trong yên tĩnh. Tôi bước ra phòng khách, ngồi thả lưng xuống sofa bọc nhung đen, mắt hướng lên màn hình TV treo tường đang phát bản tin kinh tế buổi sáng. Giọng người dẫn chương trình đều đều như nước chảy, nhưng tôi chẳng mấy quan tâm.

– Gạt tàn- tôi nói.

Quản gia Trần lập tức cúi đầu, tiến lại bàn kính, nhẹ nhàng đặt một chiếc gạt tàn thủy tinh xuống trước mặt tôi, rồi lùi về đúng vị trí cũ như một cái bóng. Tôi châm điếu thuốc, làn khói mỏng cuộn lên trong không gian yên lặng, vẽ nên những vòng xoáy vô hình giữa ánh sáng vàng dịu của buổi sáng muộn.

- Thật dễ chịu... khi cô ta đi rồi.

Tôi thả người ra sau, tay vắt lên thành ghế. Lúc này, đầu óc tôi trống rỗng. Không còn cuộc họp, không còn tranh chấp nội bộ. Chỉ là một khoảng lặng... tôi hiếm khi có được.

Đến xế chiều, tôi ra sân vườn. Ánh nắng nhẹ hắt qua tán cây, làm nổi bật những giọt sương còn đọng lại từ sáng. Tôi cầm kéo cắt tỉa, chăm sóc từng chậu bonsai cổ. Quản gia Trần lặng lẽ đứng sau lưng, không hỏi, không nói. Ông hiểu, lúc này tôi chỉ muốn yên tĩnh.

Tỉa xong, tôi lau tay, ngước nhìn trời. Bầu trời hôm nay xanh khác thường, không có lấy một gợn mây.

Tôi quyết định ra ngoài.

Chiếc Mercedes đen biển số đỏ lặng lẽ lăn bánh khỏi cổng chính, lướt qua dãy biệt thự sang trọng mà người dân nơi đây vẫn gọi là "khu vực quyền lực." Tôi không có đích đến, chỉ muốn yên tĩnh.

Cuối cùng, tôi tấp vào một quán cafe yên tĩnh ở rìa thành phố. Không gian nơi này cổ kính, mang phong cách châu Âu, ánh đèn vàng phủ nhẹ trên từng bàn gỗ. Khi tôi bước vào, không khí trong quán như chững lại. Những ánh mắt từ mọi phía đồng loạt nhìn về phía tôi.

Một chàng trai cao ráo, áo sơ mi đen ôm sát thân người, gương mặt góc cạnh, khí chất như từ trong phim bước ra. Ánh mắt lạnh tanh, sắc bén như dao. Đó là những gì họ thấy – và đó cũng là tất cả những gì tôi để họ thấy.

Tôi tiến đến góc quán gần cửa sổ, kéo ghế ngồi xuống, gọi một ly cafe đen không đường. Mở báo giấy. Không cần wifi. Tôi muốn cảm giác xưa cũ.

Vừa nhấp được ngụm cafe đầu tiên, một tiếng động bất thường vang lên phía quầy pha chế. Tôi ngẩng đầu.

Một nhóm thanh niên ăn mặc hống hách đang trêu ghẹo một nữ nhân viên phục vụ. Họ kéo tay áo cô, cười đùa tục tĩu. Một tên đẩy cô một cái. Cô mất đà, ngã về phía tôi.

Tôi đứng dậy, bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cô đúng lúc cô sắp đập vào bàn. Cô theo phản xạ ôm chặt tôi, thân người run lên. Mùi hương dịu nhẹ của nước hoa rẻ tiền thoáng qua mũi tôi.

Cô gái đỏ mặt, lắp bắp:

– Em... em xin lỗi...

Tôi đỡ cô đứng vững rồi quay sang bọn thanh niên.

Chỉ mất mười giây.

Một cú đạp – một tên ngã xuống sàn. Hai cú móc tay – hai tên khác ôm bụng. Không máu, không thương tích nặng, nhưng nỗi sợ hãi lan khắp cơ thể bọn chúng. Chúng quỳ xuống ngay lập tức, hoảng loạn xin lỗi, thậm chí còn vội vã lấy ví đền tiền cho cô nhân viên.

Tôi chỉ lạnh lùng phun một chữ:

– Biến.

Chúng co giò chạy như ma đuổi, bỏ lại ánh mắt kinh ngạc của cả quán.

Tiếng điện thoại vang lên. Người này chụp, người kia quay video. Đám nữ sinh bàn bên thì thầm:– Đẹp trai quá trời ơi!– Trời ơi ngầu quá, kiểu này chắc là mafia hay gì ấy!– Nhanh đăng lên weibo!

Tôi không thèm liếc, chỉ thanh toán rồi bước ra xe. Một cô gái vội vã chạy theo:

– Anh ơi! Cho xin wechat được không? Chỉ một lần thôi mà…

Tôi mở cửa xe, không trả lời. Chiếc Mercedes lại lăn bánh, để lại sau lưng tiếng thở dài tiếc nuối.

