Chương 11

Phòng họp tầng thượng của tập đoàn Đặng Thị chìm trong một sự im lặng đầy rợn người. Hơn ba mươi giám đốc và trưởng bộ phận đều đã có mặt, mỗi người một gương mặt căng thẳng, ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía cửa chính như thể đang chờ cơn bão ập đến.

Cạch.

Tôi bước vào.

Tiếng giày da của tôi dội vang đều trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Không cần lên tiếng, tất cả mọi người đồng loạt đứng bật dậy. Những ánh mắt cúi đầu, những sống lưng thẳng tắp, tất cả như một đội quân nghiêm túc chờ lệnh từ vị tướng chỉ huy.

- Đặng Tổng!– Họ đồng thanh cúi đầu, giọng đều và nghiêm trang.

Tôi không trả lời, chỉ khẽ liếc nhìn. Ánh mắt tôi lướt qua từng người, dừng lại vài giây trên gương mặt của Nguyễn Tuấn Anh – Giám đốc bộ phận kinh doanh. Gã vẫn cố gượng cười, nhưng đôi mắt không giấu được sự thấp thỏm. Một kẻ sắp sụp đổ luôn có một điểm chung: hắn sợ hãi trước sự thật bị bóc trần.

Tôi tiến đến chiếc ghế chủ tọa, đặt cặp tài liệu xuống bàn, rút một xấp hồ sơ, lật từng tờ một cách chậm rãi. Bầu không khí nặng nề đến mức chỉ còn tiếng giấy sột soạt và hơi thở đè nén.

Rồi tôi cất giọng, lạnh như gió mùa đông:

- Hung thủ… chính là Nguyễn Tuấn Anh.

Cả căn phòng như đông cứng lại. Một vài người tròn mắt nhìn, một số khác bất giác thốt lên khe khẽ:

- Không thể nào…

Nguyễn Tuấn Anh giật mình, đứng bật dậy.

- Ngài… Ngài nói cái gì?! Tôi? Ngài đang vu oan tôi đấy à?"

Tôi đứng dậy, không nhìn hắn, chỉ ra hiệu. Hạ Tuyết Lam hiểu ý, cô đặt một bộ hồ sơ điều tra dày cộm lên bàn họp, mở ra trước mắt mọi người.

- Đây là toàn bộ bằng chứng: trong vòng ba tháng, Nguyễn Tuấn Anh đã thực hiện 17 giao dịch nội bộ giả mạo, chuyển khoản thông qua công ty vỏ bọc tên LTN Holdings – thực chất do anh ta điều hành dưới danh nghĩa người thân đứng tên.

Tôi tiếp lời:

- Tổng số tiền rửa lên đến hơn 40 tỷ tệ. Mỗi giao dịch đều được ngụy trang dưới dạng chi phí vận hành – được thông qua bằng chữ ký giả của tôi.

Nguyễn Tuấn Anh mặt tái xanh, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn vẫn cố vùng vẫy:

- Đó là giả! Tất cả chỉ là sự sắp đặt! Ngài không có bằng chứng tôi chỉ đạo bất cứ ai!"

Tôi nhìn thẳng vào hắn, lặng vài giây, rồi mở màn hình chiếu. Một đoạn video an ninh hiện lên – trích xuất từ văn phòng riêng của hắn. Trong đó, chính hắn đang ra lệnh bằng miệng cho một nhân viên cấp dưới về việc xử lý sổ sách kế toán. Giọng nói, cử chỉ – không thể chối cãi.

Hắn lùi lại, lắp bắp:

- Không… Không thể nào… Cái camera đó tôi đã—

-Anh tưởng tôi không biết anh đã thuê người xâm nhập vào hệ thống an ninh và đổi vị trí camera? – Tôi cắt ngang.

- Vấn đề là… tôi đã lắp một camera giả để anh thấy, và một chiếc thật ở phía sau cửa.

Mặt hắn chuyển từ đỏ sang trắng. Những người còn lại trong phòng bắt đầu thì thầm. Những cái nhìn e ngại, tránh né.

Nguyễn Tuấn Anh đột ngột nắm chặt nắm tay, gào lên:

- Tất cả là trò bẩn của mày! Cậu còn quá trẻ, mày nghĩ mày làm chủ được cái tập đoàn này là mày có quyền kết tội tao sao?!"

Hắn bước tới vài bước, gương mặt vặn vẹo vì tức giận, giọng gào lên như thú bị thương:

- Mày chỉ là một đứa nhóc ranh được chống lưng! Không có Đặng Thị, mày chẳng là cái thá gì!"

Tôi vẫn không nhúc nhích. Nhưng Hạ Tuyết Lam – người đứng phía sau tôi – lập tức lùi về trước, đôi mắt đỏ rực như lửa:

- Cẩn thận lời nói của anh, Nguyễn Tuấn Anh. Anh đang lăng mạ Đặng Tổng."

Hắn không sợ, còn hằn học nhìn về phía tôi:

- Tao sẽ kiện! Tao sẽ khiến mày trả giá!

Vừa dứt lời, hắn bất ngờ lao tới, như thể muốn tấn công. Cả phòng họp chưa kịp phản ứng, tôi đã kịp bước đến trước hắn nửa bước, tay phải đưa lên bóp chặt cổ hắn trong một khoảnh khắc.

- GAA—! – Hắn hoảng loạn, cố gỡ tay tôi ra nhưng vô ích.

Tôi siết nhẹ, đủ để hắn cảm thấy sợ hãi. Giọng tôi vang lên, trầm thấp nhưng lạnh lùng đến rợn người:

- Anh tưởng mình có thể đụng vào tôi mà vẫn còn sống rời khỏi đây à?

