Chương 12

Sau vụ việc lục đục nội bộ ở Đặng Thị được tôi xử lý triệt để, không khí trong tập đoàn dần ổn định trở lại. Còn một tuần nữa mới bước vào học kỳ chính thức, khoảng thời gian này tôi tạm thời rời xa những hồ sơ chồng chất để trở về dinh thự — nơi duy nhất khiến tôi cảm thấy mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.

—SÁNG HÔM SAU—

Như mọi khi, đồng hồ điểm đúng 5 giờ sáng, tôi mở mắt. Không cần báo thức. Cơ thể tôi đã quá quen với lịch trình kỷ luật này từ những năm huấn luyện. Tôi ngồi dậy, thay trang phục thể thao đơn giản: áo thun đen, quần jogger, đôi giày chạy quen thuộc, gọn gàng và hiệu quả. Cánh cửa phòng bật mở, tôi bước ra.

Ngay tại hành lang tầng một, quản gia Trần đã đứng đợi từ lúc nào. Ông là người đàn ông trung niên đã theo tôi suốt mấy năm, tính cách cẩn trọng, phục tùng tuyệt đối.

– Chào buổi sáng, cậu chủ,

Ông cúi đầu cung kính.

- Chúc cậu một buổi chạy hiệu quả. Tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng đúng giờ.

Tôi gật nhẹ, không nói gì thêm. Không cần phải nói. Mọi thứ ở đây đều vận hành theo đúng quỹ đạo tôi thiết lập.

Khi tôi bước đến cổng chính, hai người bảo vệ đã đứng thẳng người như thể đã trực chờ từ lâu. Một người mở cổng, một người cúi đầu:

– Chào buổi sáng, Đặng Tổng.

Tôi không đáp, chỉ lướt qua họ. Gió sáng sớm mang theo hơi lạnh và mùi sương còn vương trên từng ngọn cây. Con đường trải nhựa chạy dài phía trước, hai bên vẫn còn yên ắng. Dinh thự nằm trong khu biệt thự cao cấp, nhưng vài người mới chuyển đến gần đây có vẻ chưa quen với việc nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện vào giờ này — với gương mặt lạnh như sắt và dáng chạy đầy uy nghiêm.

Tôi chạy không vì rèn luyện thể chất. Thể chất của tôi đã vượt xa giới hạn bình thường. Tôi chạy để giữ nhịp tâm trí, sắp xếp mọi thứ trong đầu một cách rạch ròi. Những gương mặt, những tài liệu, từng sự kiện, từng biểu cảm — tất cả được tôi hệ thống lại trong đầu từng chi tiết. Không cần sổ ghi chép. Không cần AI. Trí nhớ của tôi là đủ.

Sau hai tiếng, tôi quay lại dinh thự, mồ hôi không nhỏ giọt nhiều, vì tôi đã điều chỉnh hơi thở từ nhịp thứ mười. Quản gia Trần đang đứng sẵn trong sảnh chính khi tôi bước vào.

– Bữa sáng đã sẵn sàng, thưa cậu. Cô Hạ cũng đang đợi ngài trong phòng ăn.

Tôi gật đầu, đi thẳng lên phòng. Tắm rửa nhanh, thay một chiếc sơ mi tay dài đen tuyền và quần tây xám tối. Không cần thêm cà vạt hay vest. Tôi không đến công ty hôm nay. Nhưng thần thái vẫn phải chỉn chu tuyệt đối.

Khi tôi bước xuống phòng ăn, Hạ Tuyết Lam đã ngồi đợi sẵn, vẫn bộ váy công sở ôm sát cơ thể thường ngày, tóc buộc gọn, môi đỏ và đôi mắt vẫn mang ánh nhìn khó đoán. Cô ngồi ngay bên cạnh chỗ tôi, trên chiếc bàn dài gỗ mun sang trọng. Tôi ngồi vào ghế chủ tọa, lưng thẳng, ánh mắt lạnh tanh liếc qua thực đơn trước mặt.

– Chúc buổi sáng tốt lành, anh

Tuyết Lam lên tiếng trước, giọng mềm mại nhưng không giấu được sự ngưỡng mộ thường trực.

Quản gia Trần bước vào đúng lúc, tay cầm một khay bạc.

– Thực đơn sáng nay gồm bánh mì nướng phô mai, trứng chần lòng đào, thịt nguội hun khói và salad hoa quả, kèm theo cafe cao cấp cho cậu và trà ôlong cho cô Hạ."

Tôi không phản ứng. Chỉ đơn giản cầm lấy dao nĩa, bắt đầu bữa sáng.

Không khí im lặng vài phút, chỉ còn tiếng va chạm nhẹ của dụng cụ trên dĩa sứ. Tuyết Lam là người phá tan sự yên ắng:

– Anh... hôm nay em phải quay lại Đặng Thị để dọn dẹp những việc còn sót lại từ vụ lục đục nội bộ. Dù anh đã xử lý xong nhưng vẫn có vài chi tiết nhỏ cần sắp xếp thêm.

Tôi vẫn ăn, không ngẩng mặt.

– Làm đi.

– Vâng, nhưng... – cô ngập ngừng rồi nói tiếp

– Anh có muốn em kiểm tra lại bộ phận nhân sự? Em thấy có vài tệp hồ sơ bị chỉnh sửa gần đây. Có khả năng... ai đó vẫn còn lén lút điều động nội bộ.

Tôi ngẩng mặt, ánh mắt lạnh như băng.

– Chụp lại gửi vào email tôi. Nếu cần, loại bỏ.

Tuyết Lam gật đầu, mỉm cười nhẹ.

– Biết ngay anh sẽ nói thế.

Quản gia Trần sau đó dọn dẹp, mang ra hai tách – một cafe đen nóng, một tách trà thơm nhẹ. Tôi đưa tay lấy tách cafe, hương cafe mạnh lan tỏa khắp căn phòng, ấm nóng nhưng đầy tỉnh táo. Tuyết Lam cầm tách trà, ngắm nhìn làn hơi nước rồi lại lén liếc tôi.

– Anh à... em thấy dạo này anh không ngủ nhiều... Dù là em biết anh không cần, nhưng cũng nên nghỉ một chút chứ?

Tôi không trả lời. Chỉ nhấp một ngụm cafe. Cô im lặng, như hiểu rằng đó là cách tôi từ chối câu chuyện.