Khi tôi về đến Dinh thự, trời đã xế. Ánh đèn trong nhà đã bật sáng. Tôi vừa bước qua cổng thì bắt gặp Tuyết Lam cũng vừa xuống xe. Cô định chạy tới, theo thói quen định ôm tôi từ phía sau – một cử chỉ mềm mại cô thường làm mỗi khi mệt mỏi trở về.

Nhưng cô dừng lại ngay lập tức.

Gương mặt cô đổi sắc. Mắt cô nheo lại.

Cô tiến đến gần, hít một hơi.

– Mùi gì đây?

Tôi chau mày, không hiểu.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt trở nên sắc như dao:

– Đây là... nước hoa nữ. Rẻ tiền. Mùi nhài pha vani... rất rẻ. Ai đã chạm vào anh?

Tôi không nói gì.

Cô liền lấy điện thoại, mở Weibo. Hàng loạt bài đăng hiện lên:

"Soái ca áo đen giải cứu mỹ nhân!"

"Thật sự là tổng tài bước ra từ truyện ngôn tình!"

"Anh ấy là ai?! Xin cho biết info!"

Bức ảnh tôi bế cô gái kia lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Tuyết Lam nắm lấy cổ áo tôi, kéo mạnh xuống, ánh mắt tràn đầy tổn thương:

– Anh đi đâu? Làm gì? Ai cho phép anh chạm vào phụ nữ khác?

Tôi gỡ tay cô ra, điềm tĩnh:

– Chỉ là tình cờ cứu người.

– Tình cờ mà để người ta ôm chặt đến vậy? Để họ quay clip tung hô anh khắp mạng? Có cả comment tỏ tình, tán tỉnh anh dưới hàng trăm bài viết! Anh thích cảm giác được sùng bái như vậy à?

Tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, không đáp. Cô giận dữ quay lưng, bước nhanh vào phòng ăn, ngồi xuống một cách dứt khoát. Không nhìn tôi.

Tôi đứng yên giữa sảnh, ánh đèn chiếu từ trần nhà làm bóng tôi kéo dài dưới chân như một bóng ma vô cảm.

Không hiểu sao, tôi lại khẽ cau mày.

Không khí trong dinh thự trở nên đặc quánh. Một cơn bão đang đến. Nhưng là bão lòng

Tuyết Lam ngồi ăn một mình. Gương mặt lạnh tanh, nhưng tay thì gắp đồ ăn liên tục, không nói một lời.

Tôi bước vào. Không khí nặng nề bao trùm phòng ăn. Tôi không định giải thích, cũng chẳng cần phải làm vậy. Mọi chuyện tôi làm, tôi biết rõ ranh giới.

– Ngồi xa tôi ra. – Cô nói, giọng lạnh như đá.

Tôi kéo ghế, ngồi đối diện.

– Cô đang giận?

– Không. Tôi đang ăn. – Câu trả lời sắc như dao.

Tôi dựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm nước. Cô liếc tôi một cái rồi cúi mặt xuống, nhưng rõ ràng đang kiềm chế cảm xúc.

Một lát sau, cô đứng dậy, bỏ dở bữa ăn, quay lưng bước nhanh ra ngoài. Trước khi đi, cô dừng lại nơi cánh cửa, không nhìn tôi, nói nhỏ:

– Anh không cần phải giải thích. Nhưng lần sau... nếu còn để người khác ôm anh, thì đừng trách tôi làm quá.

Cánh cửa khẽ khép lại.

Tôi vẫn ngồi đó, lặng thinh.

Một buổi tối yên tĩnh, nhưng mà… cô ta như người mẹ thứ ba của tôi.

Không phải kiểu dịu dàng ân cần. Mà là kiểu luôn lo, luôn gắt, luôn kiểm soát từng bước tôi đi, từng người tôi tiếp xúc. Cô ta chăm sóc tôi theo cách không ai khác dám làm, kể cả quản gia Trần. Nấu ăn, chuẩn bị áo vest, chọn nước hoa, thậm chí đặt sẵn lịch kiểm tra sức khỏe định kỳ… nhưng cũng là người duy nhất dám đập thẳng vào mặt tôi cái tính lạnh lùng vô tâm.

Cô ta giống mẹ. Nhưng chẳng ai là mẹ tôi cả.

Tôi đứng dậy, rút điếu thuốc, tiến ra ban công tầng hai.

Thành phố về đêm. Đèn xe phía xa mờ ảo như những ngọn lửa nhỏ lăn trên mặt đất. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cafe cũ còn vương trên áo.

Tôi không ghét mùi hương ấy. Nhưng là cô ta ghét.

Tôi nhớ ánh mắt Tuyết Lam lúc nãy, không phải chỉ là ghen tuông. Mà là lo. Lo rằng tôi sẽ buông mình với thứ cảm xúc mà tôi chưa bao giờ hiểu rõ.

- Là tôi sai, hay là cô quá quan tâm?

Điếu thuốc tàn, tôi dập xuống gạt tàn đá cạnh lan can. Quản gia Trần vừa định tiến ra thì tôi giơ tay ngăn lại.

– Không cần.

Ông gật đầu rồi lui vào trong.

Tôi vẫn đứng đó, lạnh nhạt và lặng thinh.