Tôi buông tay. Hắn ngã quỵ, hai tay ôm cổ, thở hổn hển. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở.

- Đặng Tổng, xin lỗi đã để anh chờ.

Triệu Minh Khang – Cảnh sát trưởng, bước vào cùng hai cảnh sát mặc sắc phục. Ông nhìn Nguyễn Tuấn Anh bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi ra hiệu:

- Bắt hắn.

Nguyễn Tuấn Anh giãy giụa, nhưng chẳng thể thoát. Khi bị lôi đi, hắn ngoái đầu lại, gào lên trong tuyệt vọng:

- Tao sẽ quay lại! Tao sẽ khiến mày phải quỳ gối trước tao!

Tôi chỉ đứng nhìn. Lạnh lùng. Vô cảm.

Hạ Tuyết Lam lặng lẽ bước lại cạnh tôi, khẽ nghiêng người hỏi:

- Tại sao anh không cho tôi xử lý từ đầu?

Tôi đáp gọn:

- Vì tôi muốn hắn biết… kẻ phản bội trong Đặng Thị sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.

Tôi vẫn đứng lặng giữa căn phòng hội nghị rộng lớn. Nguyễn Tuấn Anh vừa bị kéo đi, tiếng cửa đóng lại khô khốc, như đóng sập số phận một kẻ phản bội.

Không còn tiếng nói. Không còn tiếng bước chân. Chỉ còn sự im lặng.

Mọi ánh mắt dồn vào tôi – một số sợ hãi, một số thán phục, một số... tránh né.

Tôi liếc nhìn họ. Những người từng nghĩ có thể giấu tôi điều gì đó, từng cho rằng tuổi tác là thứ quyết định quyền lực. Giờ, họ chỉ biết cúi đầu.

Giọng tôi lạnh băng như băng đá rơi từ vực sâu:

- Giải tán.

Một câu nói đơn giản. Không một từ dư thừa. Nhưng nó như đòn kết liễu cho những cái đầu đang hoảng loạn.

Tôi không chờ phản ứng. Tôi quay người, bước đi.

Hạ Tuyết Lam không cần tôi ra hiệu, lập tức nối bước theo sau. Gót giày cô gõ nhịp đều đặn bên cạnh tôi, bước chân nhanh gọn, duyên dáng nhưng không hề mềm yếu.

Tôi bước khỏi căn phòng.

Phía sau, căn phòng vẫn còn chết lặng.

Một vài giám đốc dường như còn chưa lấy lại được nhịp thở bình thường. Gương mặt họ tái mét, mồ hôi còn đọng trên trán. Có người khẽ thì thầm:

- Đặng Tổng... đáng sợ thật sự…

- Ngài ấy chẳng hề run sợ… dù là khi bóp cổ người ta ngay trong phòng họp…

- Cảm giác như... người đó không có cảm xúc. Hoàn toàn vô cảm...

Một người khác, mắt vẫn còn thất thần, khẽ nói:

- Tôi tưởng Đặng Tổng chỉ là thiên tài đầu tư… Ai ngờ lại là tử thần lạnh lẽo như vậy…

Một vài nhân viên nữ trong phòng họp, dù vừa trải qua một cuộc họp căng thẳng đến nghẹt thở, vẫn không kìm được tiếng thì thầm đầy cảm xúc:

- Nhưng… ngài ấy thật sự rất ngầu…

- Ừ… và đẹp trai kiểu lãng tử lạnh lùng nữa…

- Cái khoảnh khắc Đặng Tổng bóp cổ Nguyễn Tuấn Anh rồi vẫn bình thản quay đi… trời ơi… tôi tưởng mình đang xem phim…

Một người khác đỏ mặt, mắt long lanh:

- Mình biết là đáng sợ thật… nhưng cũng quyến rũ đến lạ…

Tuyết Lam nghe thấy vài câu thì thầm phía sau. Cô khẽ dừng lại, quay đầu, đôi mắt sắc bén như dao cạo liếc về phía những nhân viên nữ đang mê trai lạc lối.

Không ai dám nói gì thêm. Mấy cô vội cúi đầu, tản ra như gió thổi.

Tuyết Lam khẽ nhếch môi. Giọng cô thì thầm

- Đẹp trai… thì cũng chỉ là của riêng tôi.

Tôi không quan tâm lời thì thầm đó.

Và rồi, tất cả lại trở về yên lặng.

Một số không dám bước ra khỏi phòng. Họ vẫn đứng đó, dù đã được lệnh giải tán. Vì ai cũng hiểu… đây không đơn thuần là một cuộc họp.

Đó là một phiên tòa.

Và tôi… là thẩm phán.

Ra ngoài, Hạ Tuyết Lam quay sang tôi, nhẹ giọng hỏi:

- Anh có thấy cần xử lý những kẻ liên quan còn lại không?

Tôi không quay lại, mắt nhìn về phía thang máy:

- Xử lí

Cô gật đầu, mắt ánh lên sự thỏa mãn.

- Chắc họ sẽ không dám giở thêm trò gì sau hôm nay…

Tôi dừng lại. Quay sang nhìn thẳng vào mắt cô.

- Nếu còn kẻ nào dám, tôi sẽ không dùng hồ sơ nữa.

Tuyết Lam mỉm cười nhẹ – không phải nụ cười dịu dàng, mà là một nét cười nguy hiểm, sắc bén như lưỡi dao.

- Tôi hiểu. Và tôi sẽ là người giữ máu không dây ra sàn.

Tôi không đáp. Cánh cửa thang máy mở ra. Tôi bước vào trước, Tuyết Lam theo sau. Cửa khép lại. Một thế giới lạnh lùng khác biệt tách rời khỏi sự rối loạn phía sau.